Quần Tú Tĩnh Thủy Lưu Thâm

Chương 61: Chương 61





Sau khi tiếng chuông báo kết thúc kỳ thi, ngay khoảnh khắc Lý Trình Tú bước ra khỏi phòng, sự căng thẳng cao độ trong thoáng chốc dần thả lỏng.
Lý Trình Tú ở lầu hai, Thiệu Quần ấy vậy mà vẫn xuất hiện đứng ngoài cổng trường đợi, tuy anh không nhìn rõ gương mặt đối phương, thế nhưng vóc người cao cộng với khí chất xuất chúng của Thiệu Quần nổi bần bật giữa đám người, Lý Trình Tú nhìn một cái đã thấy được.

Anh nắm chặt túi bút trong lòng bàn tay, bắt đầu lao nhanh chạy đến chiếc Porsche.
Ngay khi khoảng cách cả hai chỉ còn vỏn vẻn mấy trăm mét, Lý Trình Tú đột nhiên nhớ lại một số chuyện, thế nhưng nó không phải là sự gian khổ trong mấy tháng qua, mà là những chuyện bản thân cố lảng tránh.
Trình Tú nhớ, vào hai tháng cuối trước khi đến kỳ thi, anh và Thiệu Quần sinh hoạt thân mật ít đến khó mà tin được, bình thường khi anh tỉnh giấc Thiệu Quần vẫn còn ngủ, còn không khi Thiệu Quần tăng ca về trễ, anh đã ngủ mất, nếu như vào lúc trước, Thiệu Quần nhất định quấy cho anh tỉnh giấc vừa hôn vừa dụ khị: "Ngày mai em dẫn con trai ra ngoài ăn sáng, anh không cần dậy sớm."
Có lúc Thiệu Quần trở về sớm, hắn cũng không dám lên lầu, Trà Bôi thỉnh thoảng cứ sủa ầm ĩ lên, thế là hắn quyết định dứt khoát ở dưới lầu cùng chó, đúng giờ sẽ đi vào phòng châm chút nước nóng cho anh.

Do khoảng thời gian đó anh ngủ không đủ giấc, thường dựa vào cà phê cùng dầu gió để tỉnh táo hơn, thường anh sẽ thoa dầu lên trán, có một lần Thiệu Quần hôn anh bị dầu xộc đến cay chảy nước mắt: "Anh dùng dầu rửa mặt hay gì vậy? Sao lại cay như thế?".

truyện teen hay

"Không có, anh chỉ thoa trên huyệt thái dương." Anh ngây ngốc trả lời.

Lúc thoa anh chẳng cảm nhận được gì, đến khi Thiệu Quần vừa vào phòng suýt bị mùi nồng nặc của dầu gió làm cho ngất đi.
Thế nhưng vẫn cố chấp ôm mặt anh hôn một cái.
"Không phải cay sao, sao còn hôn nữa."
Thiệu công tử pha cà phê cho anh xong, chỉ mắng câu anh chẳng hiểu tình thú gì cả, sau đó không dám nói thêm gì ra khỏi phòng, bởi lẽ hắn cũng chả phải thánh thần, một người đàn ông ba mươi tuổi thân thể khỏe mạnh, lúc nào cũng tinh lực dồi dào, lúc trước chỉ cần liếc nhìn anh một cái đã muốn tha về phòng, thế mà hiện tại nghiêm túc nhịn hơn hai mươi ngày, cho dù có đụng chạm nhưng cũng không làm hết.
Cơ bản vào lúc tắm rửa, nếu khó nhịn quá Thiệu Quần cũng chỉ hành anh nửa tiếng đồng hồ rồi thôi, mỗi khi anh mệt lả rên không nổi, Thiệu Quần lập tức buông anh ra, cùng lắm thì chỉ hôn thêm mấy cái cho đến khi thở không nỗi nữa xem như hả cơn giận.
Lý Trình Tú không dám chú ý đến mấy chi tiết này, thực ra trong hai tháng đó, anh cố ý dung túng chính mình học tập để lơ là chuyện chăn gối này.
Từ trước khi anh yêu Thiệu Quần, sau này cũng vậy, anh phát hiện thực ra Thiệu Quần vậy mà thực sự biết làm nũng.

Thiệu Quần khi bên ngoài là một người đàn ông thận trọng chín chắn, sau khi về nhà thay đổi nhanh như chong chóng bắt đầu cạ mũi mình lên mũi ăn năn nỉ ỉ ôi, việc gọi anh là bé cưng dần trở thành một chuyện quen thuộc.


Thiệu Quần đẹp đến mê người, giọng nói lại êm tai, ngay cả lúc Ôn Tiểu Huy ra ngoài ăn cùng anh còn nói anh đừng quá cưng chiều đối phương, thế nhưng Trình Tú tình cờ cảm thấy chuyện bản thân dung túng Thiệu Quần không phải là vấn đề, bởi anh cảm thấy không ai có thể từ chối khi nhìn thấy một bộ dạng khác của Thiệu Quần cả.
Có một buổi chiều nọ, Lý Trình Tú nằm trên ghế sô pha nghỉ ngơi, thế là Thiệu Quần ôm lấy anh nâng niu hôn từ tai xuống cổ, nói cái gì cũng không chịu buông.

Anh lên tiếng nói không được, Thiệu Quần liền hôn một cái, sau đó anh lại tiếp tục bảo không, Thiệu Quần lại hôn thêm một cái nữa, không những thế, đối phương còn dùng tay chân làm nũng với anh, kết quả Lý Trình Tú thua trận đầu hàng vòng chân qua eo Thiệu Quần bất ngờ hỏi: "Lúc con bé em cũng làm nũng như vậy hả?"
Thiệu Quần cởi nút áo sơ mi xấu xa trêu: "Không phải anh nói em là em trai anh sao? Em trai làm nũng với anh trai thì có gì sai?"
Lý Trình Tú ôm cổ Thiệu Quần, đoạn nghĩ người này đúng là càng ngày càng mặt dày mà, mới vừa đóng cửa bắt đầu biến thành con người hoàn toàn khác.
- -------------------------
Gió sượt qua gương mặt, khi đó anh đều lơ là bỏ qua, thật ra anh sợ bản thân không nhịn được làm bừa, bỏ phí mất nửa ngày học tập.
Bây giờ nhớ lại, Lý Trình Tú cảm thấy vừa cảm động, vừa hổ thẹn với đối phương.
Thiệu Quần đứng phía ngoài cửa trường, cau mày nhìn người chạy từ phòng xuống, có chút hơi kinh ngạc, bởi bình thường Trình Tú là một người rất nhã nhặn, cho dù làm việc hay nói chuyện cũng từ tốn không hề vội vàng, hiếm khi nào hành động như vậy, ví dụ như khi đi máy bay hay tàu hỏa, anh luôn sắp xếp đến sớm trước hai mươi phút, không bao giờ xảy ra chuyện trễ phải vội vã chạy đến cho kịp chuyến bay, thành ra, khi hắn nhìn thấy Trình Tú chạy đến mình, thật sự làm cho hắn rất bất ngờ.

Thiệu Quần tiến lên trước đón lấy anh, sợ anh có chuyện gì: "Sao rồi?"
Lý Trình Tú đứng trước mặt thở dốc, gương mặt đỏ hồng hộc do chạy quá nhanh, anh nhìn gương mặt tuấn tú của Thiệu Quần không nói gì.
"Anh sao vậy? Sao lại chạy nhanh như thế, có phải lúc thi gặp phải chuyện gì đúng không?"
Lý Trình Tú liếc mắt nhìn người chung quanh, sau đó cúi đầu đi thẳng về phía xe, để mặc Thiệu Quần lo lắng theo sau, "Anh mau nói xem, có phải đề khó hay gặp chuyện gì không?"
Chiếc xe đậu trong góc, khi cửa xe đóng lại, Lý Trình Tú ngồi ở vị trí kế bên ghế lái,anh nghiêng người hôn lên gương mặt lo lắng của đối phương một cái, đôi mắt sáng lấp lánh như vì sao, sau đó bắt đầu nhìn Thiệu Quần cười không ngừng.
"Bây giờ đừng có chọc em, em nhịn hai tháng rồi đó!"
"Vậy chúng ta về nhà, em muốn làm gì cũng được." Dịu dàng Lý Trình Tú dành cho Thiệu Quần chính là sự dung túng.
Cũng may xe đậu góc bên đường lớn, Thiệu Quần lúc này vẫn còn sót lại chút lý trí, giờ về nhà mà quá xa, cho nên quyết định không về nhà nữa.
Chỉ năm phút sau, hắn lái xe đến khách sạn bốn sao gần đó, khách sạn này không có phòng tổng thống, chỉ có phòng tiêu chuẩn và phòng Kingsize, hắn liền cầm căn cước đặt trên quầy: "Một phòng Kingsize."
Lý Trình Tú đứng nấp ở phía sau, anh mất tự nhiên không biết làm gì, trước đây bọn họ cũng từng ở khách sạn, thế nhưng anh luôn ép hắn đặt phòng tiêu chuẩn tránh tai mắt mọi người, về sau Thiệu Quần thẳng thắn bao trọn phòng tổng thống, về nhà liền bị anh mắng phung phí.

Hiện tại cả hai không kịp đến khách sạn mình hay lui tới, chỉ có thể đến chỗ gần nhất, Thiệu Quần không còn thời gian đâu bận tâm mặt mũi nữa, nhanh chóng cầm lấy túi đựng bút của anh tự mình rút căn cước ra.
Lễ tân lúc này dùng ánh mắt đầy mờ ảm nhìn cả hai, Lý Trình Tú xấu hổ không thể tim lỗ chui xuống, suy nghĩ vừa nãy muốn dung túng Thiệu Quần làm bất cứ chuyện gì dường như biến mất sạch, anh chợt nhớ ra trong tay mình đang cầm phiếu thi, bèn lắp ba lắp bắp giải thích nói, "Chúng tôi đi học bù."

Vị lễ tân kia bày ra vẻ mặt anh tưởng tôi ngu lắm hay sao, Thiệu Quần chống tay trên quầy bật cười, lúc này anh đã xấu hổ đến mức cổ cũng đỏ hết lên, Thiệu Quần cố ý trêu với lễ tân: "Anh ấy là anh trai tôi, tôi thành tích kém, học lại tới mười hai năm, khiến anh ấy phải dạy kèm."
Người trẻ tuổi đứng ngay quầy nở một nụ cười thấu hiểu, sau đó đưa thẻ phòng và căn cước lại: "Tôi hiểu tôi hiểu mà, chúc hai vị học vui vẻ."
Lý tổng tương lai bị một phen mất mặt, khi vào thang máy Thiệu Quần định hôn nhưng bị anh né tránh: "Sao nãy em không đặt phòng tiêu chuẩn!"
"Giường nhỏ quá, em sợ anh ngã xuống."
Thiệu tổng điều hành cả công ty quả là người có mắt nhìn xa trông rộng, nhưng giường lớn kia cũng chẳng đủ "học bù".
Thời gian nghỉ ngơi giữa hiệp chỉ đủ khiến anh nhoái thân thể trần truồng bò lên trước trốn mấy giây, mấy giây sau liền bị nắm chân lôi về, anh chợt nghĩ cũng may là giường lớn, nếu như giường bình thường, anh sợ có lẻ bản thân có khi chẳng được nghỉ ngơi giây nào.
Trình Tú khóc đến mức không thở nổi, sự sảng khoái ập đến hành hạ anh như phát điên.

Lực đối phương mỗi lúc một mạnh, anh đẩy không ra, đánh cũng chẳng lại, bị làm đến nước mắt nhấm nhem, cuối cùng không chịu nổi cắn vào bả vai Thiệu Quần, thế nhưng dường như việc này không ảnh hưởng mấy đến đối phương, Thiệu Quần liên tục thay đổi biến hóa nhiều tư thế dằn vặt anh, ngoài miệng gọi cục cưng, thế nhưng thân thể làm chuyện cầm thú.
Lý Trình Tú thi xong những hai ngày, thế nhưng Chính Chính chẳng thấy ba ba và bố đâu, qua ngày thứ ba khi được đón về nhà, bé con thấy ba ba vùi ở trong chăn ngủ say, viền mắt đỏ hoe như mới khóc.
Chính Chính ngồi ở đầu giường xoa xoa mắt cho ba ba, không quên hỏi bố mình: "Bố ơi, sao mắt ba ba đỏ quá vậy ạ?"
Thiệu Quần cho Trà Bôi ăn, sau đó cởi tất cho Chính Chính ra, lúc trả lời vô cùng ung dung mặt không đỏ tim không đập: "Bởi vì ba con làm bài rất tốt, kích động vui đến mức khóc hai ngày trời.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.