Hôm nay là thất tịch, ngày lễ tình nhân trong truyền thuyết của Trung Quốc.
Hôm nay Tiễn Tiểu Háo dậy khá sớm, cụ thể là 5 giờ sáng. Sở Cố Hoài vẫn đang say giấc trên giường, Tiễn Tiểu Háo thật cẩn thận gỡ tay nàng ra, nhẹ nhàng rời giường, rửa mặt xong sau đó thay bộ đồ thể thao ra ngoài chạy bộ.
Năm nay là năm thứ ba các nàng ở chung với nhau, tuy hai người còn chưa tới 30 tuổi, nhưng lại có cảm giác như vợ chồng già, hỉ nộ ái ố ghen tuông giận dỗi có đủ, còn có con nữa...... Duy Duy 9 tuổi, Thước Thước 3 tuổi, mỗi ngày la hét phải mẹ mẹ ôm, cái miệng nhỏ nhắn mỗi lần mếu mếu ai cũng không làm gì được nàng, nhất là cậu cả và cậu hai, quả thực phải đem nàng sủng lên trời, Tiễn Tần Tây và Hạ Hàm Lạc kết hôn một năm liền sinh hạ một đứa con trai trắng trẻo mập mạp, nhìn thấy con gái mình được cưng như vậy, mỗi ngày đều đố kỵ, nhưng cậu cả cậu hai của Thước Thước không phải là dạng người nói lý lẽ, hai người vừa thấy Thước Thước thì trong mắt sẽ không có những người khác. Thật ra Chung Giai không đành lòng nhìn thấy tiểu tử này mỗi ngày đều nước mắt nước mũi đầy mặt tranh sủng với biểu tỷ, vì thế nhiệm vụ dỗ dành hắn được giao cho Chung Giai.
Hôm nay là thất tịch, phải có chút lãng mạn với chị Cố Hoài, Tiễn Tiểu Háo nghĩ như vậy, sau khi vận động xong nàng liền đến cửa hàng đặt một cái bánh vị trà xanh, sau đó lại đi mua điểm tâm sáng rồi vui cười ha hả về nhà.
“ Mẹ!” Vừa mới vào cửa Thước Thước liền nhào lại đây, Tiễn Tiểu Háo thiếu chút nữa ngã xuống.
“ Mẹ ôm.”
“ Rồi, ôm một cái.” Tiễn Tiểu Háo bất đắc dĩ ôm lấy nàng, đem điểm tâm đưa cho Duy Duy.
“ Thước Thước, lại đây cột tóc, chưa rửa mặt nữa, ở dơ quá nha.” Sở Cố Hoài từ phòng tắm đi ra, đem Thước Thước ôm vào trong lòng, tiến toilet.
“ Honey, chị đối với em thục thị không thấy*.” Tiễn Tiểu Háo oán niệm nói.
“ Lo làm điểm tâm của em đi.”
“ Mẹ ơi, cái gì kêu thục thị không thấy?” Thước Thước tò mò hỏi.
“ Chính là giống như cha con vừa làm, rõ ràng nhìn thấy mẹ nhưng lại giả bộ không thấy, không để ý tới mẹ.” Tiễn Tiểu Háo nghiêm túc giải thích cho Thước Thước.
“ À
“ Thước Thước bày ra bộ dáng tỏ vẻ hiểu chuyện, gật gật đầu. Bộ dáng dày dặn kinh nghiệm của nàng khiến cho Sở Cố Hoài và Tiễn Tiểu Háo đều bật cười.
Khi Thước Thước vệ sinh cá nhân xong, các nàng mới bắt đầu ăn bữa sáng, Tiễn Tiểu Háo dứt khoát đem trọng trách đút Thước Thước ăn giao cho Sở Cố Hoài, chỉ riêng việc này thì nàng không hề có một câu oán hận.
“ Mau ăn đi, lát nữa đem hai đứa qua bên nhà cậu.” Tiễn Tiểu Háo nói với hai đứa nhỏ.
“ Cậu cả hay là cậu hai?” Thước Thước cao hứng hỏi.
“ Cậu hai, cậu cả bận rồi, có mợ hai ở bên đó nữa có thể chăm sóc con.” Tiễn Tiểu Háo nói.
“ Không muốn đâu, mợ hai dữ lắm.” Thước Thước khó chịu, thanh âm nhựa nhựa kéo dài.
“ Dữ dằn với con là đúng rồi, không phải mợ hai khó đâu, tại cậu hai con không nguyên tắc, cưng chiều quá đáng.” Tiễn Tiểu Háo trừng mắt nhìn Thước Thước.
“ Đừng lộn xộn nữa, mau ăn cơm đi.” Duy Duy nghiêm mặt nói với Thước Thước, vừa nghe anh trai lên tiếng, Thước Thước cũng chỉ có thể ở trên ghế vặn vẹo người, sau đó ngoan ngoãn ăn cơm, người có thể trấn áp được tiểu ác ma này chính là Sở Duy Tiêu. Mỗi lần không nghe lời hắn đều đánh vào tay nhỏ bé của nàng, không cho phép nàng cãi lại Tiễn Tiểu Háo, bởi vậy Thước Thước rất sợ anh mình.
“ Thế nào, anh con mở miệng mới ngoan ngoãn nghe lời ha, con đó nha.” Tiễn Tiểu Háo nhẹ nhàng cốc đầu nàng.
Sau khi đem Duy Duy đưa đến nhà Tiễn Mạc Nam, Tiễn Tiểu Háo và Sở Cố Hoài tâm tình bỗng vui vẻ hẳn lên, lúc ra ngoài hai người ăn mặc đặc biệt một phen, hiện tại thoạt nhìn mị lực bắn ra bốn phía, Tiễn Tiểu Háo vài năm sau đã trưởng thành nhiều nhưng vẻ đáng yêu vẫn không giảm, Sở Cố Hoài dĩ nhiên không cần phải miêu tả lại.
“ Hôm nay, có sắp xếp gì không?” Sở Cố Hoài quay đầu hỏi Tiễn Tiểu Háo.
Tiễn Tiểu Háo cố gắng suy nghĩ thật lâu cũng không có chỗ đặc biệt nào muốn đi, cuối cùng hai người bàn bạc quyết định, trước đi quán trà, nơi các nàng gặp nhau. Dạo quanh bãi biển, cuối cùng về nội thành với bữa tối lãng mạn. Dường như hơi tầm thường, nhưng xen lẫn những điều giản đơn đó vẫn là mang theo rất nhiều lãng mạn.
Hiện tại quán trà đã mở thêm ba chi nhánh nữa, Tiểu Vi trở thành lão bản chi nhánh, quán chính vẫn do Tiễn Tiểu Háo quản lý, dù sao đây cũng là nới các nàng gặp nhau và đính ước, rất có ý nghĩa và đầy ấp kỷ niệm.
“ Lão bản, lão bản nương.”
“ Ai.”
“ Lão bản, hôm nay sao lại rảnh rỗi lại đây, kiểm tra sổ sách hay là cái gì? Mình đi lấy.”
“ Không cần đâu, chúng ta lại đây thưởng thức a, hí hí, hôm nay là thất tịch mà.” Tiễn Tiểu Háo nắm tay Sở Cố Hoài, nhóm trà nghệ sư đều ái muội nhìn hai nàng.
“ Được rồi, cho chúng tôi một phòng, loại phòng tốt nhất......” Tiễn Tiểu Háo nói.
“ Hồng trà đi.” Sở Cố Hoài nghĩ nghĩ, cảm thấy hồng trà là ngon nhất.
“ Ừm, hồng trà thượng hạng.” Tiễn Tiểu Háo lại quay đầu nói với một trà nghệ sư, trong quán trà Tiễn Tiểu Háo mỹ nữ rất nhiều, tất cả trà nghệ sư đều cao ráo xinh đẹp, tự nhiên có nhiều người đến, lúc này mới buổi sáng đã có người ngồi ở đại sảnh.
Tiễn Tiểu Háo lôi kéo Sở Cố Hoài tiến phòng, trà nghệ sư mới vừa giúp các nàng chuẩn bị tốt trà đã bị Tiễn Tiểu Háo đuổi ra phòng, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Tiễn Tiểu Háo áp Sở Cố Hoài vào cửa, hôn một cách cuồng nhiệt, Sở Cố Hoài tự nhiên là bị động trở thành chủ động, hai người hôn đến trời đất mịt mù, đợi tới khi các nàng đã mệt ngồi ở sô pha, trà đã nguội lạnh mất rồi.
“ Đều tại em, em muốn lại đây thân mật hay là lại đây uống trà.” Sở Cố Hoài liếc Tiễn Tiểu Háo một cái.
“ Ai, chính chị cũng “hùng vốn” vào a, không thể toàn trách em......” Tiễn Tiểu Háo càng nói càng nhỏ giọng, cuối cùng vẫn là thói quen tính ghé vào người Sở Cố Hoài nũng nịu.
“ Sao lại y như trước kia thế này.” Sở Cố Hoài mỉm cười sờ sờ đầu nàng.
“ Sao hả? Chê em già?” Tiễn Tiểu Háo trừng lớn ánh mắt.
“ Chị nào dám, nhìn em cao lắm là 20 tuổi thôi, ngày hôm qua, người ủy thác còn hỏi chị rằng có phải em mới vừa tốt nghiệp không, rất lo lắng em không kinh nghiệm a.”
“ A, không phải chứ, em không kinh nghiệm? Hắn dám nói em không kinh nghiệm? Dù gì em cũng là trụ cột của Quân Thành mà.” Tiễn Tiểu Háo bất mãn nói.
“ Ờ ờ ờ, trụ cột đại nhân, uống trà đi, đi ra biển sớm một chút sẽ không nóng.” Sở Cố Hoài rót một ly trà đưa đến bên miệng Tiễn Tiểu Háo, Tiễn Tiểu Háo hé miệng ra là có thể uống.
Ở quán trà nghỉ ngơi xong, hai người lại đi bờ biển, bãi biển ở đây khá xa nội thành, còn chưa có khai phá, bởi vậy rất ít người đến, hai người nắm tay đi trên bờ cát, ném giày dép trên bờ, nước biển cực kỳ trong suốt, là màu xanh biếc, có hải âu ngẫu nhiên ở trên mặt biển bay qua, tiếng sóng biển cũng rất dễ chịu.
Tiễn Tiểu Háo không ngừng dùng đôi chân nhỏ bé của mình giẫm lên chân Sở Cố Hoài, chân ngâm trong nước rất thoải mái,giẫm lên liền lún xuống cát. Tiễn Tiểu Háo chơi không biết chán, Sở Cố Hoài cũng tốt bụng để yên cho nàng đùa, lớn như vậy rồi mà vẫn y như con nít, đôi khi mình thật sự không có biện pháp ăn hiếp nàng.
“ Chị Cố Hoài, ôm.” Tiễn Tiểu Háo chơi đùa mệt, vươn tay cho Sở Cố Hoài ôm, Sở Cố Hoài ôm chầm nàng, Tiễn Tiểu Háo nhoài người về phía trước ôm Sở Cố Hoài, hai người cứ như vậy đứng ở bãi biển.
“ Chị Cố Hoài, chị có còn nhớ đêm đó, cả nhà ở bên này bày tiệc nướng.” Tiễn Tiểu Háo hỏi.
“ Ừm, nhớ rõ a, toàn thân chúng ta ướt đẫm tựa vào nhau cùng xem pháo hoa.” Sở Cố Hoài nhớ lại quá khứ.
“ Kể từ đêm đó em liền quyết định hàng năm đều phải đến đây một lần với chị, sau đó chụp ảnh cùng nhau, như vậy chúng ta còn 40 mấy năm nữa mới 70 tuổi, nhiều thời gian ghê.” Tiễn Tiểu Háo cười mị mị đem ý tưởng năm đó nói cho Sở Cố Hoài.
“ Ừm, sau đó em lại không làm chứ? Bốn năm sau mới trở lại đây, chị cũng không mang máy chụp hình.” Sở Cố Hoài cau mày.
“ Ai nha, ai biết sau này có nhiều việc như vậy, em muốn làm lắm nhưng em sợ, sợ đêm đó em chỉ là nhất thời vọng tưởng.” Tiễn Tiểu Háo đem mặt chôn ở trên vai Sở Cố Hoài.
“ Hiện tại không phải đã là quá khứ rồi sao, hai đứa con rồi sẽ lớn lên, Thước Thước sẽ gặp được người nó yêu, chúng ta vẫn ở bên nhau mà.” Sở Cố Hoài xoa xoa lưng Tiễn Tiểu Háo.
“ Ừm, vậy về sau chúng ta hàng năm đều lại đây.” Tiễn Tiểu Háo gật gật đầu.
“ Được a, mang theo máy chụp hình, không mang theo đứa nhỏ.” Sở Cố Hoài cười nói.
“ Đúng, không mang theo hai đứa nó, rất ồn ào.” Tiễn Tiểu Háo nghĩ đến đứa nhỏ liền đau đầu, Duy Duy hoàn hảo, thực ngoan cũng thực thông minh, năng lực học tập rất tốt, không để nàng bận tâm nhiều, còn đứa con gái thì hết chỗ nói, đều tại bọn hắn cưng chiều,chiều chuộng thành bộ dáng này đây, Tiễn Tiểu Háo rất là bất mãn, quyết định về nhà sau phải chỉnh lý một chút, gầy dựng hình tượng cha mẹ uy nghiêm.
“ Ừm, đi thôi.” Sở Cố Hoài đem Tiễn Tiểu Háo từ trong lòng tách ra, lôi kéo nàng tiếp tục đi, các nàng đi qua bờ cát đều để lại một chọi một dấu chân, sóng biển đánh đến, lại biến mất vô tung.
Đến buổi tối, dựa theo hành trình, Tiễn Tiểu Háo và Sở Cố Hoài lái xe trở lại nội thành, dự định đi nhà hàng Âu-Mỹ ăn cơm chiều.
“ Dừng lại chỗ kia một chút, buổi sáng em có đặt bánh ngọt.” Tiễn Tiểu Háo nói.
“ Nhà hàng có bánh ngọt mà, hay là buổi tối em lại đến lấy đi, đem về cho hai đứa nhỏ ăn.” Sở Cố Hoài đề nghị.
“ Cũng đúng, vậy đi thôi.”
Vì thế, bữa tối của các nàng rất lãng mạn, có rượu vang, có ánh nến lung linh, có vĩ cầm, còn có một bó hoa cẩm chướng mà Sở Cố Hoài đã đặt trước.
Khi các nàng đã ăn được một nửa thời gian,waiter đem hoa đưa đến trên tay Tiễn Tiểu Háo, quả nhiên không ngoài dự liệu-các nàng đã bị vây xem, tình lữ trong nhà hàng đều quét mắt nhìn về phía các nàng, Tiễn Tiểu Háo từ trong mắt các nàng có thể thấy được hâm mộ lẫn ghen tỵ, vì thế nàng rất lớn mật thưởng cho Sở Cố Hoài một cái hôn.
“ Cậu hai cậu hai, cậu thả con xuống đi, con muốn chơi với mợ hai.”
“ Mợ hai con không thú vị gì hết,cậu hai thương con hơn a.”
“ Vậy cậu cho con một viên chocolate nữa đi.”
“ Không được, mẹ con mà biết sẽ chém chết cậu.”
Vì thế, trong lúc Tiễn Tiểu Háo đang tiến vào nhà Nhị ca, thì đã thấy cảnh tượng như vầy, tiểu công chúa gắt gao ôm cánh tay Tiễn Mạc Nam không chịu buông, nhìn chằm chằm kẹo trong tay hắn. Chung Giai và Duy Duy ngồi ở sô pha xem TV, nhắm mắt làm ngơ với hành vi của hai người kia.
“ Cục cưng, hôm nay thế nào, vui không?”
“ Không vui gì hết.” Thước Thước bỉu môi.
“ Tại sao vậy?”
“ Cậu hai không cho con ăn chocolate.” Tiểu công chúa tố cáo.
“ Em đã ăn hơn nửa hộp.” Duy Duy yên lặng giúp Tiễn Mạc Nam giải quyết.
“ Nhiều vậy sao!? Coi chừng sâu răng, lúc bị đau thì đừng có tìm ba mẹ.” Tiễn Tiểu Háo trừng mắt nhìn Thước Thước, lôi kéo Sở Cố Hoài ngồi xuống.
“ Các em được lắm, thất tịch đi ra ngoài lãng mạn, con cái thì vứt cho chúng ta trông nom, em xem vợ anh giận dỗi rồi kìa.” Tiễn Nhị ca ôm oán.
“ Ai là vợ của anh hả.” Chung Giai cau mày phản bác.
“ Vợ chồng son hai người từ từ cãi đi ha, chúng ta đi về trước, hôm nay cám ơn nhiều.” Tiễn Tiểu Háo ôm lấy Thước Thước dắt Duy Duy bước đi, sợ chiến tranh leo thang hại người vô tội.
Về đến nhà, Tiễn Tiểu Háo mở hộp bánh trước hai cặp mắt mong chờ của bọn trẻ.
Chỉ thấy trên mặt bánh kem khắc thật to 3 chữ “ I LOVE YOU.”, Sở Duy Tiêu hiểu ý, che miệng cười, Thước Thước cái gì cũng không biết, chỉ biết là thứ này ăn rất ngon, duỗi tay quẹt một miếng,cấu,cào nhét vào miệng, lập tức vẻ mặt xanh lè vì mắc nghẹn.
Nhìn Thước Thước ủy khuất, Tiễn Tiểu Háo và Sở Cố Hoài đối diện cười với nhau.
Chỉ là một ngày thất tịch đơn giản, về sau các nàng còn có thể cùng nhau trải qua rất nhiều rất nhiều rất nhiều lần......
Chú thích:
Thục thị không thấy: có mắt không tròng, nhắm mắt làm ngơ.