Quan Tiên

Chương 47: Chương 47: Đơn Vị Phù Hợp.





Vào năm 97, quyền hạn của phòng quy hoạch rất lớn và mức ảnh hưởng của bí thư Đảng ủy cũng không phải là nhỏ. Cho nên sự phối hợp giữa công – kiểm – pháp nghiêm túc mà nói có mức ảnh hưởng so với phó chủ nhiệm phòng quy hoạch cũng không hề nhỏ, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém.
Ví dụ như, đồn công an lúc đó chịu trách nhiệm quản lý phân cục đồng thời cũng tham gia quy hoạch, không chỉ vậy, về quyền hạn quản lý thậm chí còn cao hơn một chút. Chỉ đến vài năm sau, cách quản lý dọc mới được thay cho cách quản lý ngang hiện giờ.
Mà người phụ trách việc quy hoạch này lại chính là bí thư Đảng ủy.
Cho nên vừa mới lên nhậm chức, đơn vị đầu tiên Trần Thái Trung hợp tác chính là đồn công an. Đúng thế, hắn đã động chạm đến người của phòng giải tỏa ở Hoành Sơn phân cục nhưng đối với những công an ở dưới thì không có xung đột gì.
Vì để lôi kéo những người cảnh sát này, Trần Thái Trung chọn một khoảng thời gian không tệ, khoảng bốn giờ rưỡi. Nói cách khác, sau khi tùy tiện nói chuyện với nhau thì chính là lúc ăn cơm, hai bên có thể tiếp tục thảo luận công việc trên bàn rượu.
Dĩ nhiên, Trần Thái Trung có dẫn theo trợ lý tư pháp Dương Tân Cương, chính là cái tên gầy tong teo có cái đôi mắt rất lanh lợi.
Trước đó hắn đã được cho biết là Sở trưởng của đồn công an Trường Cổ Hân đã sớm chờ ở văn phòng, ở đây còn có phó sở trưởng Lý.
Quan vừa mới nhận chức phải chào các cấp trên, không có chuyện gì quan trọng hơn chuyện này. Những lời nói này chủ yếu là những lời khách sáo, tăng thêm sự hợp tác giữa cảnh sát và nhân dân.
Nhưng sau lần thua tâm phục khẩu phục ở dưới tay Trương bí thư Trương Tân Hoa, Trần Thái Trung đã rút ra một kinh nghiệm xương máu, thậm chí hắn đã mua một quyển sách dạy tiếng Anh cấp cao điên cuồng học tập. Mỗi ngày từ sáng sớm cho đến tối vẫn lẩm bẩm học tập. Năm đầu tiên hắn ở đây cứ như vậy trôi qua.
Tình cảm tha thiết của hắn, nếu như sao Chức Nữ có linh cũng sẽ dứt bỏ vì sao Ngưu Lang. Làm việc lớn thì không được chùn bước, phải ôm ấp hoài bão.
Những người cố chấp một khi nhận thức rõ một số chuyện thì trở nên khá đáng sợ, mà lúc này thần công của Trần Thái Trung vừa mới được khôi phục, muốn chống lại thì thật quá gian nan.

Trên thực tế, những sở trường trước kia của hắn cũng không có tác dụng mấy. Là một người chấp pháp trong cơ cấu lãnh đạo, bình thường hắn phải tiếp xúc với những phần tử vi phạm pháp luật cho nên làm công tác này không những phải có sức mạnh trong tay mà còn phải có trình độ lý luận nữa.
Đang lúc hắn phải cố gắng để chống đỡ với công việc thì bỗng cửa phòng được mở ra. Một người trung niên bảnh bao cười đùa đi vào. Sở trưởng trông thấy thế thì gật gật đầu.
- Sở trưởng cổ à? Vội gì vậy?
Mẹ, không phải là nói lời thừa hay sao? Sở trưởng Cổ bị chỉ trích nặng nề cho nên đã muốn phát tác. Tuy nhiên, ngay lập tức hắn đột nhiên nhớ ra điều gì đó.
- A, hóa ra là Mười Bảy đến, nào đến đây tôi giới thiệu một chút, đây là bí thư mới của phòng quy hoạch của chúng ta, bí thư Trần.
- Bí thư Trần sao?
Cái tên được gọi là Mười Bảy nhìn sở trưởng Cổ một cách khó chịu. Tuy nhiên da của hắn rất dày cho nên cũng không để ý, trái lại, hắn lại có một chút hứng thú đối với Trần Thái Trung.
- Bí thư Đảng ủy phòng quy hoạch, không phải là lão Trương hay sao? Hắn mới được lên chức sao?
- Vợ của cậu vừa mới sinh.
Sở trưởng Cổ cười hì hì trách hắn một câu, tỏ vẻ đây không phải là người ngoài.
- Đây chính là bí thư Đảng ủyTrần , cậu giả vờ gì vậy?

- A! Hóa ra là bí thư Trần, hân hạnh, hân hạnh!
Mười Bảy liền vội vàng đi lên phía trước, chìa bàn tay của mình ra phía trước, thái độ vô cùng cung kính.
- Tôi tên là Thạch Hồng Kỳ, từ “Thạch” trong “Thạch đầu”(tảng đá). Tuy nhiên ở nhà tôi đứng thứ Mười Bảy cho nên bọn họ đều gọi tôi là Mười Bảy.
- Đứng thứ Mười Bảy ư?
Trần Thái Trung hơi giật mình, hắn thầm nghĩ, công tác kế hoạch hóa gia đình cần phải là quốc sách cơ bản của đất nước mới được.
- Không phải, cha tôi có sáu người anh em, đây là do ông ấy xếp theo cả anh em họ.
Mười Bảy cười tươi.
- Ha ha, trước đây ở nhà tôi sắp xếp như vậy.
- Vậy sao? Cậu là người của đơn vị nào?
Trần Thái Trung cảm thấy sở trưởng Cổ giới thiệu ình người này có lẽ được lợi ích gì đó, cho nên hắn muốn hỏi thăm một chút.
- Tôi làm ở nhà máy thuộc da nhưng năm năm trước nó đã đóng cửa, bây giờ tôi chỉ làm ăn buôn bán nhỏ.

Mười Bảy vẫn nở nụ cười tươi như cũ.
- Chà, bí thư Trần không ngờ cũng còn trẻ quá.
Hừ, làm ăn buôn bán nhỏ mà còn không biết xấu hổ, dám đáp lời ta sao?
Trần Thái Trung cảm thấy khó chịu, hắn gật gật đầu rồi quay đầu sang nhìn sở trưởng Cổ.
- Lão Cổ, lão Lý, thời gian đã không còn sớm nữa, chúng ta đi ra ngoài uống vài chén được không?
- Uống rượu thì dĩ nhiên rồi, nhưng mà phải để Mười Bảy sắp xếp.
Sở trưởng Cổ cười thân thiện.
- Các bản lĩnh khác của người này thì không nói nhưng về lĩnh vực này thì hắn khá am hiểu một chút.
Cái này không phải giống như là cái bọn tiên nhân đi đêm hay sao? Trần Thái Trung đã tiếp xúc quá nhiều với những loại người như thế này và còn được nghe người khác kể lại nữa. Những người này tuy rằng không được chào đón nhưng cũng vẫn không thể thiếu, giống như là ruồi bọ, tuy rằng chúng là sinh vật bị con người chán ghét, nhưng nếu thiếu chúng, nhân loại sẽ phải bị diệt vong.
Thật ra, hắn nghĩ rằng, sở trưởng Cổ có thể tiến cử Mười Bảy tuyệt đối không phải vì nguyên nhân này. Trên thực tế, Mười Bảy chẳng những linh hoạt biết được nhiều chuyện, mà từ trước đến giờ, trong nhiều chuyện, người này có tầm nhìn khá rộng.
Người này còn có một đặc điểm, có thể không thể hiện cảm xúc của mình. Lỡ như có xấu hổ thì vẫn có thể che dấu, bên ngoài vẫn cười nói vui vẻ, chẳng hề nhíu mày.
Trần Thái Trung gật gật đầu, quay lại nhìn Mười Bảy đầy thân thiện. Hừ, chuyện chiêu hiền đãi sĩ này ta không thèm làm, nhưng cũng phải khách khí một chút cho đỡ mất mặt
- Chà, vậy làm phiền tới tiểu Thạch cậu. Ha ha, gần đây chẳng phải là có một cái nhà hàng không tệ sao? Hôm nay chúng ta gặp nhau cũng cần phải ăn mừng một chút.

- Hay, hay, chuyện này không thành vấn đề.
Mười Bảy liền lập tức có phản ứng. Bí thư Trần là muốn kết thân quan hệ với hai vị sở trưởng.
- Tôi biết một chỗ, khá yên tĩnh, còn có người tới bồi rượu nữa…
Khi nói đến hai từ “bồi rượu” này, trên khuôn mặt hắn liền nở ra một nụ cười mờ ám, ý đồ bên trong không cần phải nói người khác cũng hiểu.
Ẩn ý trong nụ cười này Trần Thái Trung hiểu được, nghe thấy vậy hắn đã định lập tức phát tác. Hừ, mi muốn làm cho anh em chúng ta trở nên tha hóa hay sao?
Mười Bảy dĩ nhiên biết rằng lời nói này có hơn đường đột cho nên vừa nói xong hắn liền nhìn chăm chú vào Trần Thái Trung, thấy bí thư Trần đang nhíu mày thì lập tức nói thêm:
- Bí thư Trương ở phòng quy hoạch cũng hay đi chỗ đó, ha ha.
Bí thư Trương! Nghe nói như thế, Trần Thái Trung liền tắc nghẹn không nói được lời nào. Dĩ nhiên không phải là hắn sợ bí thư Trương mà trong lòng hắn luôn cho rằng ông ấy là người rất tốt.
Chưa nói tới ông ấy giúp mình gia nhập Đảng, cũng chưa cần nói tới bí thư Trương có hay không có khả năng trong chuyện gọi hắn tới hay không, chỉ nói tới việc bí thư đã từng nhiều lần răn dạy hắn là hắn phải đỡ đần cha mẹ.
Sự răn dạy này cho dù trong lòng Trần Thái Trung cảm thấy không thật sự thông tình đạt lý nhưng cũng biết rằng ông ấy cũng có một chút nhiệt tình quan tâm đến hắn, vì lý do này cho nên hắn liền im lặng.
Được rồi, chúng ta cùng nhau đi làm chuyện bậy bạ, hay lắm. Hắn cười cười rồi gật đầu, cũng chỉ là bồi rượu thôi, đâu phả ngủ với người ta, ai sợ ai chứ?
Vị La Thiên thượng tiên của chúng ta cũng không để ý đến rằng, sự tu luyện cách ứng xử của hắn đã ngày càng lệch lạc, dần dần theo một phương hướng không thể biết trước được.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.