Quân Tử Có Cửu Tư

Chương 77



Lúc Đường Kính bước ra ngoài, Trần Mộ Bạch đang gọi điện thoại, giọng điệu cũng hòa hoãn đi rất nhiều, Đường Kính nghe thêm một vài câu liền đoán ra đầu dây dường như là Trần Thốc.

Trần Mộ Bạch sau khi cúp điện thoại, quả thật không hề hỏi Đường Kính những việc liên quan đến Cố Cửu Tư, Đường Kính đột nhiên cảm thấy hai người bọn họ ở một phương diện nào đó quả thật rất ăn ý với nhau.

Anh vẫn luôn cảm thấy trong lòng khó chịu, liền thử chủ động lên tiếng an ủi Trần Mộ Bạch, “Nhìn qua thì cô ấy có vẻ vẫn tốt.”

Trần Mộ Bạch vốn đang lái xe, nghe thấy vậy thì liếc mắt nhìn anh một cái, Đường Kính lúc này mới nhận thức được mình đã nói nhầm, ở một nơi như thế, sao có thể “vẫn tốt” được chứ.

“Ý tôi là… hình như cô ấy gầy hơn một chút rồi…”

Vừa dứt lời, Đường Kính lại muốn âm thầm thưởng cho mình một cái tát, lần đầu tiên trong đời anh phát hiện rằng mình là một người không biết ăn nói.

Trần Mộ Bạch nghe xong vẫn không tỏ ra bất thường, Đường Kính thực sự không nhịn nổi nữa liền lên tiếng hỏi, “Cậu vẫn còn đang tức giận? Tức cô ấy lắm sao?”

Nói xong anh quay đầu nhìn nhưng Trần Mộ Bạch vẫn là dáng vẻ thờ ơ, lạnh nhạt đó, nghĩ đến dáng vẻ Cố Cửu Tư lệ đầy quanh mắt đột nhiên anh lại cảm thấy ấm ức thay cho cô, “Tôi vốn không biết giữa cậu và Cố Cửu Tư rốt cuộc là quan hệ gì, bao nhiêu năm qua tôi nhìn hai người tranh đấu lẫn nhau, nhưng lại chẳng bao giờ làm hại đối phương. Bây giờ cô ấy vì cậu mà làm thế, vì sao cậu lại giận cô ấy chứ? Nói thực lòng, nếu như tôi có chuyện, tôi thật sự không biết liệu có ai vì tôi mà làm thế hay không.”

Đường Kính nói đến câu cuối cùng đột nhiên ánh mắt lại có chút cô đơn, lạc lõng, nói xong thì dường như lại đắm chìm trong suy nghĩ nào đó, phải qua một lúc lâu mới nghe được tiếng của Trần Mộ Bạch.

“Tôi không giận cô ấy, tôi đang giận chính mình. Không phải là không muốn gặp mà là không còn mặt mũi nào để gặp.”

Đường Kính đến lúc này mới chợt hiểu ra, Cố Cửu Tư cũng không phải là không muốn gặp Trần Mộ Bạch, chỉ là cô sợ mình sẽ làm cho Trần Mộ Bạch khó xử mà thôi.

Trần Mộ Bạch đến bệnh viện, lúc này hãy còn sớm, anh liền đỗ xe ngay trước cổng bệnh viện rồi ngồi trong xe đợi Trần Thốc.

Trần Thốc chủ động gọi điện cho anh khiến anh vô cùng bất ngờ, có lẽ là do bên phía anh không thể nào trông cậy được nên người của Trần Minh Mặc đã trực tiếp đến tìm Trần Thốc.

Trần Thốc tan ca, ra khỏi bệnh viện thì tìm kiếm xung quanh một lúc, sau đó do dự bước về chiếc xe màu đen đang đỗ ở một góc, Trần Mộ Bạch bây giờ càng lúc càng trở nên khiêm tốn rồi, trước đây nếu như anh tự lái thì không bao giờ lái những dòng xe như thế này.

Trần Thốc bước đến gần, Trần Mộ Bạch lúc này đang gục đầu trên tay lái không động đậy, anh gõ gõ lên cửa kính xe, mới thấy Trần Mộ Bạch ngẩng đầu, vẻ mặt vô cùng mệt mỏi.

Sau khi vào trong xe, hai anh em cũng không vội vàng nói đến chuyện đó, Trần Mộ Bạch rút một tờ giấy ra đưa cho anh xem, “Anh xem giúp em mấy đơn thuốc này, nếu như phụ nữ có thai dùng thì có hại gì cho đứa bé không?”

Trần Thốc nhận lấy rồi xem thật kỹ, đột nhiên mỉm cười, “Sao em cũng đưa cho anh xem cái này vậy?”

Trần Mộ Bạch cau mày, “Cũng?”

Trần Thốc lại tỉ mĩ xem kỹ một lần nữa, “Thời gian trước Cố Cửu Tư có đưa đến cho anh xem rồi, những loại thuốc này không có hại gì cho mẹ và đứa bé, lúc về cô ấy không nói với em sao?”

Sắc mặt của Trần Mộ Bạch vô cùng ảm đạm, “Không nói. Cô ấy…”

Trần Thốc thấy anh không được bình thường, “Hai người có con rồi? Em không muốn hả?”

“Đương nhiên không phải!” Trần Mộ Bạch đột ngột ngẩng đầu nhìn Trần Thốc, sau đó lại rũ mắt xuống, nhẹ giọng giải thích, “Cô ấy… xảy ra chuyện.”

Trần Mộ Bạch vừa dứt lời, Trần Thốc cũng im lặng một lúc lâu mới lên tiếng, “Ông ấy đã gọi điện thoại cho anh.”

Chuyện này Trần Mộ Bạch cũng đã đoán được ít nhiều, anh thở dài một hơi, “Nhà họ Trần bây giờ loạn không khác gì một nồi cám vậy, thật ra cũng không muốn lôi anh vào làm gì nữa.”

Lúc ấy vốn đang là lúc tan tầm, người trên đường cứ nối tiếp nhau qua lại, Trần Thốc nhìn ra phía ngoài cửa xe, trong xe ánh sáng âm u không rõ, ngay đến cả gương mặt anh cũng mang theo sự u ám, dường như không còn là thiên sứ áo trắng phiêu dật nữa rồi, trên môi anh hiện lên một nụ cười mờ nhạt, “Thật ra, anh cũng có ý đồ riêng.”

Trần Mộ Bạch chớp mắt nhìn anh, “Sao lại nói vậy?”

“Nói là rời khỏi nhà họ Trần rồi, nhưng làm gì có chuyện thoát thân dễ dàng đến vậy, anh còn sống ngày nào, sẽ có người nhớ đến ngày đó, bình thường sóng yên biển lặng thì coi như không có chuyện gì, thế nhưng chỉ cần hơi có một chút biến động là sẽ có người hoảng loạn ngay. Mấy ngày trước dưới nhà cô ấy, anh nhận ra một số người trong nhà họ Trần, anh không nghĩ tới bọn họ hành động nhanh đến vậy. Cô ấy vốn không biết đến thân phận của anh, anh cũng không muốn để cô ấy biết, chỉ hy vọng chuyện này có thể nhanh chóng được giải quyết.”

Trần Mộ Bạch cúi đầu bật cười một cách nặng nề, “Hóa ra lại vì cô ấy, Trần Mộ Bắc ơi là Trần Mộ Bắc. Từ xưa đến nay anh vẫn luôn không nhiễm khói bụi trần gian, không quan tâm thế tục, nhưng chẳng qua cũng chỉ như vậy mà thôi.”

Tuy giọng điệu nghe có vẻ đầy sự mỉa mai nhưng nếu nghe kỹ một chút, giọng điệu ấy còn mang theo sự hâm mộ không thể nào che giấu.

Trần Thốc cũng tự giễu, “Thực ra bọn họ cần gì phải làm vậy, một chút đó của nhà họ Trần, anh căn bản vốn chẳng quan tâm, thế nhưng lại không có ai chịu tin.”

Trần Mộ Bạch đột nhiên cảm thấy không đành lòng, lên tiếng hỏi, “Vậy phía lão gia…”

“Anh thực sự đã buông bỏ được rồi, đối với anh ông ấy chẳng qua chỉ là một người bệnh bình thường mà thôi. Nếu như đã xem trọng mình, thì anh cũng nên hoàn thành trách nhiệm của mình, anh học y cũng chẳng phải vì ông ấy, cũng sẽ không để ông ấy làm bẩn đến áo blouse của mình.”

Trần Mộ Bạch đột nhiên mỉm cười, vẻ mặt cũng trở nên thoải mái hơn, “Cuối cùng vẫn là anh sống tự tại nhất.”

Một bóng dáng vội vàng, hấp tấp đột nhiên rơi vào tầm mắt bọn họ, bóng người đó đứng trước cổng bệnh viện nhìn ngó xung quanh một lúc lâu, dường như là không tìm được người mà mình đang tìm kiếm nên rút điện thoại ra, có vẻ như là định gọi điện thoại cho người đó.

Ngay lập tức điện thoại trong tay Trần Thốc vang lên, anh mở cửa xe đứng ở đó gọi một tiếng, Trần Mộ Bạch cũng xuống xe đứng ở một bên.

Tam Bảo trông thấy Trần Thốc liền vội vàng chạy qua, nhìn thấy Trần Mộ Bạch thì gật nhẹ đầu.

Trần Thốc mỉm cười giải thích, “Em trai anh nói muốn qua đây mời chúng ta ăn cơm.”

Tam Bảo nghe thấy vậy thì hai mắt sáng rỡ, vội vàng gật đầu không ngừng.

Trần Mộ Bạch nhìn Tam Bảo một lúc, chần chờ rồi lại do dự, cuối cùng anh vẫn lên tiếng, “Tuy rằng tôi không nhìn ra được cô ngoài việc ăn quá nhiều ra thì còn có điều gì khác đặc biệt, thế nhưng anh ấy đã chọn cô rồi, tôi cũng chỉ còn cách theo mà thôi.”

Tam Bảo chớp chớp mắt sau đó lại gật gật đầu

Trần Mộ Bạch đợi một lát, “Cô không có gì muốn nói với tôi sao?”

Tam Bảo nghe thấy vậy thì nhanh chóng lắc đầu.

Trần Mộ Bạch không thể nào chịu nổi được nữa “Cô có thể bỏ cái miếng bánh trong mồm ra trước được không!”

Trong tay vốn còn cầm một chiếc bánh, trong miệng thì ngậm một chiếc khác, Tam Bảo nghe thấy vậy thì sững sờ trong giây lát, nhét tay mình vào trong tay Trần Thốc, cầm chiếc bánh trong miệng xuống, cuối cùng cũng nói câu đầu tiên sau khi gặp Trần Mộ Bạch, “Tối nay ăn gì thế?”

Thế nhưng câu nói này… Trần Mộ Bạch dường như không hề thích một chút nào, anh quay đầu sang một bên, chậm rãi trả lời, “Không muốn ăn cơm với cô.”

Tam Bảo tỏ ra nghi hoặc, “Vì sao?”

Trần Mộ Bạch trừng mắt nhìn, “Không có cảm giác ngon miệng nào hết, người khác ăn cơm gọi là ăn cơm, cô ăn cơm giống như chết đói vậy.”

Tam Bảo nghe xong cũng không tỏ ra tức giận, chỉ híp mắt cười nhìn Trần Mộ Bạch, Trần Thốc xoa nhẹ đầu cô, dịu dàng lên tiếng, “Đi thôi.”

Tuy Trần Mộ Bạch tỏ ra cực kỳ chán ghét, thế nhưng bữa ăn hôm nay với Trần Thốc và Tam Bảo mới coi như là một bữa cơm đúng nghĩa trong mấy ngày qua của anh. Trần Mộ Vân và Đổng gia coi như là đã hoàn toàn trở mặt với nhau, sau khi Trần Minh Mặc ra khỏi nơi đó thì những ngày tháng sau này của Trần Mộ Chiêu cũng không được tốt đẹp, anh cũng coi như là có thể thở phào một hơi.

Thế nhưng…

Gần đây những người đến tìm anh cứ ngày ngày không dứt.

Trần Mộ Bạch nhìn người đàn ông đang ngồi đối diện mình, im lặng không nói chuyện.

Đoàn Cảnh Hi đành chủ động lên tiếng, dường như cũng lo lắng sẽ đụng đến lòng tự trọng của Trần Mộ Bạch, từng lời nói ra cũng đều vô cùng uyển chuyển, “Tôi vừa mới biết chuyện Cố Cửu Tư xảy ra chuyện, có chuyện gì cần tôi giúp không?”

Nhà họ Đoàn từ trước đến nay luôn giấu mình, bình thường đối với những chuyện như thế này còn chẳng thèm quan tâm, bây giờ Đoàn Cảnh Hi lại chủ động bày tỏ ý tốt. Anh ngậm điếu thuốc trong miệng, làn khói vẩn vít bay lên khiến cho gương mặt anh càng trở nên mơ hồ, ngay đến cả giọng nói cũng trở nên mờ ảo, “Có chứ, nếu như anh có thể giải quyết chuyện này giúp tôi, bất cứ điều kiện gì cũng được.”

Đoàn Cảnh Hi không nói nên lời, Trần Mộ Bạch không thể làm được gì, anh cũng không có bản lĩnh đó.

Trần Mộ Bạch cũng không phải muốn làm khó Đoàn Cảnh Hi, chỉ có điều, hiện tại đó là nguyện vọng duy nhất của anh, anh nguyện ý lấy bất cứ thứ gì ra để đổi lấy.

Đoàn Cảnh Hi im lặng, Trần Mộ Bạch cũng im lặng.

Qua một lúc rất lâu, Trần Mộ Bạch mới lên tiếng, giọng điệu còn mang theo một chút trêu đùa, “Tôi muốn làm thủ tục bảo lãnh, anh đến làm người bảo lãnh đi, danh tiếng của Đoàn vương gia trước này tốt đến mức khiến cho người khác phải phẫn nộ.”

Đoàn Cảnh Hi nhìn anh, rồi gật đầu.

Trần Mộ Bạch không phải không tìm được người bảo lãnh, anh đột nhiên tỏ ý tìm tới Đoàn Cảnh Hi, chẳng qua chỉ là muốn nhận ý tốt của Đoàn Cảnh Hi mà thôi, dù sao vào thời điểm này những người chủ động giúp đỡ càng lúc càng ít rồi.

Sau khi hoàn thành xong thủ tục, Đoàn Cảnh Hi đến đón Cố Cửu Tư, nhưng Cố Cửu Tư dường như không hề tình nguyện đi cùng anh.

Đoàn Cảnh Hi nhìn cô, “Khó chịu sao?”

Cố Cửu Tư lắc đầu nhưng cũng không hỏi nhiều.

Tuy rằng Đoàn Cảnh Hi đã sớm biết người mà Cố Cửu Tư muốn đến đón mình nhất là Trần Mộ Bạch, thế nhưng trong lòng vẫn cảm thấy chua xót, anh cười khổ một tiếng, “Là Trần Mộ Bạch bảo tôi tới đón cô.”

Cố Cửu Tư nghe thấy vậy mới chịu đi với Đoàn Cảnh Hi.

Đoàn Cảnh Hi lái xe đưa cô tới biệt thự ở ngoại thành, Cố Cửu Tư đứng trước cửa khu biệt thự ngẩng đầu lên nhìn. Lần trước lúc cô tới đây vẫn còn là mùa đông năm ngoái, lúc đó Trần Mộ Bạch đang giúp cô thu dọn tàn cuộc nên cố ý đuổi cô tới nơi này,

Hai người vừa xuống xe, Trần Phương đã dẫn theo một người phụ nữ trung niên ra đón cô, cô nghe thấy Trần Phương giới thiệu mới nhớ ra người phụ nữ này chính là người mà cô đã gặp ở bữa tiệc sinh nhật của cô công chúa nhỏ nhà Trần Mộ Hiểu, nghe nói là một người giàu kinh nghiệm trong việc chăm sóc bà bầu và đỡ đẻ, là người mà Trần Mộ Hiểu cố ý điều tới để chăm sóc cho cô.

Cố Cửu Tư hiểu rõ, đứa bé nhà Trần Mộ Hiểu vẫn còn nhỏ, một người dày dặn kinh nghiệm như thế làm sao nỡ buông tay, chắc là Trần Mộ Bạch cướp đến đây mà thôi.

Cố Cửu Tư cứ thế sống ở khu biệt thự đó, mỗi ngày đều có rất nhiều người cẩn thận đến chăm sóc cho cô, cứ cách vài ngày lại có một vị bác sĩ tới giúp cô kiểm tra sức khỏe, không cần phải nghĩ gì, không cần phải làm gì, giống như là đang sống một cuộc sống cực kỳ an nhàn, thoải mái vậy, thế nhưng mãi vẫn không thấy bóng dáng của Trần Mộ Bạch.

Trần Phương hiểu được, ông biết, tuy rằng cô không nói ra lời thế nhưng cô vẫn muốn gặp Trần Mộ Bạch.

Thực ra không phải Trần Mộ Bạch không đến gặp cô, vào mỗi đêm sau khi cô say giấc, anh đều tới nhìn cô một lát. Mỗi ngày bất luận dù có muộn, có bận đến mức nào, anh cũng đều cố gắng đến ngồi trước giường của cô một lúc, chẳng qua từ lúc có thai cô thường ngủ rất sâu, nên không hề phát hiện ra chuyện này. Trần Mộ Bạch lại còn dặn dò mọi người không được nhiều lời nên không có ai dám nói với cô.

Đêm này Cố Cửu Tư ngủ không được an tâm, ác mộng này lại nối tiếp một cơn ác mộng khác, cô biết bản thân mình phải tỉnh lại thế nhưng giằng co rất lâu lại không có cách nào mở mắt.

Trần Mộ Bạch ngồi bên cạnh giường một lúc lâu, nắm chặt lấy tay cô, xoa nhẹ gương mặt cô, lặng lẽ nhìn sau đó cau mày.

Sao cô vẫn gầy như vậy, không phải phụ nữ có thai sẽ đều béo lên sao, sao đến lượt cô thì lại không được như vậy, Trần Phương và những người còn lại rốt cuộc có chăm sóc cho cô tốt không?!

Anh đang định đứng dậy đi chất vấn thì nghe thấy hơi thở của cô đột nhiên trở nên gấp gáp, trên trán đầy một tầng mồ hôi, lông mày nhíu chặt lại, bàn tay vốn đang thả lỏng cũng vô thức nắm chặt lấy tay anh không chịu buông, giống như không phải là một giấc mơ đẹp gì.

Trần Mộ Bạch nhanh chóng ngồi lại xuống, cong lưng vỗ nhẹ lên lồng ngực, trấn an cô, “Không sao, đừng sợ…”

Cố Cửu Tư cảm nhận được một bàn tay ấm áp đang xoa lên gương mặt mình, giúp cô lau đi những giọt mồ hôi, bên tai còn nghe thấy giọng nói quen thuộc đang nhẹ nhàng dỗ dành cô, thế nhưng cơn ác mộng ấy vẫn bám chặt lấy cô không chịu buông. Cô giằng co một lúc sau đó đột ngột mở mắt, sau khi thích ứng được với bóng đêm liền nhận ra người trước mắt mình là Trần Mộ Bạch.

Cô vừa tỉnh mộng, thần trí vẫn còn mơ hồ, nhưng vì nhìn thấy được người đó nên ngay lập tức đã trở nên bình tĩnh, tình cảm đè nén trong lòng đã lâu đột nhiên không báo trước đột ngột dâng lên. Cô liền giơ tay ra về phía anh.

Ai ngờ được đột nhiên Trần Mộ Bạch lại lạnh mặt, rồi nhanh chóng trốn khỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.