Quan Tiên

Chương 310: Chương 310: Bóng Tối Trước Bình Minh.





Có lẽ là nhìn thấy sự nghi hoặc của Trần Thái Trung, cậu thanh niên da trắng lại cười cười gật gật đầu,
- Sai, anh đánh hay lắm, đánh cho hả giận, tôi nhìn thấy, là cô ta khiêu khích anh trước….
Sự giải thích này, rất hợp với suy nghĩ của Trần Thái Trung, tuy nhiên, sự hiếu kỳ của hắn cũng không bởi vậy mà giảm đi chút nào,
- Vậy, cậu… Đúng rồi, vì sao vừa rồi cậu lại thở dài…?
- Bởi vì anh sắp gặp phải phiền toái
Người thanh niên tỏ vẻ đáng tiếc mà lắc đầu:
- Laura là đội trưởng đội cổ động viên của Aston Vera, ở trong thành phố này, cô ta có lực kêu gọi rất mạnh, hơn nữa… Càng gay go chính là, cô ta dường như có quan hệ không tồi với Nick độc nhãn.
- Nike một mắt?
Trần Thái Trung có chút không rõ ý tứ của đối phương, tuy nhiên, nếu đó chỉ là tên của một cá nhân, thì hắn cũng chẳng thèm để ý, ở nước Anh, có mấy người mạnh hơn phu nhân Thatcher chứ? Vậy mà mấy tháng trước cô cũng phải trả Hongkong trở lại còn gì?
- Được rồi, cho dù quan hệ giữa bọn họ rất tốt, nhưng mà… Tôi rất ngạc nhiên, dường như cậu rất sợ hãi cô ta, à, là…Laura đúng không?
- Đó là đương nhiên, tôi là một người rất hâm mộ đội Birmingham,
Cậu thanh niên hãnh diện gật đầu, vươn tay ra:
- Tôi là Brown, rất vui được gặp anh.

Brown… Hình như là một loại hiện tượng vật lý, biểu hiện cụ thể là sự vận động không theo thứ tự, Trần Thái Trung gần như lập tức đã nhớ kỹ tên người này, hắn cũng cười vươn tay ra,
- Ha, nghe ra thì, các cậu so với Aston Vera mạnh hơn rất nhiều, tôi cũng rất vui khi được gặp cậu.
Trên đầu Brown, nhất thời xuất hiện vô số đường chỉ đen, câu lạc bộ Birmingham và đội Aston Vera tuy rằng cùng ở Birmingham, nhưng sự mạnh yếu giữa hai bên... Cái này, khỏi cần phải bàn.
Tuy nhiên, một người nước ngoài, không quá hiểu biết về Birmingham cũng là điều bình thường, cậu ta rất nhanh đã điều chỉnh lại tâm tình, đúng vậy, loại quan niệm thấu hiểu mọi thứ này, trong đầu người nước Anh. Ngẫu nhiên cũng sẽ có.
- Đội Birmingham thành lập vào năm 1875, so ra thì cũng chỉ mạnh hơn về mặt lịch sử mà thôi.
Bất kể như thế nào, thì giữa người Trung Quốc này và Laura đã xảy ra xung đột với nhau! Brown bắt được tính chất trung tâm của tình hình, cậu cũng không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề đội nào mạnh đội nào yếu ở đây.
- Được rồi anh bạn, tôi không thể không nhắc nhở anh, Nick độc nhãn… Không phải là Nike một mắt. Gã là vết nhơ của Birmingham, là nỗi nhục đối với người Anh. Gã là một kẻ vừa lưu manh lại khốn nạn, hơn nữa, gã lại còn vô cùng hùng mạnh.
Ồ, là xã hội đen của nước Anh? Trần Thái Trung bật cười,
- Ha ha, giống như Mafia của Italya sao? Ha… Vậy tôi càng muốn thử xem gã lợi hại như thế nào, đúng vậy. Tôi rất nóng lòng rồi đây.
- Tôi nói thật đấy.
Brown phẫn nộ giải thích, vốn gã còn muốn dùng danh tiếng của Nick độc nhãn để uy hiếp đối phương, rồi giải vây giúp hắn, để hắn dạy gã công phu Trung Quốc, nhưng bây giờ xem ra có vẻ không được rồi.
- Được rồi, tôi đề nghị cậu, tốt nhất là nên theo sát đoàn của mình, đối phó với phái đoàn của phía Chính phủ, Nick sẽ phải cân nhắc một chút đến hậu quả, nhớ kỹ, ngàn vận lần không được đi đâu một mình, đây chính là lời khuyên….
Trần Thái Trung uể oải gật gật đầu, bộ dáng cứ như là đang ở trên mây, hắn đang suy nghĩ, rốt cuộc là có ai muốn đối phó với mình chứ? Mẹ nó, nơi này là nước Anh đó, có nhầm hay không vậy?
Giờ phút này, hắn cảm thấy bản thân dường như lại trở về tình hình như hồi còn ở trên Tiên giới, không ngờ ở một địa phương xa lạ, lại bất ngờ xuất hiện một địch thủ kỳ quái, sao lại như thế chứ? Cuộc đời này hắn đã rất cố gắng bỏ đi tật xấu của bản thân rồi mà.

Brown nhìn thấy cái loại bộ dáng không tập trung này của hắn, không nói gì nữa, xoay người bước đi, nói thật, Nick thực sự không phải là một tên dễ chọc, nếu không phải có đủ lợi ích, cậu cũng không có hứng thú nhận lấy sự phẫn nộ của độc nhãn.
Birmingham không chỉ có nhiều bóng đá lưu manh, người lưu manh cũng nhiều, mà Nick được cho là một đại danh đỉnh đỉnh trong đó, bất cứ việc xấu nào như giết người phóng hỏa, bắt cóc vơ vét tài sản, buôn lậu súng ống đạn dược gã đều làm hết, tuyệt đối là hạng người lòng lang dạ sói.
Thế nhưng khốn nỗi, cái kẻ quân tử giả mạo này, lại là một nghị viên của Hội đồng thành phố Birmingham, không thể không nói, thế giới này thật diệu kỳ.
Nửa giờ sau đó, Laura với vẻ mặt gay gắt đi vào một quán bar, nổi giận đùng đùng hét lên với một người thanh niên da vàng
- Bruce, đối thủ kia của anh, biết võ thuật Trung Quốc, sao anh lại không nói cho tôi biết?
Bruce khoảng hai mươi tuổi, cao chừng một mét bảy lăm, dáng người nhỏ gầy, làn da sáng trắng, khuôn mặt trông như bơ phờ, nhưng đôi mắt lại vô cùng linh hoạt, vừa nhìn đã biết là hạng người tâm cơ thâm trầm.
Nếu Lưu Lập Minh nhìn thấy người này, tất nhiên là chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhận ra, đây chính là thằng con Lưu Trung Đông của ông, Bruce chỉ là tên tiếng anh của gã.
- Hắn biết võ thuật? Điều này tôi cũng không biết,
Lưu Trung Đông cười cười, đối với người phụ nữ này, gã chẳng có chút thiện cảm nào, một cái taxi công cộng mà thôi, hầu như đã gian díu với tất cả đội viên trong câu lạc bộ, nghe nói chỗ đó của cô ta có thể nhét nguyên cái đầu vào ấy chứ.
Vậy nên, Lưu Trung Đông cùng một chỗ với cô ta, cũng chỉ là để đi cửa sau mà thôi… Được rồi, đây là lời nói dành cho người xa lạ mà thôi, lần này gã giật giây để cô ta ra mặt, cũng chỉ cần bỏ ra một trăm bảng Anh,
- Vậy, ý của cô là, cô đã không hoàn thành việc mà tôi giao phó, có đúng không?
- Hơn thế, quần tất của tôi bị rách, phải thêm một trăm bảng Anh!
Laura nghiến răng nghiến lợi mắng:

- Cái tên khốn kiếp đó, tôi đề nghị anh nên đi tìm Nick!
-Nick?
Lưu Trung Đông khẽ cười một tiếng, lắc đầu,
- Tôi cũng không muốn đến gặp ông ta lắm, như vậy đi, cô chuyển lời cho tôi là được rồi, tôi muốn một chân… Hoặc là một bàn tay của hắn, chi phí là một ngàn bảng Anh, cô hỏi xem, Nick có muốn làm hay không?
- Nếu ông ta đồng ý làm, tôi sẽ cho cô thêm năm trăm bảng Anh,
Lưu Trung Đông cười cười nhìn cô ta, gã không muốn đến gặp Nick, ông ta là người theo chủ nghĩa chủng tộc, nên đối với người da vàng cũng có một chút thành kiến, tuy rằng thỉnh thoảng cũng cần đến ông ta, nhưng quan hệ giữa hai người thật sự không thể nói là tốt được.
- Không, cộng thêm cả quần tất nữa, là sáu trăm!
Không thể trách Lưu Trung Đông khinh thường Laura, bởi tầm nhìn của cô ta thật sự là quán nông cạn, đương nhiên, gọi cô ta là người theo chủ nghĩa thực dụng cũng không quá đáng.
- Không, năm trăm hai mươi bảng, không thêm được nữa, thực ra, cái quần tất rởm đấy của cô nhiều lắm cũng chỉ mười bảng Anh,
Lưu Trung Đông không quan tâm đến chút tiền nhỏ ấy, nhưng du học ở nước Anh đã lâu như vậy, gã hiểu rõ một chuyện, lúc mình đang đắc chí vì sự ra tay xa xỉ của bản thân, thì đại đa số mọi người sẽ cho rằng mình là kẻ ngu ngốc dễ bị lừa gạt.
Vậy nên, gã nhất định phải tính toán chi li,
- Nếu không, chuyện này dừng ở đây.
- Anh cũng là đồ khốn kiếp, toàn bộ người Trung Quốc đều là lũ khốn kiếp!
Laura hung hăng chửi gã một câu, sau đó xoay người đi ra ngoài cửa:
- Năm trăm hai mươi bảng Anh, nếu anh mà quên, tôi sẽ bảo Nick chọc mù cái mắt chó của anh!
Người phụ nữ thối nát! Lưu Trung Đông căm hận liếc mắt trừng bóng lưng của cô ta một cái, trong đầu lại nhớ tới cuộc điện thoại nước ngoài của mẹ gã ngày hôm qua.

Từ lúc Trần Thái Trung mượn lời của Phan Kha Mân để trả lời không chấp nhận và trả lại thư, Lưu Lập Minh đã không còn trông mong vào việc hòa giải, tích cực mở rộng cách hành động tự cứu bản thân.
Đương nhiên, Chủ nhiệm Phan cho rằng họ Trần này không coi trọng mặt mũi của mình, vậy nên, lúc truyền lời lại, cũng khó tránh khỏi có chút suy đoán lung tung: Trưởng phòng Trần không thừa nhận chuyện này, tuy nhiên, thái độ của hắn đối với Chủ nhiệm Lưu dường như không được tốt lắm.
Lưu Lập Minh cho rằng đã tìm được kẻ ở đằng sau hạ độc thủ, thì có thể yên tâm mà trút bỏ gánh nặng rồi, tên Trưởng phòng nhỏ bé kia nếu không biết điều, ông ta sẽ cho hắn biết một chút năng lực của Giám đốc sở.
Trần Thái Trung còn chưa lên máy bay bay đến nước Anh, chủ nhiệm Thái Lỵ của Ủy ban Kiểm tra kỷ luật Tỉnh đã gửi đến tin tức: vấn đề của Lưu Lập Minh còn chưa xác định, thành phố Phượng Hoàng đã chọn giám sát viên, có vẻ không tốt lắm nhỉ?
Ý của ban Kiểm tra kỷ luật Tỉnh chính là, chỉ muốn mấy người chắc chắn một số tình huống mà thôi, mọi người cần phải hoàn toàn tin tưởng đối với một Đảng viên, cán bộ lão thành như Lưu Lập Minh.
Dùng sự thật làm căn cứ, dùng pháp luật làm thước đo, những người làm công tác pháp luật, không thể chỉ dựa vào một số lời đồn thổi và phỏng đoán không có căn cứ, mà nâng cao quan điểm một cách không có giới hạn.
Có thể khiến cho chủ nhiệm Thái đổi giọng, mọi người liền lập tức hiểu rõ, công việc của Lưu Lập Minh đã thực hiện được một chút, chuyện này không cần phải bàn cãi nữa.
Tuy nhiên, tuy là không có gì cần phải bàn cãi nữa, nhưng cứ như vậy mà buông tha cho Lưu Lập Minh, thì cũng có chút không thực tế, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, chủ nhiệm Thái này, hẳn là nhận được ưu đãi, mới bằng lòng đứng ra lên tiếng.
Đương nhiên, cũng chưa chắc là bản thân Thái Lỵ nhận được lợi ích này, mà có thể là thân thích của gã hoặc là lãnh đạo của tỉnh khác, nói tóm lại chính là cấp trên ăn thịt!
Cấp trên ăn thịt, cấp dưới dám mò nước canh uống hay sao? Hiện giờ mà làm khó Lưu Lập Minh, tuyệt đối sẽ nhận được sự không vừa lòng của lãnh đạo, hậu quả khó mà gánh được.
Đúng vậy, tuy là Bí thư chủ nhiệm Thái đã lên tiếng, nhưng mà tất cả mọi người đều nghe ra, trọng lượng trong lời nói này cũng chỉ bình thường, điều này chứng tỏ, người can thiệp vào chuyện này không phải là người quá mạnh mẽ và cứng rắn, với loại tình huống này, không khó để hạ bệ Lưu Lập Minh, quả thực là lẽ trời cũng không dung tha.
Loại kiếm tiền nào là chắc chắn nhất? Chính là đi theo nhà cái đầu cơ cổ phiếu, tiền kiếm được là chắc chắn nhất, cấp trên đều lấy tiền, cấp dưới không chiếm đoạt một chút, kiếm chút lợi nhỏ cùng với lãnh đạo, thì không phải là… quá lãng phí cơ hội khó có được này sao?
Tuy là kinh nghiệm đấu tranh của Lưu Lập Minh rất phong phú, hiểu biết hơn người, nhưng không ngờ rằng, lúc bản thân kiếm được nhiều tiền, thì người đến gây khó xử cho bản thân lại ngược lại càng ngày càng nhiều, có rất nhiều người không có liên quan đều liều lĩnh xuất hiện, trắng trợn ám chỉ với ông ta: nếu ông không đưa đủ như vậy, thì tôi sẽ phải làm như thế này như thế này.
Bóng tối trước ánh bình minh, quả thực khó mà kết thúc!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.