Quan Tiên

Chương 317: Chương 317: Có Người Đồng Lõa





Thích khoe khoang, thói quen này, đúng là không tốt… Nhìn thấy quyển sách trong tay, Thái Trung có vẻ hơi đau đầu. Vốn dĩ hắn nghĩ, có thể thông qua phép tiên để tự điển này tạm thời lưu trong bộ não. Nhưng khi đã thao tác thật, mới phát hiện tự điển mua về hơi lớn chút.
Hắn là một người luôn yêu thích theo đuổi tới cùng. Khi mua tự điển cũng nghĩ vậy. Mua hai quyển cực dày. Sau khi về đến nhà hắn mới phát hiện, in hai quyển tự điển này vào trong bộ não, sẽ hao phí ít nhất một thành phép tiên của hắn.
Được thôi, hiện giờ hắn đang thừa phép tiên, hao phí một chút cũng không sao. Nhưng quyển tự điển này cũng phải lật từng trang từng trang, mới có thể in vào trong não, làm như vậy, đúng là quá mất thời gian.
- Thiệt rồi, quá thiệt rồi.
Vừa than vãn, hắn vừa lật tự điển, vì dự án mười triệu đồng từ miệng Vương Ngọc Đình. Hắn thuê một phòng riêng, đối với việc này Trưởng phòng Tạ tỏ vẻ vô cùng lý giải.
- Mình ít nhất cũng phải mất hơn bốn giờ đồng hồ.
Họ Trần có chút phẫn nộ rồi. Nhớ cái năm anh mày thi nhân viên công vụ, một xấp dữ liệu dày cộm, tôi cũng chỉ cần nửa tiếng thì đã làm xong.
Mày nói mày không việc gì mà in cái chữ nhỏ như vậy làm gì cơ chứ? Nhớ lại dữ liệu hồi thi nhân viên công vụ, tuy giá tiền hơi mắc tí, nhưng mỗi con chữ to bằng củ lạc vậy, khoảng cách cũng thưa, một trang không quá ba năm trăm chữ. Còn cái này ngược lại, sắp xếp quá khít nhau…
Hắn đang không tình nguyện mà thì thầm, chợt vang lên tiếng gõ cửa.
Có vấn đề!
Đột nhiên Trần Thái Trung liền cảnh giác lên, anh mày ở Luân Đôn không có người quen. Với lại, đang là mười giờ rưỡi rồi, chẳng lẽ, đây chính là mại dâm ở Luân Đôn trong truyền thuyết?
Anh mày là người đàng hoàng, làm phi cơ gì chứ, trong lòng Trần Thái Trung có chút nói thầm. Tuy nhiên, nói thật, từng thử qua phụ nữ da vàng, trong nội tâm sâu thẳm của hắn, vẫn còn mơ hồ có dục vọng muốn thử “khỉ lông trắng”, chỉ xem như… xem như là thử nghiệm một loại công pháp rác rưởi thôi.
Đáng tiếc là, hắn dùng Thiên nhãn nhìn xuyên tường, bên ngoài đúng là người quen.
Quá đáng quá đi? Trần Thái Trung nổi giận đùng đùng ra mở cửa.
- Tôi bảo Nghị viên Nick à, nửa đêm sao anh không ngủ, chạy đến chỗ tôi làm gì vậy? Tôi không phải queer!

Nick dẫn theo bốn người đến, người nào đều dũng mãnh dị thường. Nhưng, đối với Trần Thái Trung, ông ta tuyệt đối không dám nghĩ ra ý quỷ quái gì, ra hiệu cho bốn người đứng đợi bên ngoài. Ông ta vừa cười đi vào trong,
- Ha ha, anh Trần, nghe nói ngày mai anh đi Rome à?
- Anh biết rồi còn hỏi nữa?
Trần Thái Trung liếc ông ta một cái, cũng không phủ nhận. Vé máy bay do khách sạn đặt, nếu tên này đúng là muốn đến dò thám, cũng dễ dàng thôi.
- Nói đi, khuya thế còn đến tìm tôi chuyện gì vậy? Tìm được nhà đầu tư rồi sao?
- À, không không. Tôi đến để thông báo một tin cho anh biết.
Nick chau mày lại, dường như có vẻ không được vui.
- Trưa nay, Birmingham đã xảy ra tai nạn giao thông…
Trần Thái Trung nheo mắt nhìn ông ta, không nói một lời. Tai nạn giao thông? Birmingham có núi lửa bùng nổ cũng không liên quan đến tôi mà. Ông muốn nói gì thì nói nhanh lên, anh mày còn vội vã học ngoại ngữ. Hai môn đó.
- Một du học sinh Trung Quốc đã bị thương nặng, rất tiếc.
Mắt của Nick nhìn thẳng vào hắn. Nhưng, khóe miệng của y đã lộ ra vẻ như không cười. Hàm ý của nụ cười, cho dù thế nào cũng không giống “tiếc nuối”.
- Hai chân của anh ta chắc không giữ được nữa…
Trần Thái Trung hơi sửng sốt, mới phản ứng lại,
- Người này là… Lưu Trung Đông?
- Hình như… là tên này.
Nick gật gật đầu, nụ cười trên mặt bắt đầu cười to hơn,

- Ha, một chút tâm ý nhỏ thôi…
- Tôi bó tay. Anh đúng thật không phải hạng người lắm chuyện.
Đột nhiên vẻ mặt của Trần Thái Trung liền thay đổi, hắn lạnh nhạt cười một tiếng,
- Anh tưởng tôi cần sự giúp đỡ của anh sao? Anh tưởng tôi không đủ năng lực xử lí thằng ấy sao?
Vâng, đây là việc xảy ra đột ngột, làm loạn kế hoạch của hắn. Vốn dĩ hắn muốn từ từ, nghĩ đến đây hắn ngày càng tức giận hơn.
- Chuyện của tôi mà anh cũng có thể nhúng tay vào sao? Nick, xem ra tôi nên cho anh hiểu việc gì nên làm, việc gì không nên làm…
Nick không bị thái độ của Trần Thái Trung làm sợ. Thật ra, khi sắp xếp chuyện này, anh ta có suy nghĩ qua kết quả, cho người khác xem, rất dễ cho rằng, Lưu Trung Đông đang tính kế Trần Thái Trung. Sau khi biết được thì Trần Thái Trung cũng không hề trả thù, rất có khả năng vì ném chuột sợ vỡ đồ. Có thể sau lưng của Lưu Trung Đông đang có thế lực nào đó ủng hộ.
Nhưng Nick không những biết được thân thủ kinh khủng của Trần Thái Trung, anh ta càng biết được, phía sau Lưu Trung Đông không hề có thế lực mạnh nào ủng hộ cả. Cho dù là chức Nghị viên cũng tốt, hay làm vì xã hội đen cũng tốt, anh ta muốn tìm hiểu cái tẩy của Lưu Trung Đông, thật ra quá tiện lợi – Tên này từng du học ba năm tại Birmingham, không thể không lộ ra chút nào.
Cho nên, sau khi châm chước, y cũng đã xuống tay.
Đối mặt với Trần Thái Trung đang tức giận, Nick cũng biết cách bình tĩnh,
- Anh Trần, xin bớt giận. Anh ta đã tuyên bố với đồng bào của anh rồi, tuyệt đối không thể tha cho anh. Mà tôi, tôi cho rằng… Cần thiết phải khiến anh ta trả cái giá này!
Ừ? Tên này dám liều lĩnh như vậy? Trần Thái Trung nghe được những lời này, cơn tức giận cũng giảm bớt đi không ít. Hắn không muốn lập tức ra tay trả thù tên Lưu Trung Đông, nhưng không có nghĩa hắn dễ dàng tha thứ cho thói kiêu ngạo của đối phương,
- Thôi đi, anh cũng nói rồi, tôi cũng lười nói lại, nhưng mà…
Hắn nghiêm mặt lại,

- Nếu đã xuống tay rồi, thì sao không làm chết anh ta luôn? Còn muốn để lại tàn tật? Chẳng lẽ anh cho rằng, tiền của dân Trung Quốc nộp thuế, nên chi cho những tên rác rưởi này à?
Hắn nhớ đến tranh chấp giữa hắn và Đinh Tiểu Ninh, Đinh Tiểu Ninh cho rằng, thằng con ngốc của Quan Chí Bằng đã tàn phế rồi, không nên xuống tay tiếp nữa, nhưng trước giờ Trần Thái Trung không mấy thiện cảm với người tàn tật.
Không hề nghi ngờ, Lưu Trung Đông là một tên nham hiểm. Trước khi thành người tàn phế anh ta đã tương đối nham hiểm rồi. Như vậy, sau khi thành người tàn phế, y càng nham hiểm hơn, cái này có thể tưởng tượng ra được.
Nick sửng sốt khi nghe được như thế. Trên thực tế, anh ta luôn cho rằng, khiến người khác bị thương đã là thủ đoạn quá tàn nhẫn trên đời này rồi, giết người? Người chết có hối hận không? Hay là người chết sẽ cảm thấy đau khổ?
Tuy nhiên, dù gì ông ta cũng là chủ của hắc đạo, đối với suy nghĩ “Đuổi tận giết tuyệt” của Trần Thái Trung, ngược lại cũng có chút lý giải. Chỉ là, Trần Thái Trung lại nói ra những lời như thế, khiến trong lòng của y lại tăng thêm vài phần cảnh giác nữa là được.
- Ừ… Vậy đi. Tôi giúp anh giải quyết anh ta, sự cố trị liệu, anh cho rằng thế nào?
Nick liền nở nụ cười mà bản thân anh cho là chân thật.
- Anh ta bị tai nạn xe, trước mắt chắc đang ở bệnh viện.
- Vậy thì giải quyết gã ta đi.
Trong lòng Trần Thái Trung thầm than một tiếng. Kiểu phương thức làm việc này, hiển nhiên có chút thoát khỏi phong cách làm việc của quan trường. Hắn có chút không mấy vui vẻ. Chỉ là, nếu ngàn năm sau hắn mới biết, thật ra trong quan trường… Đây cũng là thủ đoạn hay dùng đến, nhất là trong những trường hợp mang tính cực đoan.
Đương nhiên, vẻ mặt của hắn không hề có chút cảm giác.
- Nếu rắc rối do anh gây ra, thì đương nhiên do anh thu xếp. Nhưng… tôi vẫn phải cám ơn ý tốt của anh, dù sao anh cũng vì tôi mà làm như vậy.
Nói đến đây, thậm chí trên mặt của hắn mới lộ ra nụ cười, chỉ là trong lòng hắn nghĩ như vậy, người khác thì không thể nào biết đến rồi.
Nick nghe được hắn tán thành, cũng vui mừng gật đầu.
- Ha, đây là việc quá dễ. Đúng rồi, ả Laura kỹ nữ kia, anh muốn xử lí thế nào?
Laura? Trần Thái Trung cẩn thận nghĩ lại, trong ấn tượng của hắn, dường như người phụ nữ này có vẻ không tệ, vì thế cười lắc đầu.
- Mà thôi, lẽ ra tôi muốn đưa ả đến Trung Quốc làm kỹ nữ. Nhưng mà trước mắt… mặc kệ ả đi.
Đúng vậy, ở Thành Ảo Mộng, nên bổ sung thêm hàng mới. Loại phụ nữ như Laura muốn ngoại hình có ngoại hình, muốn diện mạo có diện mao, khi đưa đến đấy, nhất định sẽ gây ra chấn động, tuy nhiên… rắc rối hơi nhiều, thao tác thì độ khó quá lớn rồi.

Ngược lại có một chút, đến bây giờ hắn vẫn còn chưa hiểu.
- Nick, anh chạy đến Luân Đôn, không phải chỉ để nói với tôi, anh đã giúp tôi một tay, chỉ như vậy chứ?
- Ha ha
Nick xấu hổ cười lên tiếng
- Ừ, thực tế là, tôi nhớ, dường như trong tay anh còn có ba mươi miếng thuốc heroin. Tôi muốn có chúng, cho nên…
Tôi còn có bảy mươi miếng đó. Trần Thái Trung chớp mắt, cũng mặc kệ anh ta.
- Thực tế là, đối với việc này mà anh đã làm, tôi tương đối không mấy hài lòng, anh hiểu không? Việc của người Trung Quốc, không tới lượt người Anh quốc mấy anh quản!
- Hiện giờ tôi đã biết rồi.
Nick liền cười, trong lòng vô cùng không tự nhiên. Nhưng trước mắt đương nhiên anh ta không thể đắc tội với Trần Thái Trung.
- Nhưng mà, tôi thật lòng muốn giúp anh, chúng ta là bạn với nhau… Chẳng lẽ không phải vậy sao?
- Làm bạn với tôi, anh còn chưa đủ tư cách.
Trần Thái Trung liền hừ một tiếng, cũng không muốn giải thích nhiều.
- Được thôi, tôi nhận thiện ý của anh, ba mươi miếng đúng không? Dựa trên một phen khổ tâm của anh, mỗi khối tôi bán lại cho anh tám mươi ngàn bảng, tôi rất rộng rãi đấy.
Nick trước khi tới, đã nghĩ đến kết quả này, anh ta muốn lấy lòng Trần Thái Trung như vậy, chính là muốn có được ba mươi miếng heroin đó. Mà nửa khuya tìm đến, chính là sợ tên này sáng sớm đã bay đi.
Tuy một trăm ngàn bảng một miếng thật không rẻ tí nào. Nhưng với tình trạng thuốc phiện khẩn trương này, anh ta có thể dự trữ đủ, càng tăng thêm quyền lên tiếng trên đường của anh ta.
Còn hiện tại, là tám chục ngàn một miếng, quả thực là vật báu hai trăm bốn mươi ngàn bảng rơi từ trên trời xuống. Sao không khiến cho Nick vui sướng vạn phần chứ?
- Được thôi. Tôi không thể không nói, anh Trần, quen biết anh là một trong những việc may mắn nhất trong đời tôi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.