Khúc Đồng Thu lại trở về bán hàng nơi vỉa hè, chuyện bị người lừa gạt kê đơn anh không truy cứu nữa. Mặc dù là Nhậm Ninh Viễn và những người kia đuối lý, anh có thể đi đòi lại công bằng, nhưng chính bản thân anh chẳng hiểu tại sao nhớ tới thì trong lòng liền chột dạ, cũng sẽ không muốn nhắc lại.
Có thể cảm thấy anh thà rằng chịu thiệt cũng không bằng lòng giao tiếp nhiều cùng Nhậm Ninh Viễn.
Huống chi anh cũng chẳng rõ anh như thế có phải là chịu thiệt hay không, chỉ là suy nghĩ một hồi thì huyệt thái dương liền thình thịch nhảy loạn.
Hơn nữa kể từ buổi sáng thức dậy hôm ấy, mỗi đêm anh đều nằm mơ những giấc mộng kỳ quái khiến anh chịu không nổi. Mắt thấy mỗi một ngày trôi qua, quần áo cũng đã rộng đến mức không có cách nào khác mặc, anh đành phải đi mua bộ mới.
Hôm nay Khúc Đồng Thu đi nhập hàng trở về, vượt qua cơn mưa to, các phương tiện giao thông công cộng không dễ chen, anh lại tiết kiệm nên không đi tắc xi, thế là tự vác hàng lên lưng, đi một chút rồi nghỉ một lúc, muốn coi con đường phía trước có thể có nhiều xe hơn hay không.
Đi được một đoạn, mệt kinh khủng, may là mặc chiếc áo mưa trong suốt với vải plastic đặc biệt nên mới không bị ướt. Vừa đi vừa trước sau nhìn xung quanh, trông mong có thể bắt gặp xe buýt có chỗ ngồi, thế mà chỉ thấy có chiếc xe thể thao với biểu tượng là một chú ngựa chạy lại chỗ anh.
Khúc Đồng Thu đang lo mình sẽ bị bắn nước vào, chưa kịp trốn xe đã giảm tốc, dừng lại cạnh bên.
Cửa kính xe hạ xuống, một cậu trai tóc ngắn, đôi mắt đẹp đầy sức quyến rũ đánh giá anh từ trên xuống dưới, rồi khi thấy nụ cười chào hỏi của Khúc Đồng Thu mới có chút do dự hỏi: “Chú mập?”
Đúng là Phillip, kể từ sau vụ quán cơm đến nay, Khúc Đồng Thu có tới một thời gian dài chưa gặp qua cậu nhóc, cậu ấy cũng tất nhiên chưa gặp lại Khúc Đồng Thu, vì thế đối với sự cam chịu của Khúc Đồng Thu, Phillip cũng có vẻ kinh ngạc tương đương, lặp lại lần nữa, lúc này còn nói lắp: “Chú, chú mập?”
“Đã lâu không gặp…”
“Oa, thật đúng là chú sao? Cháu nhìn qua áo mưa và thùng hàng đặc biệt rất quen mới lại xem thử. Chú quả thật thay đổi cứ như người khác vậy, không phải chú điểm trang cho dung nhan đó chứ?”
“...”
“Với lại, chú gầy đi nhiều lắm đó, nhìn khác hẳn. Oa, nếu không phải hôm nay do trùng hợp, cho dù chúng ta thật sự gặp mặt nhau trên đường, cháu cũng không nhận ra chú đâu.”
“…Không khoa trương đến vậy chứ…”
“Có rồi có rồi, sau khi giảm béo chú thật sự là nhìn được hơn nhiều.”
Khúc Đồng Thu có chút khó xử: “Chú không giảm béo…”
“Đúng rồi, chú lên xe đi, muốn đi đâu cháu chở chú đi.”
Khúc Đồng Thu nhất thời do dự, hiển nhiên là quan hệ thân mật giữa Phillip và Nhậm Ninh Viễn khiến anh chần chờ, anh vẫn cố hết sức không muốn tìm phiền toái cho bản thân: “Không cần đâu, chưa chắc gì tiện đường…”
“Chú khách sáo với cháu làm gì.”
“Thật sự không cần mà…”
Phillip nghiêm mặt nói: “Chú mập, có phải vì cháu không trở về tìm chú mở cửa tiệm nên chú tức giận không?”
Khúc Đồng Thu vội lắc đầu: “Không có mà…”
“Bởi vì mẹ cháu không vui, cháu cũng không tiện đi bán hàng ở vỉa hè nữa, chuyện mở quán cũng chỉ tạm thời để đó. Tốt nhất vẫn đừng để mẹ giận, cháu làm đứa con ngoan một thời gian ngắn đã, rồi sau đó sẽ trở lại là người tự do. Chứ làm ngay bây giờ sẽ bức đến mức mẹ cháu trở mặt mất, như vậy không tốt lắm…”
Khúc Đồng Thu liên tục gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: “Không sao mà…”
“Vậy chú lên xe đi, chú chần chờ thêm nữa là cháu bị phạt do đậu xe ở đây đó.”
Khúc Đồng Thu vẫn lên xe, tự an ủi mình rằng lui tới cùng Phillip không có nghĩa là phải cùng Nhậm Ninh Viễn nối lại quan hệ lần nữa, huống chi túi đồ của anh thật sự rất nặng. Phillip gặp lại anh, coi như là cũng là bạn cũ trong những ngày buôn bán, tất nhiên là vô cùng vui vẻ, hơn nữa anh còn gầy đi nhiều như vậy, càng dễ chui vào xe hơn.
Lên xe bao lâu thì Khúc Đồng Thu nghe cậu nhóc huyên thuyên bấy lâu, trên đường chỉ có mấy chục giây tạm dừng, đó chính là lúc Phillip bắt điện thoại, nói phải đi đón một người bạn.
“Ngại quá, cháu đi qua đây đón bạn chút rồi đưa chú đi. Cô nhóc thôi, cứu các nàng bất kỳ lúc nào là nghĩa vụ của những chàng kỵ sĩ.”
Vì thế Phillip liền quất roi cưỡi con Ferrari, nhanh như điện chớp đi đón người.
Nhanh chóng đến cửa hàng, xa xa quả nhiên thấy một cô gái cầm dù đang chờ, Khúc Đồng Thu nhìn bộ dáng của Phillip, nghĩ thầm rằng, có lẽ là bạn gái. Xe chạy tới gần, con tim Khúc Đồng Thu đột nhiên nhảy dựng lên.
“Tiểu P, chú muốn xuống xe.”
“A? Chuyện gì vậy? Nơi này ta không thể ngừng được, để cháu tìm chỗ.”
Khúc Đồng Thu bắt đầu kích động, Phillip trấn an anh: “Ngừng liền đây, cũng đã tới chỗ đậu xe rồi.”
Quả nhiên đến chỗ đậu xe, xe cũng ngừng lại ngay bên ngoài cửa tiệm, cô gái đi tới nơi này, Khúc Đồng Thu vác túi trên lưng, mở cửa xe liền hoảng loạn, cúi đầu không nhìn đường mà đi mất.
“Ai, chú mập, chú làm sao vậy?” Phillip cũng ra khỏi xe, nhưng lại chẳng thể ném xe đuổi theo, chỉ có thể buồn bực vịn cửa xe mà nói, “Chú mập, chú còn chưa cầm áo mưa của mình mà.”
Khúc Đồng Thu chỉ mắt điếc tai ngơ cắm cúi đi, trong nháy mắt đã đuổi không kịp. Cô gái vừa đi lại đây, Phillip đã nói: “Em xem, con gái con đứa mà mặc quần chạy bộ, mang giày thể thao, còn cái túi này nữa, chẳng có dáng thục nữ chút nào, dọa bạn anh chạy rồi đó thấy chưa.”
Cô gái đánh cậu một đấm không nhẹ không nặng: “Anh nói nữa em đánh anh.”
“Trời, anh có nói em xấu đâu, là nói cái túi của em đó. Túi đứt dây hết rồi đổi cái mới không phải tốt hơn sao, mang cái này chi cho rước lấy nhục mà còn phải sữa phiền như vậy…”
Lúc này một đấm mạnh hơn, đánh cho Phillip thiếu chút nữa trước mắt đều tối sầm.
“Đây là của ba cho em!”
Phillip vuốt ngực vẫn đang còn đau, lúng túng nói: “Thật có lỗi… Anh nói giỡn thôi…”
Khúc Kha ôm túi ngồi vào trong xe, khí thế hiện tại của con bé có thể khiến mấy thằng con trai bình thường chết cũng chẳng dám đụng vào, chỉ có Phillip không biết sống chết thường mở miệng chọc con bé. Nếu không phải chưa đủ tuổi, không thể có bằng lái, thì là con bé lái xe đi đón gã này mới đúng.
“Để anh trả đồ cho bạn anh trước đã.” Phillip khởi động xe, vừa đi vừa nhìn trước mặt, “Oa, sao mà chú ấy đi nhanh vậy, biết bay sao chứ? Mà đúng rồi, nói đi phải nói lại, em ăn qua cơm chú ấy làm rồi đó.”
Khúc Kha nghiêng đầu hồi tưởng: “Em có sao?”
“Chính là cơm hộp lần trước đó, em cũng khen mà. Kỳ lạ thật.” Phillip chạy được một đoạn, nhìn trái nhìn phải không thấy người, có chút buồn bực, “Chú mập chạy đi đâu rồi? Đang êm đẹp mà chạy cái gì vậy. Chẳng lẽ là tiêu chảy? Không đúng, nhất định là bộ dạng em rất xấu nên dọa chú ấy…”
Anh đứng ở đầu ngõ nhìn xe chạy qua trước mắt, lại nhìn một lúc mới xoay người trở về. Con bé thật sự trưởng thành rồi, khác hẳn so với lúc đi theo anh, có dáng vẻ của một người lớn, chỉ nhìn thôi cũng khiến anh quá đỗi mừng vui.
Trong cuộc sống tuy không gặp con gái nhưng anh vẫn luôn nhớ nhung, cho dù biết về sau đều không gặp mặt được, cũng muốn mua cho con bé vài món đồ. Những thứ ấy chẳng thể trao, nhưng mỗi lần anh cầm trong tay nhìn cũng cảm thấy bản thân anh vẫn còn con gái. Đó chính là chút hy vọng của anh.
Đi được một đoạn, bỗng nhiên nghe thấy sau lưng có tiếng một cô bé hô to: “Ba!”
Khúc Đồng Thu cuống quít quay đầu nhìn. Hóa ra lại là một đứa nhóc khoảng hai, ba tuổi được ba nó ẵm, ba nó che dù vội vã đi đường nên để đứa bé hụt lại, bị nhóc con gọi mới gấp gáp quay về.
Chính anh trước kia cũng từng một mình dẫn theo Khúc Kha, cũng đã luôn chân tay vụng về như vậy đó. Lúc đút cháo cho con bé thì cháo nóng quá, đưa con bé đến trường cũng khiến con bé ngã. Khúc Kha khóc còn anh thì đau lòng, lấy miếng trà cho con bé uống thuốc mà hai cha con ôm nhau khóc rống. Sinh mệnh nhỏ rất yếu ớt, có thể an toàn lớn lên là chuyện rất không dễ dàng, may là con bé đã trưởng thành.
Chẳng qua anh sẽ không nhìn thấy con bé tốt nghiệp đại học, sẽ không thấy con gái nhỏ của anh kết hôn, cũng sẽ chẳng thấy con bé dẫn theo con của mình.
Mới nghĩ vậy thôi đã cảm thấy dường như bản thân đã sống uổng phí.
“Ba ơi.”
Một tiếng gọi ấy làm chân Khúc Đồng Thu đột nhiên mềm nhũn, có phần không dám quay đầu lại, chần chờ, cảm giác được sau lưng có người đuổi theo, tuy rằng không chắc lắm nhưng vẫn vác bao trên lưng, chạy trối chết về phía trước.
“Ba ơi!”
Thanh âm trong tai nghe quá rõ ràng, Khúc Đồng Thu chạy một đoạn, dần cũng chẳng chạy nữa. Anh vốn dĩ có thể khiêng túi đi một con đường rất xa, hiện tại chỉ cảm thấy chân mềm nhũn, chẳng còn cách nào khác đành chậm lại.
Bước chân bị kiềm giữ, thắt lưng đã bị người từ phía sau ôm chầm, lực dồn vào cái ôm ấy khiến anh thiếu chút nữa đứng không vững.
“Ba ơi!”
Cổ họng Khúc Đồng Thu nghẹn trong chốc lát, nói: “Cháu, cháu nhận sai người rồi…”
Anh biện giải, người ôm anh cũng chẳng nói gì, chỉ ôm siết lấy càng chặt hơn, không chịu buông tay. Anh vốn đang chờ con bé nói gì đó, nhưng chỉ nghe thấy mỗi âm thanh nức nở phía sau.
Bản thân Khúc Đồng Thu muốn mở miệng nói vài câu phủ nhận. Anh có rất nhiều lý do không thể gặp mặt Khúc Kha, ‘chết’ đối với bản thân anh là một sự giải thoát, còn đối với Khúc Kha đó là một chỗ trống chẳng thể lắp đầy.
Nhưng chỉ cần nói đến chữ ‘con’, cổ họng anh chẳng thể phát ra âm thanh, ngực phập phồng mà không thở nổi, nghẹn một lúc lâu mới run rẩy nhỏ giọng nói:
“Con… con trưởng thành rồi.”
Khúc Kha “Oa” một chút rồi khóc lớn ra tiếng.
Nắm tay con bé dẫn đi một đoạn, Khúc Kha vẫn còn khóc, khóc mãi chẳng thể ngừng, khóc đến mức hốc mắt kẻ làm cha như anh cũng hồng lên, chân tay luống cuống, “Được rồi, được rồi, là ba không tốt...”
Anh biết nỗi uất ức của con bé, chính bản thân anh cũng thấy áy náy, người làm cha như anh đây không chỉ giả chết mà ngay cả con gái còn ném đi không cần.
“Con sống tốt không? Chú Nhậm có đối xử tốt với con không?” Kẻ làm cha như anh thật sự quá mức đau lòng, vội lục lọi những thứ anh đã mua cho con bé từ trong bao ra: “Mấy thứ này là ba mua cho con đó, con xem đi…”
Khúc Kha khóc nửa ngày mới chậm rãi ngừng lại, mắt sưng đến mức chẳng thể mở, Khúc Đồng Thu tìm mãi không ra khăn tay, chỉ có thể lấy tay lau nước mắt cho con bé: “Đừng khóc mà, con xem kìa, làm mắt bị thương hết rồi…”
Khúc Kha nức nở nói: “Ba ơi, không phải con lại nằm mơ chứ.”
“Không phải…”
Khúc Kha vẫn còn thút thít: “Con đã từng nằm mơ giấc mơ thế này rồi, khi tỉnh lại thì biết đây không phải sự thật.”
Khúc Đồng Thu vội nắm chặt tay con bé: “Không phải đâu, con xem, tay ba nóng mà, nếu là mơ thì không như thế.”
Hai cha con trở lại chỗ ở hiện tại của anh, phòng nhỏ hẹp cũ nát, hoàn hảo là dọn dẹp sạch sẽ lại chỉnh tề. Một năm nay Khúc Kha cũng quen với cuộc sống tốt đẹp, nhưng ngồi trên ghế Khúc Đồng Thu đưa, nhìn xung quanh có vẻ rất sung sướng.
“Lại đây, uống nước đi.” Khúc Đồng Thu vội vàng tiếp đón con bé, “Nước lọc lạt lắm phải không? Con muốn cho thêm chút đường chứ? Đói bụng không, ba còn vài miếng bánh bích quy, ba lấy cho con nhé?”
Khúc Kha vừa ăn vừa nói: “Ba, con thật không phải nằm mơ sao. Trứng gà trong mộng cũng biến mất phải không?”
Khúc Đồng Thu có chút ngượng ngùng: “Tất nhiên là không…”
Ăn xong, hai cha con tựa vào nhau ngồi, cả hai đều bình tĩnh hơn, chẳng còn hỗn loạn như lúc đầu nữa, tại nơi phòng ốc sơ sài, chua xót trong lòng đã chuyển thành hạnh phúc. Tay Khúc Đồng Thu bị Khúc Kha cầm lấy, con bé mở ra xem những vết chai trong lòng bàn tay anh, nói: “Ba ơi, không phải là do ba quá vất vả đó chứ.”
“Cũng không có…”
“Nhưng mà không sao hết, từ nay về sau con sẽ nuôi ba. Con đã kiếm ra tiền rồi.”
Khúc Đồng Thu có chút giật mình: “Vậy sao? Con làm công sao? Việc học và sức khỏe quan trọng hơn, nếu tiền tiêu vặt không đủ thì cũng đừng làm nữa, chỗ ba cũng có…”
“Không phải làm công đâu, con đầu tư đó, con đã kiếm ra tiền rồi.”
Khúc Đồng Thu trợn mắt há hốc mồm: “A?”
“Thật mà, con dùng số tiền ba gửi ngân hàng cho con, hiện giờ tăng hơn mấy lần luôn.”
Khúc Đồng Thu quả thực khó có thể tin: “Nhiều, nhiều như vậy sao…”
Khúc Kha lại nói tiếp, mang theo tính trẻ con mà khoe khoang: “Cho nên đợi con tốt nghiệp đại học, nói không chừng có thể mua nhà cho ba ở nữa đó.”
Khúc Đồng Thu vừa kinh ngạc vừa tự hào: “Con đã có khả năng như vậy… Ai, ba vẫn chẳng có bản lĩnh gì, con có tiền đồ như vậy, thật sự là…”
Anh vốn định nói là tre xấu ra măng tốt. Nhưng cô bé con trí lực vượt xa người thường là do có gien của ai đó mới ưu tú như thế, nghĩ vậy thì hào quang cũng có chút ảm đạm.
Khúc Kha cũng thấy anh thình lình trầm mặc: “Ba ơi?”
“Ừ?”
“Sao ba lại rời khỏi con?”
Đó là vấn đề anh chẳng thể nào trả lời.
“Ba không cần con nữa sao?”
Bàn tay anh yêu thương nắm chặt tay con gái. “Không phải.”
Im lặng trong chốc lát, Khúc Kha lại hỏi: “Là bởi vì chú Nhậm sao?”
Khúc Đồng Thu thiếu chút nữa kinh hoảng nhảy dựng lên, hoảng sợ cúi đầu nhìn Khúc Kha, Khúc Kha cũng đang nhìn anh.
“Con cảm giác được mà ba.”
Anh muốn hỏi con bé đã biết những thứ gì, nhưng bởi sợ mà chẳng dám.
Hai người trầm mặc ngồi trong chốc lát, Khúc Kha lại hỏi: “Ba hận chú Nhậm sao?”
Khúc Đồng Thu đáp không được, chỉ vỗ vỗ đầu con bé.
Buổi tối Khúc Kha không chịu trở về, đòi ngủ lại nơi này với anh. Khúc Đồng Thu trải chăn nệm nằm dưới đất ngay bên giường, anh ngủ trên đất, Khúc Kha ngủ trên giường.
Lúc Khúc Kha đi vào giấc ngủ còn cầm lấy tay anh, nói: “Đừng thừa dịp con ngủ mà ba không thấy tăm hơi.”
Ngay cả Khúc Đồng Thu đêm nay cũng ngủ với đầy hương vị ngọt ngào, có con gái nhỏ bên người, miệng vết thương đã được vuốt lành hơn phân nửa.
Mặc kệ trên người Khúc Kha chảy dòng máu của ai, chỉ cần con bé bằng lòng cùng anh sống nương tựa lẫn nhau, anh đã cảm thấy rất đủ. Những thứ anh cần so với trước kia còn ít hơn, anh cảm thấy mình chẳng thiếu thứ gì.
Anh mơ thấy con gái và anh ở cùng nhau, lại nhớ tới Khúc Kha lúc còn rất nhỏ, chơi đùa bên chân anh, bắt châu chấu trong trong bụi cỏ, anh còn buộc tóc cho con bé, thời tiết tốt lắm, bên cạnh còn ngồi một người nữa, cười nhìn hai người họ. Chờ thấy rõ thì gương mặt người kia là Nhậm Ninh Viễn.
Lúc Khúc Đồng Thu bỗng nhiên bừng tỉnh thì trời đã sáng.
Khúc Kha hãy còn ngủ rất say, Khúc Đồng Thu cẩn thận rút tay về, rời giường đi làm điểm tâm cho con bé. Hôm nay anh dự định không đi bán, anh phải dùng nhiều thời gian ở bên con gái.
Tâm tình trở nên nhẹ nhàng, ánh mặt trời mờ ảo nơi nửa căn tầng ngầm này cũng khiến anh cảm thấy trước mắt sáng sửa. Thậm chí nỗi hận của anh đối với Nhậm Ninh Viễn cũng đều biến mất hơn phân nửa, thời điểm người đang mất mát mà phục hồi lại sẽ trở nên hết sức hào phóng.
Sau đó Khúc Kha cũng rời giường, tầng hầm ngầm không có buồng vệ sinh riêng, con bé chỉ có thể ra phòng tắm công cộng đánh răng, xếp hàng chờ dùng nước.
Khúc Đồng Thu vội lấy nước ấm, thay con bé lấy chậu nước rửa mặt.
“Nước buổi sáng rất lạnh, lấy nước ấm mà dùng.”
“Không cần đâu ba, nước ấm đánh răng đối với răng không tốt.”
“A, vậy sao…”
“Nước ấm rửa mặt cũng không tốt cho da.”
“Như vậy sao, hiện tại con hiểu biết nhiều hơn ba rồi…”
Những mẩu nói chuyện đơn giản, nho nhỏ thế thôi cũng cảm thấy hạnh phúc, Khúc Đồng Thu trở lại trong phòng, dọn điểm tâm cho con gái, chờ con bé ăn xong rồi nói: “Để chén đó ba rửa cho.”
Đi rửa chén, trong sự mừng vui đơn giản này, Khúc Đồng Thu lại có chút lo lắng. Những ngày của anh vốn dĩ chỉ có thể xem như ‘sinh tồn’ mà thôi, nhưng hiện tại phải lo lắng đến ‘cuộc sống’.
Có Khúc Kha, về sau sẽ không thể ở lại nơi này.
Nơi này ngay cả tắm rửa cũng là một việc khó, phòng tắm phải giao tiền mới dùng được, bình thường anh đều tự nấu nước rồi dùng trong nhà vệ sinh, hiện tại thời tiết lạnh, tắm đến run, mùa hè thì vừa nóng vừa ẩm, ở lâu dễ bị phong thấp, còn nhiều muỗi ruồi bọ, trong phòng từ trên xuống dưới nơi nơi đều là nấm mốc, thậm chí có cả trên bàn chải đánh răng.
Thời điểm anh sống cũng chẳng cảm thấy gì, nhưng có thêm Khúc Kha mà phải trải qua những ngày như thế, sự khốn cùng càng trở nên phóng đại, khiến anh thấp thỏm không yên.
Khúc Kha tuy rất thông minh, tương lai sẽ có tiền đồ lớn, nhưng hiện tại dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, anh mới là người phải nuôi gia đình. Sống một người thì làm cái gì cũng tốt, nhưng phải nuôi một người học ở trường T, thì bán sạp như thế chung quy không phải biện pháp.
Khúc Đồng Thu không khỏi vì cuộc sống trước mắt quả nhỏ bé, vô năng mà khó chịu.
Hai cha con đi ra ngoài tản bộ, hít thở không khí, khó có được mặt trời chói sáng như thế, gió lại ấm áp dễ chịu, hai người đi tay trong tay, Khúc Kha dường như nhớ tới chuyện gì: “Ba, có phải chú Nhậm đã biết chuyện của ba không?”
“Ừ…”
Khúc Kha nhíu mày: “Khó trách hiện tại chú ấy kỳ lạ như vậy. Thế tại sao chú ấy chẳng nói gì với con?”
“Là ba không cho chú ấy nói.” Bất tri bất giác anh lại giải vây cho Nhậm Ninh Viễn.
“Sao vậy ba?”
Khúc Đồng Thu không trả lời được. Muốn đem chân tướng gạt Khúc Kha, thì sẽ có rất nhiều thứ anh chẳng thể nào giải thích rõ ràng.
Anh cũng không muốn ở trước mặt Khúc Kha nói xấu Nhậm Ninh Viễn.
Thậm chí anh còn chẳng nửa câu nói xấu Nhậm Ninh Viễn trước mặt bất kỳ ai. Tất cả những gì Nhậm Ninh Viễn có lỗi với anh, anh cũng không nghĩ tới việc phải tố cáo trước mặt người khác hay đòi lên tiếng ủng hộ, giống như mặc kệ thế nào, đó chỉ là chuyện thuộc về riêng họ.
Khúc Đồng Thu chỉ có thể nói lảng sang chuyện khác: “Đúng rồi, Tiểu P ngày đó đón con là gì của con vậy? Bạn trai sao?”
“Ba nói Nhạc Phỉ? Không phải đâu, anh ấy là cháu của chú Nhậm, cho nên con mới thân thôi. Chứ bằng vào bộ dáng kia của anh ấy đấy hả, hừ.”
Khúc Đồng Thu lấy sự mẫn cảm của một người làm cha, cảm thấy tiếng “Hừ” kia của con gái cũng không phải thật sự ghét bỏ, ngược lại có một chút gì đó, nghĩ đến việc phải vội vã cắt đứt liên hệ với Nhậm Ninh Viễn lại phức tạp thêm một tầng, không khỏi càng nóng lòng, hỏi: “Con thật sự muốn ở cùng ba sao?”
“Tất nhiên rồi ba.”
“Sau đó nếu không liên hệ với Nhậm Ninh Viễn thì sao?”
Khúc Kha “A” một tiếng, hỏi lại anh: “Ba không muốn lui tới cùng chú Nhậm nữa sao?”
Khúc Đồng Thu có vẻ hơi khó xử: “Ba và chú ấy… không hợp.”
“Chú Nhậm có chỗ nào không tốt thì để chú ấy sửa.” Khúc Kha ngừng một chút, “Chú ấy nhớ mong ba lắm. Nếu có thể ở cùng với nhau như trước chú ấy sẽ rất vui mừng.”
Khúc Đồng Thu chỉ có thể miễn cưỡng nói: “Ba không muốn ở cùng một chỗ với chú ấy. Ba cũng không muốn gặp mặt chú ấy.”
Khúc Kha cũng không kiên trì nữa, chỉ yên lặng đi một đoạn, sau đó thấp giọng nói: “Như vậy thì chú Nhậm sẽ rất đáng thương.”
Khúc Đồng Thu có chút bất ngờ, chậm một chút mới ý thức ra, Khúc Kha và Nhậm Ninh Viễn kỳ thật đã có cảm tình rất sâu đậm. Trước khi anh ‘qua đời’, hai người họ cũng đã khá thân thiết.
Anh tin Nhậm Ninh Viễn không từ sau lưng cướp đi thứ gì của anh, sự hiếu thảo, kính trọng và yêu thương, nhung nhớ của Khúc Kha đối với anh đều là thật lòng.
Nhưng mà Khúc Kha thậm chí dù chẳng biết gì, cũng tự nhiên mà bảo vệ Nhậm Ninh Viễn, chứ không phải anh. Tình cảm và sự gần gũi của hai người họ là xuất phát từ bản năng.
Vừa nghĩ tới cụm từ ‘máu mủ tình thâm’ thôi, ngực đã giống như bị người hung hăng đánh một quyền, đánh đến mức mọi thứ bên trong anh đều bị khuấy đảo, dao động.
Anh hận Nhậm Ninh Viễn lừa anh, vậy mà anh cũng lừa Khúc Kha như vậy đó.
Trong lòng anh rất rõ, cuộc sống mà Khúc Kha và anh cùng một chỗ sẽ chẳng có khu nhà cao cấp, chẳng có xe cộ rước đưa. Cuộc sống ấy sẽ chỉ có tầng hầm ngầm ẩm ướt, lạnh lẽo, mãi mãi trong lối đi nhỏ treo đầy quần áo hong khô, những hàng xóm ngư long hỗn hợp, còn có cả một người cha hàng ngày bán buôn nơi vệ đường.
Mà anh thậm chí không dám để con bé có cơ hội lựa chọn, anh để con bé nghĩ nó chỉ có anh là cha, chỉ có thể nhận cuộc sống như thế.
Anh có khác gì Nhậm Ninh Viễn đâu cơ chứ, vì để đạt được thứ bản thân rất muốn mà không cầm lòng được muốn lừa gạt người khác.
Mà đợi đến một ngày nào đó chân tướng rõ ràng, nói không chừng Khúc Kha cũng sẽ hận anh như anh hận Nhậm Ninh Viễn.
“Thật ra chú Nhậm đối với chúng ta vẫn tốt lắm, lúc không có ba, chú Nhậm tự nguyện đảm nhiệm làm người giám hộ của con, đối xử với con tựa như người trong nhà, thứ gì cũng an bài giúp con. Mặc kệ con làm sai cái gì, chú ấy cũng chưa từng tức giận. Ngoại trừ ba ra thì chẳng có người nào chăm sóc con giống chú ấy.”
Khúc Đồng Thu bỗng nhiên cảm thấy anh thật có thể giấu được sao? Có lẽ năm năm, mười năm, Khúc Kha sẽ không phát hiện, vậy còn hai mươi năm, cả đời thì sao?
Hoặc giả, cho dù Khúc Kha vĩnh viễn không biết, anh thật sự có thể thắng được thiên tính giữa cha và con ruột sao? Vô luận anh vờ là cha con bé như thế nào đi chăng nữa, con bé sẽ dần trưởng thành, bản năng cũng sẽ cảm thấy Nhậm Ninh Viễn tốt hơn, thân thiết hơn.
“Ba nè, chú Nhậm là làm sai chuyện gì vậy? Không phải trước kia ba thích chú ấy lắm ư?”
“...”
“Từ nhỏ ba đã dạy con về sau phải báo đáp chú ấy, trước kia lúc cùng một chỗ ba cũng luôn rất vui vẻ.” Khúc Kha hơi đắn đo, “Con biết chú Nhậm nếu tính theo tiêu chuẩn truyền thống thì có thể không phải là người quá tốt, chú ấy sẽ làm vài chuyện mà ba không thể chấp nhận, nhưng mà ba có thể thử nghĩ tới việc chấp nhận không?”
“...”
“Người như chú Nhậm mà bỏ qua rồi thì sau này sẽ không gặp được người thứ hai đâu.”
“...”
“Ở cùng một chỗ với chú Nhậm mới có cảm giác người một nhà, ba không cảm thấy sao?”
Khúc Đồng Thu nhìn Khúc Kha, trong thoáng chốc bỗng có cảm giác xa xôi quá, ánh mặt trời cũng ảm đạm, anh vẫn nắm tay con bé đi về phía trước, vừa đi vừa cảm thấy được trong cơ thể chao đảo chông chênh, như thể có thứ gì đó vừa vỡ vụn.
“Đợi ăn cơm xong ba đưa con trở về.”
“Ba?”
“Con ở cùng một chỗ với chú Nhậm thích hợp hơn.”
Khúc Kha có chút luống cuống: “Ba…”
Bất chợt Khúc Đồng Thu nói: “Ba không phải ba con.”
Khúc Kha mở lớn mắt, chẳng hé răng, cứ như ngừng thở, qua một lúc mới thật cẩn thận nói: “Ba, ba đừng giận mà, con chỉ tùy tiện nói thế thôi…”
“Không phải ba tức giận mới nói thế.” Lúc anh nói vậy, trước mắt cũng mơ hồ.
Mắt Khúc Kha càng mở to hơn.
“Không phải ba sinh ra con.” Lúc mở miệng, yết hầu anh giống như bị tắc thứ gì đó, “Nhóm máu của ba là nhóm máu AB, ba và mẹ con đều là nhóm máu dương tính bình thường.”
Cô bé con sắc mặt trắng xanh, nhìn thẳng anh, nói không ra lời.
“Chú Nhậm mới là ba ruột con.”
Khúc Kha vẫn còn trợn tròn mắt nhìn anh, cảm thấy đây chỉ là lời vui đùa mà thôi, vậy nhưng hai mắt anh đã đỏ bừng, nước mắt dần chảy ra khỏi khóe mắt.
Nước mắt kia như đốt cháy con bé, Khúc Kha rút mạnh tay về, rồi sau đó xoay người, liều mạng chạy mất.