Quán Trà Tình Yêu Của Tiễn Tiểu Háo

Chương 73: Thước thước biết nói chuyện



73. Thước Thước Biết Nói Chuyện...

“ Ưm...... Không muốn rời giường, không muốn đi làm đâu.” Tiễn Tiểu Háo lăn qua lăn lại trên giường, không muốn ngồi dậy đi làm.

“ Không được, ngày mai phải ra tòa. Hôm nay bề bộn nhiều việc lắm.” Sở Cố Hoài lôi Tiễn Tiểu Háo đứng lên.

“ Không đi đâu, em sợ.” Tiễn Tiểu Háo ngồi xuống, tuy các nàng đã chuẩn bị gần hai tháng nhưng khi thật sự phải ra tòa Tiễn Tiểu Háo vẫn cảm thấy rất sợ.

“ Ai, chuyện gì đến thì sẽ đến thôi, em không thể bỏ mặc như vậy được, hai tháng nay chị đã dạy em hết rồi, cứ tập đi tập lại vài lần y chang vậy, yên tâm đi, không mấy luật sư có thể đánh thắng em.” Sở Cố Hoài ôm Tiễn Tiểu Háo vào lòng, đưa bộ quần áo cho nàng, hiện tại là tháng 12, gió lạnh thổi vù vù, Tiễn Tiểu Háo thì lại thờ ơ với quần áo, Sở Cố Hoài sợ nàng bị lạnh, mỗi ngày buổi sáng đành phải ở trên giường đợi nàng dậy sau đó giúp nàng chọn từng cái áo cái quần.

“ Á, nếu thua đừng có trách em à.” Tiễn Tiểu Háo bỉu môi nói.

“ Ừ ừ, không trách em, lại đây, mặc quần áo đàng hoàng.” Sở Cố Hoài lấy áo lông cừu khoác cho nàng.

“ Đủ rồi đủ rồi, 3 lớp áo rồi đó.” Tiễn Tiểu Háo có chết cũng không chịu mặc áo khoác.

“ Em mặc hay không mặc?” Sở Cố Hoài trừng mắt nhìn nàng.

“ Mặc mặc mặc.” Tiễn Tiểu Háo bất đắc dĩ thỏa hiệp.

“ Còn thiếu khăn quàng nữa.” Sở Cố Hoài quấn khăn quàng vào cổ nàng.

“ Nặng quá.” Tiễn Tiểu Háo vặn vẹo thân mình.

“ Dùng đỡ đi, ngày mai chị mua khăn loại tơ tằm cho em, cái đó nhẹ hơn.” Sở Cố Hoài vỗ vỗ đầu Tiễn Tiểu Háo.

“ Không cần, vẫn thích dùng khăn tình yêu của chị hơn. Ấm áp.” Tiễn Tiểu Háo lắc lắc cổ, nàng thật sự không nghĩ tới Sở Cố Hoài cư nhiên sẽ vì nàng mà đan khăn, tuy đan không được đẹp nhưng Tiễn Tiểu Háo vẫn coi nó như trân bảo.

“ Được rồi, tùy em vậy, mau đứng lên, Duy Duy đã đi học rồi.”

“ Sao sớm vậy?” Tiễn Tiểu Háo kinh ngạc hỏi.

“ Ừ, Vương Tự Lập tới đón hắn đi học, mới vừa đi tức thì.”

“ Oh, có ăn sáng không?” Tiễn Tiểu Háo hỏi.

“ Có, đem theo một ổ bánh mì và một hộp sữa.”

“ Mấy thứ đó không dinh dưỡng, lần sau phải ăn đàng hoàng rồi đi.” Tiễn Tiểu Háo cau mày nói.

“ Ừ, đợi khi nào em dậy sớm hơn nó rồi hẳn nói đi, nhanh lên, đừng ỳ ra đó, Thước Thước nên thức rồi.” Sở Cố Hoài đứng lên, đi vào phòng Thước Thước.

Thước Thước hiện tại đã có thể đi được, một khi tỉnh lại liền muốn chạy xuống giường, Tiễn Tiểu Háo và Sở Cố Hoài bị đứa nhỏ sức lực dồi dào này làm cho đầu óc choáng váng.

“ Thước Thước, dậy rồi à? Ừm, ngoan, đừng cử động, cha ôm.” Sở Cố Hoài ôm Thước Thước ra phòng.

Thước Thước ngoan ngoãn đem tay vòng qua cổ Sở Cố Hoài, tí ta tí tởn trên người Sở Cố Hoài......

“ Cục cưng ơi~~ chào buổi sáng, ẹ hôn một cái nào.” Tiễn Tiểu Háo rửa mặt xong đi ra phòng tắm, thì gặp Sở Cố Hoài đang ôm Thước Thước xuống lâu.

Thước Thước nghe tiếng Tiễn Tiểu Háo liền quay đầu xem nàng, sau đó tỏ vẻ không hài lòng quay đầu lại nằm trên vai Sở Cố Hoài.

“ Đồ không có lương tâm!” Tiễn Tiểu Háo tức tối ngắt nhẹ mặt Thước Thước.

“ Bởi vì em hay chọc nàng nên khi nàng vừa nhìn thấy em liền lập tức quay đầu.” Sở Cố Hoài vội chụp tay Tiễn Tiểu Háo.

“ Được lắm, hai cha con mấy người......”

“ Thôi thôi, lại ăn dấm chua nữa, mau chuẩn bị bữa sáng đi.”

“ Làm xong nãy giờ rồi, ăn thôi.” Tiễn Tiểu Háo liếc Sở Cố Hoài.

“ Sữa đậu nành, trứng cút, rất có dinh dưỡng á.” Tiễn Tiểu Háo cười nói với Thước Thước.

“ Hình như nàng rất thích ăn trứng cút.” Sở Cố Hoài vừa lột vỏ trứng vừa nói.

“ Trứng cút có dinh dưỡng nhiều mà.” Tiễn Tiểu Háo đút Thước Thước uống một muỗng sữa đậu nành.

“ Ưm ưm......” Tay nhỏ bé của Thước Thước vỗ nhẹ Tiễn Tiểu Háo.

“ Sao vậy?”

“ Em đút muỗng lớn quá.” Sở Cố Hoài tiếp nhận bát, đút từng muỗng nhỏ

“ Chậc, ba ba tốt.” Tiễn Tiểu Háo cắt đôi trứng cút, xịt chút nước tương rồi đút cho Thước Thước.

Ăn xong điểm tâm, Tiễn Tiểu Háo và Sở Cố Hoài gửi Thước Thước cho Tiễn gia, sau đó trở về sự vụ sở.

“ Toàn sự vụ sở đều đang chờ hai người.” Các nàng mới vừa tiến sự vụ sở, Tề Tiểu Mi liền chạy ra tiếp đón.

“ Sao không lo làm, chờ chúng tôi làm gì?” Sở Cố Hoài nhíu mày nói.

“ Ai nha, cho hai người thêm sức mạnh tinh thần a.”

“ Vụ kiện khó khăn cỡ nào cũng đã trải qua, cần gì long trọng dữ vậy.” Sở Cố Hoài khó hiểu nói.

“ Đó là cậu, còn đây là lần đầu tiên Tiểu Háo ra tòa.” Tề Tiểu Mi liếc Sở Cố Hoài.

“ Mấy người muốn ăn cơm chùa hả.” Sở Cố Hoài nói toạc móng heo.

“ Ôi trời, luôn bị cậu phát hiện.” Tề Tiểu Mi nói mà không hề có một chút cảm giác xấu hổ nào.

“ Thắng mới mời.” Sở Cố Hoài nói xong liền lôi kéo Tiễn Tiểu Háo vào văn phòng.

Vì thế cả buổi sáng, Sở Cố Hoài đem trình tự vụ kiện giảng lại cho Tiễn Tiểu Háo thêm một lần, sợ nàng bởi vì khẩn trương mà phát huy không đúng trình độ.

“ Ừm, thẩm phán bên kia đều có sắp xếp, bọn hắn biết nên làm như thế nào, em đừng khẩn trương quá, đưa đẩy cho xong chuyện là được rồi.”

“ Qua loa như vậy thì để em ra mặt làm chi.” Tiễn Tiểu Háo liếc Sở Cố Hoài, tuy nói là vì an ủi nàng, nhưng mấy lời này sao có thể nói lung tung được.

“ Ừm, dù sao cũng không cần khẩn trương quá.”

“ Sao em lại có cảm giác chị khẩn trương hơn em vậy?” Tiễn Tiểu Háo vươn tay ôm cổ Sở Cố Hoài.

“ Em nha......” Sở Cố Hoài ôm sát nàng, sao có thể không lo lắng cho được.

Buổi chiều về nhà, Tiễn Tiểu Háo và Sở Cố Hoài đi Tiễn gia đón Thước Thước, Thước Thước vừa thấy Sở Cố Hoài liền oa oa đòi ẵm bồng nhưng lại bơ Tiễn Tiểu Háo, quả thực đã khiến cho Tiễn Tiểu Háo thương tâm, may là Duy Duy thân với nàng hơn Sở Cố Hoài, nếu không nàng sẽ thật sự phát khóc.

“ Đứa nhỏ hư hỏng, đồ ăn nó ăn toàn do em làm, đúng là không có lương tâm.” Dọc đường đi Tiễn Tiểu Háo cứ lẩm bẩm lẩm bẩm, Thước Thước thì hoàn toàn không ngó tới nàng, chơi đùa tóc của ca ca.

“ Đừng lảm nhảm nữa, nàng còn nhỏ mà, em thì tay chân lỗ mãng, đương nhiên nàng có phản ứng như vậy, lớn lên sẽ đỡ hơn.” Sở Cố Hoài khuyên nhủ.

“ Hừ......”

Về đến nhà, Tiễn Tiểu Háo vẫn là ngoan ngoãn vào bếp, làm đồ ăn cho hai nhỏ một lớn ăn. Hít một hơi, Tiễn Tiểu Háo càng cảm thấy mình giống như bảo mẫu. Có lẽ...... Như vậy mới càng giống một gia đình.

“ Đến đây, uống chút cháo vừng, mẹ mới vừa làm,rất mới mẻ.” Tiễn Tiểu Háo bưng đồ ăn đặt trên bàn rồi bưng một chén cháo vừng, ôm Thước Thước đút nàng.

“ Ngoan, một ngụm.” Tiễn Tiểu Háo dỗ Thước Thước, cầm muỗng nhỏ đút cháo vào miệng nàng.

“ Ưm ưm.” Thước Thước uống một ngụm, lập tức mặt mày hớn hở nhìn Tiễn Tiểu Háo.

“ Còn muốn sao......” Tiễn Tiểu Háo lại đút một muỗng vào miệng Thước Thước.

“ Em lại đây ăn cơm trước đi, nàng chưa đói đâu, mẹ nói buổi chiều mới cho ăn xong.” Sở Cố Hoài nói với Tiễn Tiểu Háo.

“ Không có việc gì đâu, lát nữa cháo nguội mất, đút nó ăn trước đi, em bé mau đói lắm.” Tiễn Tiểu Háo quay đầu nói với Sở Cố Hoài.

“ Lát nữa đồ ăn cũng nguội vậy.” Sở Cố Hoài nhăn mặt nhăn mày.

“ Nguội thì hâm lại thôi.” Tiễn Tiểu Háo quay đầu đút Thước Thước một ngụm.

“ Mẹ...... Mẹ......”

Tiễn Tiểu Háo nháy mắt mấy cái, buông bát.

Sở Cố Hoài và Sở Duy Tiêu liếc nhau, song song nhìn chằm chằm Thước Thước.

Thước Thước cảm giác trong phòng im lặng, trừng mắt nhìn tình hình rồi nhỏ nhỏ giọng kêu một tiếng.

“ Mẹ......”

“ Vừa rồi...... Là Thước Thước nói chuyện?” Tiễn Tiểu Háo không dám tin đối Sở Cố Hoài trừng mắt nhìn.

“ Ừ, là nàng......” Sở Cố Hoài gật gật đầu.

“ Mẹ, em ấy biết nói......” Sở Duy Tiêu hưng phấn nói, sau đó nhảy xuống ghế dựa vội vàng chạy tới chỗ Thước Thước.

“ Thước Thước!” Sở Duy Tiêu kêu Thước Thước một tiếng.

“ Mau gọi ca ca.” Sở Duy Tiêu xoa xoa mặt Thước Thước.

“ Oa!...... Mẹ......” Thước Thước bị Sở Duy Tiêu làm đau, oa một tiếng liền bật khóc nức nở, miệng còn gọi mẹ.

“ Ha ha...... Thước Thước chỉ biết kêu mẹ!” Tiễn Tiểu Háo vui vẻ muốn chết, vội vàng ôm lấy Thước Thước hôn một hơi, Thước Thước lúc này mới nín khóc, ôm Tiễn Tiểu Háo.

“ Giờ thì vui vẻ chưa, mau lại đây ăn cơm.” Sở Cố Hoài cười tủm tỉm nhìn Tiễn Tiểu Háo ôm hôn Thước Thước, trong lòng cũng thật cao hứng.

“ Ba...... Ba......” Thước Thước thấy Sở Cố Hoài liền kêu một tiếng.

“ Ai......” Sở Cố Hoài nháy mắt mấy cái, không có từ ngữ nào có thể diễn tả được tâm trạng của nàng lúc này. Thật sự xúc động.

“ Ai, nàng gọi chị a! Bất quá tại sao là ba mà không phải cha, Duy Duy vẫn gọi cha mà.” Tiễn Tiểu Háo kỳ quái nhìn nhìn Thước Thước.

“ Nàng ở với ba mẹ nhiều, khẳng định là ba mẹ dạy cho.” Sở Cố Hoài cười cười, nói.

“ Ờ, có lý ha, hí hí......Thước Thước của chúng ta biết nói rồi.” Tiễn Tiểu Háo cười ha ha nói.

“ Con nó biết nói thì em không cần ăn cơm hả, mau lại đây ăn cơm.” Sở Cố Hoài bất đắc dĩ múc một chén canh cho Tiễn Tiểu Háo.

“ Được rồi.” Tiễn Tiểu Háo ôm Thước Thước ngồi vào bàn, đem Thước Thước đặt ở trên đùi mình.

“ Em ấy vẫn không gọi con.” Sở Duy Tiêu ủy khuất nói.

“ Nàng còn nhỏ mà, làm sao có thể nói nhiều từ nhanh như vậy, từ từ, rất nhanh nàng sẽ học xong.” Tiễn Tiểu Háo an ủi.

“ Thước Thước, kêu ca ca.” Sở Duy Tiêu không bỏ qua, nghiêm túc nói với Thước Thước.

Thước Thước xem Sở Duy Tiêu rồi liếc mắt một cái, không lên tiếng, quay đầu tiếp tục ăn đồ ăn Tiễn Tiểu Háo đút cho nàng.

“ Đừng gấp, ăn cơm trước đã.” Tiễn Tiểu Háo cười cười, gắp một cái đùi gà vào bát Sở Duy Tiêu.

“ Hừ.” Sở Duy Tiêu ngồi xuống, xúc một muỗng cơm thật nhiều vào miệng, kết quả không ngoài dự liệu của Sở Cố Hoài, hắn mắc nghẹn.

“ Con thật không cẩn thận tí nào.” Tiễn Tiểu Háo vội vàng vươn tay vỗ vỗ lưng hắn, Sở Cố Hoài đi lấy nước cho hắn.

Ăn xong một bữa cơm lộn xộn rồi đi dỗ hai đứa nhỏ ngủ, Sở Cố Hoài và Tiễn Tiểu Háo mới mang bộ mặt mỏi mệt trở về phòng.

“ Thước Thước lại gọi em trước.” Tiễn Tiểu Háo vẫn còn chưa hết kinh ngạc.

“ Ừ, bình thường đều như vậy.” Sở Cố Hoài gật gật đầu.

“ Hí hí, vui quá, ông nội và ba mẹ biết được khẳng định cũng rất vui, ngày mai dẫn Thước Thước qua đó đi.” Tiễn Tiểu Háo cực kỳ hứng thú nói, hận không thể cho toàn thế giới đều biết Thước Thước nói chuyện.

“ Ừ, được rồi.”

“ Chị nói xem Ngôn cục cưng và Viên Văn có thể ở đó hay không a.” Tiễn Tiểu Háo hỏi.

“ Tất nhiên là ở rồi, mỗi ngày bọn hắn đều đến, hiện tại đã đỡ hơn rất nhiều, ông nội cũng sẽ nói vài câu với Tiểu Ngôn, nhưng lại không hề để ý Viên Văn.

“ Vớ vẩn, một đứa cháu trai xinh đẹp như vậy bị bắt đi, nếu là em em còn đánh hắn nữa kìa.” Tiễn Tiểu Háo khinh bỉ nói.

“ Rồi rồi rồi, có đạo lý có đạo lý.” Sở Cố Hoài gật đầu tỏ vẻ đồng tình với Tiễn Tiểu Háo.

“ Không biết Thước Thước có thể gọi chú hay không ha.” Tiễn Tiểu Háo lại bắt đầu tưởng tượng ngựa thần lướt gió tung mây.

“ Ngay cả ca ca còn không gọi thì làm sao mà gọi chú được, đừng suy nghĩ lung tung nữa, mau ngủ đi, ngày mai phải ra tòa rồi.” Sở Cố Hoài lôi kéo Tiễn Tiểu Háo lên giường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.