…bên ngoài đang là trời tháng sáu, cây lá xanh tươi và hoa khoe sắc thắm, chim hót véo von cùng bướm múa lượn bay, nhân gian phong cảnh hảo hợp, nhân sinh phong nhã hào hoa.
Cuộc đời của hắn giờ chỉ mới bắt đầu.
Trân quý là điều hắn muốn làm, chỉ thế mà thôi.
§
Trong tay Ma cô cầm một hộp hương phấn dí sát vào mặt Thượng Hương: “Cái này là ngươi làm sao?”
Thượng Hương nhìn qua rồi thoáng nghĩ, đó là hương phấn hắn đang làm dở trước khi ra ngoài với Lý Mộ Tinh, chỉ mới là bán thành phẩm hắn thuận tay đặt trên quầy.
“Là ta làm, không tốt sao?” Thượng Hương và Ma cô không hòa đồng nên hương phấn hắn làm hoàn toàn là tự pha lấy nên không biết thành quả ra sao. Bất quá lúc trước ở nam quán các tiểu quan đều thích dùng hương phấn do hắn làm, chắc hẳn cũng được mà.
“Mùi hương tốt lắm, hôm nay có mấy người khách đặt mua loại này đó.”
Sắc mặt của Ma cô vẫn lạnh lùng nhưng ánh mắt nhìn Thượng Hương đã có phần thân thiện hơn nhiều. Ban đầu nàng cho Thượng Hương là hạng dựa vào quan hệ mới trèo lên cao được, giờ xem ra hắn thật sự có bản lĩnh nên mới có chút thiện cảm với hắn.
“Thật sao?”
Đôi mắt Thượng Hương lập tức lấp lánh khác thường. Đó là cảm giác hạnh phúc khác lúc bên cạnh Lý Mộ Tinh, là niềm vui sướng được khẳng định, được chứng thực bản thân vẫn có năng lực độc lập sinh tồn, hắn không phải là một phế nhân.
Hắn lập tức ngồi xuống bàn bạc cách thức phối hương phấn với Ma cô. Suy cho cùng Ma cô xuất thân từ nghề chế hương phấn nên kỹ thuật so với Thượng Hương cao hơn rất nhiều, có điều hương phấn Thượng Hương tự chế quả thật hợp ý khiến người ta thích vô cùng, nhất là nam nhân càng đặc biệt thích hơn. Hôm nay khách nữ đến đặt hương phấn đều có nam nhân đi cùng, nữ nhân thoa phấn còn không phải muốn nam nhân nhân chú ý thì là gì, khách nam vừa nói mùi hương này dễ ngửi thì tự nhiên khách nữ mua ngay rồi. Không có sẵn hàng nên liền đặt trước.
Ma cô đổi cách điều chế hương phấn một chút rồi bắt đầu so với cách chế hương phấn này. Chuyện làm ăn của Ẩn Hương trai hiện giờ vẫn còn nhỏ nên hai người họ hoàn toàn có thể chống đỡ, nếu về sau chuyện làm ăn phát đạt thì e phải bảo Tống Lăng mướn thêm vài tiểu nhị nữa, hiển nhiên người ra sức thật sự vẫn là Lý Mộ Tinh.
Mấy ngày tiếp theo Thượng Hương và Ma cô vẫn miệt mài điều chế hương phấn. Thật không ngờ mùi hương phấn này lại bán rất chạy, mỗi ngày hai người đều làm liền tay, bán đến ngày thứ năm thì không đủ hàng để cung ứng.
Người đến mua hương phấn mỗi lúc mỗi nhiều nên cũng kéo theo lượng bán của những món son phấn khác. Ẩn Hương trai mở cửa chưa đầy hai tháng đã bắt đầu có lời, ban đầu dựa theo tính toán của Tống Lăng thi cũng phải sau hai tháng nữa mới kiếm lời được.
Thượng Hương say sưa trong niềm vui gầy dựng sự nghiệp nên hai lần Lý Mộ Tinh đến đều không có thời gian tiếp y. Đến khi chập tối hắn còn lo tranh thủ chế hương phấn, Lý Mộ Tinh tới hắn cũng không nói lời nào. Đối với dáng vẻ say mê hăng hái của Thượng Hương thì Lý Mộ Tinh đành mỉm cười trong lòng, không tới quấy rầy nữa. Nhớ năm đó lúc y mới gầy dựng Bảo Lai thương hào cũng phấn chấn như Thượng Hương giờ vậy.
Thấy chuyện buôn bán của Ẩn Hương trai càng ngày càng tốt, Lý Mộ Tinh âm thầm xem xét mướn một tiểu nhị cho hắn. Thượng Hương không biết Lý Mộ Tinh đã sớm tính toán sẵn cho hắn, thấy hai người bọn họ đều túi bụi nên lại đi tìm y.
Đến Bảo Lai thương hào, Tiền Quý Lễ không hợp nhãn hắn nên rất hờ hững lạnh nhạt, Lý Mộ Tinh lại không có ở tiệm, lão bảo mấy ngày nay y bận bịu làm ăn nên bị mấy đại lão bản mời đi rồi. Thượng Hương buồn bực đi ra, nghĩ việc của Ẩn Hương trai không thể trì hoãn nên lại đi tìm Tống Lăng.
Tống Lăng đang tiếp khách, thoáng thấy Thượng Hương thì vui mừng quá đỗi, muốn nắm lấy tay Thượng Hương lại đột nhiên thấy không thích hợp mới thu tay về, cười nói: “Hôm nay sao Minh Hiên lại rảnh rỗi vậy?”
“Minh Hiên nào có bận bịu như Tống gia. A, ngài đang có khách, vậy Minh Hiên xin cáo từ trước.” Nói là cáo từ mà chân Thượng Hương còn chưa nhấc lên, tia mắt lấp lánh lướt thoáng qua người trong khách thính. Có hai người, một là Chu gia đã từng thấy qua, người còn lại thì không nhận ra.
Tựa hồ phát hiện sự khác thường của Thượng Hương, biết Thượng Hương tìm hắn nhất định là có chuyện, Tống Lăng quay nhìn sau lưng một cái: “Không có gì vội, vào đây Minh Hiên, ta giới thiệu ngươi với một vị khách quý. Vị này chính là tài tử nổi danh của Thiên phủ, Phó Hạo Phó tiên sinh. Chu huynh thì ngươi biết rồi không cần giới thiệu.”
Tống Lăng dứt lời thì quay đầu lại: “Phó tiên sinh, vị này chính là Minh Hiên quản sự của Ẩn Hương trai dưới danh nghĩa Tống gia, hắn là người làm có năng lực nhất của ta đó.”
Hai người ngồi trong khách thính, một là Chu Hạo Cẩm, người còn lại có dáng dấp thư sinh kia là Phó Hạo. Chu Hạo Cẩm tương đối hiểu Tống Lăng, nghe nói vậy thì hơi kinh ngạc nhìn hắn một cái, không biết từ khi nào Tống gia lại lòi ra một người vậy chứ. Tên Phó Hạo kia hất cằm hỉnh mũi hừ một tiếng, rõ ràng là xem thường Thượng Hương.
Thượng Hương cúi đầu hành lễ với hai người: “Minh Hiên ra mắt Chu gia, ra mắt Phó tiên sinh.” Trong đáy mắt rũ xuống là bộ dáng không đồng tình để người khác xem thường.
Thượng Hương không nán lại Tống phủ lâu mà chỉ nói sơ qua mục đích đến. Tống Lăng nhìn hắn thì dợm cười một hồi mới bảo ngày mai nhất định sẽ cử một tiểu nhị cho hắn, Thượng Hương liền cáo từ. Tống Lăng bày tỏ ý cáo lỗi với Chu Hạo Cẩm và Phó Hạo rồi khăng khăng muốn đưa Thượng Hương ra cửa.
Một đoạn ngắn đi chưa được vài bước đã ra tới cửa, Tống Lăng thấy bốn bề vắng lặng thì dừng chân lại. Thượng Hương theo sau, thấy hắn dừng lại thì mình cũng không đi được, đành nhìn Tống Lăng mà thầm đoán ý tứ của hắn.
“Sắc mặt hồng hào, thần khí đầy đủ, mấy ngày nay trông ngươi tươi tỉnh hẳn ra.” Tống Lăng nhìn Thượng Hương hồi lâu lại thốt ra mấy lời này.
Thượng Hương ngẩn người lướt mắt nhìn Tống Lăng. Ánh mắt của Tống Lăng và Lý Mộ Tinh không giống nhau. Tuy rằng bọn họ đều là thương nhân nhìn gì cũng đều tính toán, nhưng cái tính của Lý Mộ Tinh rất dễ hiểu, lại còn lộ ra sự thẳng thắn quá mức, mà ánh mắt Tống Lăng lúc nhìn người cũng rất chân thành, chỉ có điều đến nay Thượng Hương còn chưa nhìn ra được tâm tư Tống Lăng.
“Nhờ phúc của Tống gia nên vẫn khá.” Thượng Hương từ tốn cúi đầu tránh ánh mắt của Tống Lăng.
Tay Tống Lăng khẽ giật như muốn nâng cằm Thượng Hương lên, phút cuối vẫn đổi ý kịp thời, lướt tay sát tai hắn vén một sợi tóc con ra sau: “Nghe nói… gần đây Chức Tạo phủ sẽ cắt cử một lượng hàng nữa, lúc Lý huynh vắng mặt, nếu ngươi có chuyện gì cần thì cứ tới tìm ta.”
Thượng Hương khẽ kêu a lên, sau đó hoang mang không biết nói gì, thốt một tiếng đừng với Tống Lăng rồi đi mất. Tống Lăng nhìn theo bóng dáng Thượng Hương đi xa, nét mặt dần lộ một nụ cười khổ. Mang Thượng Hương giao cho Lý Mộ Tinh có lẽ sẽ thành chuyện hắn hối hận nhất trong đời mà lại không cách nào hối hận được.
Trở lại khách thính, Chu Hạo Cẩm đang ráng bồi chuyện vui cho Phó Hạo, thấy Tống Lăng bước vào liền ngoắc tay bảo: “Tống huynh, chỉ là một tên quản sự mà cũng đáng cho huynh tiễn sao? Mau qua đây, Phó tiên sinh có chuyện muốn nhờ đến huynh đó.”
Tống Lăng mỉm cười, thong thả bước tới chỗ rồi ngồi xuống, khuôn mặt đã là bộ dạng của thương nhân khách sáo mà cười.
“Phó tiên sinh là danh sĩ của Thiên phủ, có chuyện gì mà phải cần sự tương trợ của một thương nhân nho nhỏ chứ?”
“Tống gia quá khiêm nhường rồi. Trong thành Thượng Hòa này thì Tống gia là đại gia nghiệp tiếng tăm, cố Tống lão gia từng là hoàng thương tôn quý nhất trong giới thương nhân do tiên hoàng thân phong, Phó mỗ ngưỡng mộ đã lâu. Hôm nay có thể kết giao với Tống công tử thật đúng là may mắn.”
Chu Hạo Cẩm ngồi bên cũng xen vào: “Tống huynh, Phó tiên sinh là vì tìm một khối thúy ngọc thượng đẳng mới đến đây. Nửa năm trước vật gia truyền tổ tông kia không may đã bị đánh cắp. Mấy hôm trước ở chỗ ta, Phó huynh thấy một món trang sức bằng ngọc giống hệt khối ngọc mất trộm đó nên mới truy hỏi lai lịch của nó nên ta nói nó là từ hiệu cầm đồ của huynh bán lại. Phó huynh mới muốn dò hỏi xem tiệm của huynh còn có món mất trộm nào nữa không. Cái khác tìm không được đã đành, có điều khối thúy ngọc thượng đẳng kia cần phải tìm trở về.”
“Thì ra là vậy, Phó tiên sinh hãy yên tâm, chuyện này dễ xử mà.” Ánh mắt của Tống Lăng lóe lên, nét mặt tươi cười chân thành đầy thiện chí để che đậy tính toán bên trong.
Thương nhân không có lợi không làm. Thương nhân giỏi nhất luôn luôn không bao giờ vứt bỏ chuyện mưu cầu lợi ích bất kể đối mặt có là ai đi nữa, dù có là người nhà cũng phải vơ vét một phen.
***
Tin tức của Tống Lăng quả nhiên nhanh nhạy. Ba ngày liên tiếp Lý Mộ Tinh không đến chỗ của Thượng Hương, đến ngày thứ tư mới hấp tấp chạy đến nói với Thượng Hương là y phải mua hàng cho Chức Tạo phủ nữa.
Thượng Hương hỏi han hành trình của y kỹ càng, sau đó mang một tay nải từ trong phòng ra, Lý Mộ Tinh nhìn sửng sốt mới hỏi: “Minh Hiên, ngươi muốn đi theo ta sao?” Vừa cao hứng lại vừa không muốn, làm sao y lại nhẫn tâm cho Thượng Hương bôn ba vất vả với y. Đang nghĩ phải khuyên hắn ở lại thế nào mới được thì Thượng Hương đã thẳng thừng dội thau nước lạnh vào mặt.
“Ẩn Hương trai bận bịu thế này ta làm gì rảnh vậy. Đây là hơn mười loại hương phấn khác nhau ta gấp rút làm trong mấy ngày qua, ngươi mang theo đi. Lúc đi qua Lữ Hà hãy tìm giúp ta thương nhân có hứng thú với mấy loại hương phấn này.” Cũng không biết rốt cuộc Tống Lăng muốn làm gì, khi không lại phái hai tiểu nhị đến, bất quá cũng nhín cho hắn chút thời gian để mau mắn chế hơn mười loại hương phấn này, hắn còn tưởng phải chịu đựng thêm mấy ngày nữa mới có. Kỳ thật hai tiểu nhị này, một là do Lý Mộ Tinh sắp đặt sẵn cho hắn, còn một là do Tống Lăng phái đến, chỉ là Tống Lăng không nói ra nên dĩ nhiên Thượng Hương không biết.
Tức khắc sắc mặt Lý Mộ Tinh xụ xuống, rầu rĩ nhận lấy tay nải.
Thượng Hương nhìn thấy vẻ mặt sầu não của y, kềm không được bèn khẽ điểm lên môi y đoạn lại lướt trên môi mình. Lý Mộ Tinh trông thấy động tác thân mật này thì sắc mặt đỏ ửng lên, bất ngờ nhớ đến lúc trước ở nam quán y bị dọa một trận chạy bán sống bán chết, trong nháy mắt hơi thở đã có chút dồn dập.
“Ở bên ngoài chạy ngược chạy xuôi cũng phải ráng giữ gìn thân thể, đừng có mà bất kể ngày đêm, ta… chờ ngươi trở về.”
Lý Mộ Tinh nắm lấy tay Thượng Hương:
“Được mà, không được phép… không được phép…” Kỳ thật trong lòng lại có chút sợ sệt, trước kia đột nhiên nghe tin Thượng Hương chết, cái cảm giác sợ hãi đó đến nay lòng y vẫn còn dư âm kinh hãi.
Hiểu được tâm tình của Lý Mộ Tinh, Thượng Hương bật cười rồi nép vào lòng y để y ôm chặt lấy mình, khẳng định thân thể này vẫn ấm áp, vẫn còn mạch sống.
Hắn sẽ không chết, bởi vì trên đời này trước sau vẫn có một người luôn khắc ghi hình bóng hắn, nhung nhớ hắn. Cái hắn muốn không nhiều nhặn gì, chỉ như vậy đã đủ lắm rồi.
***
Qua hai ngày, mọi chuẩn bị cho Lý Mộ Tinh đã ổn thỏa, y liền rởi khỏi thành Thượng Hòa. Trước lúc đi mặt trời mới vừa ló dạng, trên đường không có bao nhiêu người qua lại, Thượng Hương vẫn đưa Lý Mộ Tinh đến tận cổng thành.
Lúc Lý Mộ Tinh đi thì chốc chốc ngoảnh đầu lại, mặc dù không muốn nhưng y cũng thấy an tâm. Những năm gần đây nhiều lần chạy hàng bên ngoài nhưng đây là lần đầu tiên có người đợi y về nhà, chỉ mới nghĩ vậy đã thấy con đường trước mặt không hề cô độc, ngược lại chờ lúc quay về tiểu biệt thắng tân hôn, nhất định phải cưng yêu Thượng Hương một lần mới được.
Thượng Hương tiễn Lý Mộ Tinh đi rồi trong lòng có chút cô quạnh, đứng ở cổng thành dõi trông theo mãi, đến khi mặt trời đứng bóng mới trở về.
Đi ngang qua một tửu quán thì bụng hắn lại khẽ nhột mà vào mua một vò rượu. Những tháng ngày mượn rượu giải sầu đã qua đi lâu rồi, nói thật con sâu rượu trong bụng đã sớm quấy nhiễu mấy ngày nay. Lúc có Lý Mộ Tinh thì hắn chỉ uống chút đỉnh thôi, hiện giờ thừa dịp y không có nhà tranh thủ uống cho đã thì thôi.
Đang muốn bước ra khỏi cửa quán thì một cây quạt đã phạt ngang trước mặt, ngẩng đầu lên lại thấy Hoàng Cửu gia đang cười tươi rói nhìn hắn.
“Minh quản sự, thật là khéo mà.”
Thượng Hương lặng lẽ thở dài, người thế này thật không thể trêu vào, trốn tránh cũng không được, đúng là khó liệu mà. Tính cố chấp tranh thắng bại của Hoàng gia A Cửu thời niên thiếu sợ cũng không thể giải trừ chỉ với dăm ba câu của hắn, dù sao cũng phải có biện pháp hóa giải mới được.
Nhìn vò rượu trong tay, đột nhiên nhớ vị Hoàng gia A Cửu này tự xưng là hảo tửu, nhất thời Thượng Hương buông một hơi thở, đây không phải là một cách giải quyết đó sao?
Lập tức Thượng Hương hơi nhoẻn cười nói với Hoàng Cửu gia: “Minh Hiên đang muốn mời Hoàng Cửu gia uống rượu thì ngài đã tới, trên đời này thật không còn gì khéo hơn nữa.”
“Minh quản sự quả nhiên là người giữ chữ tín, hôm nay vừa vặn cho ta và ngươi uống một trận thỏa thích.” Hoàng Cửu gia từ tốn khép chiếc quạt lại, nhìn thẳng đôi mắt Thượng Hương nói: “Để xem trong xứ rượu này, giữa ta và ngươi ai là anh hùng nào?”
Tuy rằng tài hoa kinh thiên đều trôi theo nước chảy về đông, nhưng vẫn còn một chỗ có thể tranh thắng bại. Chấp niệm mười mấy năm qua tùy ở kết quả, quá trình gì đó không phải cũng đều như nhau sao?
Thượng Hương quay lại hô lớn với một tên tiểu nhị: “Hãy mở một nhã thất ra, mang hai vò rượu tốt nhất lên.”
Chỉ một tiếng tên tiểu nhị đã chạy tới dẫn hai người lên một gian nhã thất, đem vào hai vò rượu, còn có một dĩa thức ăn nhắm xem như tặng kèm.
Với thân phận của Hoàng Cửu gia, việc cụng rượu dĩ nhiên không giống với kẻ nát rượu, cầm rượu đổ ừng ực vào họng. Thượng Hương đẩy cửa sổ ra, tiết trời lúc này đang sắc xuân đượm nồng, bên ngoài vừa vặn là dòng kênh đào chảy qua, ven bờ trồng hàng loạt cây cối xanh um tươi tốt, thỉnh thoảng còn có chim cò sà xuống mặt nước lại có khi xuyên qua những tàn cây, xa xa là những chiếc thuyền bè ngược xuôi.
Hoàng Cửu gia phe phẩy quạt đứng cạnh song cửa.
“Thật hay cho một cảnh du nhàn, cảnh sắc này dùng để nhắm rượu còn cao sang hơn dĩa đồ ăn gấp mấy lần, Minh quản sự thật khéo chọn chỗ.”
Thượng Hương cầm chén rượu lên, sáu chiếc chung nhỏ nhắn đều đầy tràn, cười bảo: “Hãy vì cảnh sắc này mà uống ba chén.”
Hai người mỗi bên đều uống ba chung, một hơi cạn sạch, lúc rót rượu tiếp thì có tiếng chèo thuyền ngoài cửa mơ hồ truyền đến. Giọng những người kéo thuyền chưa nói tới dễ nghe mà phải là hét khàn họng, nhiều tiếng hợp lại càng tăng thêm bảy tám phần thô kệch trực diện, ngẫu nhiên nghe vẫn có chút ý tứ.
“Này khúc ca như có như không, này nhịp điệu lại không lại có, nhưng cũng toát ra được nỗi lòng của con người. Chỉ nghe cũng khiến người ta thêm tinh thần, vậy hãy cụng thêm ba chén nữa.” Hoàng Cửu gia nói.
“Lời Hoàng Cửu gia vô cùng chí phải.”
Mỗi bên lại cạn sạch ba chung. Rượu này ít nhất cũng khoảng chừng mười năm, nồng độ cực kỳ mạnh, hai người không ngừng nốc một hơi sáu chung mà sắc mặt không chút ửng đỏ, rốt cuộc đều là người có khả năng uống rượu. Hoàng Cửu gia thấy Thượng Hương như vậy thì ánh mắt lóe lên tia sáng lóa, thật hiếm hoi mới tìm được một đối thủ trong rượu, hưng phấn thật mà.
Sau đó hai người liền thay phiên tìm lý do uống rượu, từ phong cảnh bên ngoài nói đến bày biện bên trong nhã thất, lại từ trang trí trong phòng nói ra bươm bướm vờn bay ngoài cửa, cả tới mấy chiếc lá gió thổi qua, hễ mắt thấy thì đều thành lý do uống rượu được. Lúc ba vò rượu mau chóng cạn đáy thì hai người cũng ngà ngà say bảy tám phần rồi.
Trên bàn lại rót đầy sáu chung rượu, có điều tay cầm rượu đã có chút run, rượu tràn ra bàn không ít. Trong ngoài cửa sổ đều không còn gì để nói, Thượng Hương khẽ ngước lên chau mày đăm chiêu suy nghĩ lý do, thế nhưng người đã ngà say nên đầu óc cứ choáng váng, nghĩ thế nào cũng không ra còn gì nói được nữa. Hoàng Cửu gia mỉm cười, phe phẩy rồi lại khép quạt lại gõ hờ lên đầu, đột nhiên dừng lại rồi sằng sặc cười, cầm chung rượu lên đưa đến trước mặt Thượng Hương: “Chung này kính Đỗ thái thú cả đời vì dân, chết thật oan uổng.”
Thượng Hương chấn động tâm can, lập tức tỉnh vài phần men say, lặng lẽ nhận chung rượu một hơi uống hết.
Hoàng Cửu gia cũng uống một chung, thân người đã loạng choạng hơi chóng mặt, phải một hồi sau mới cầm chung rượu khác lên:
“Chung này kính thần đồng Dự châu ngày trước. Đáng tiếc cho hắn một thân tài hoa cuối cùng lại bị mai một, thế gian thiếu mất một tài tử nhưng nhiều thêm một nam nhi tâm huyết nhẫn nhục mà báo thù, uống!”
Thượng Hương lại uống một chung, mùi vị của ly rượu kia chỉ có hắn mới tỏ tường.
“Chung thứ ba kính ngươi.”
Thượng Hương ngẩn người, giương mắt đối diện với sắc mặt mỉm cười của Hoàng Cửu gia. Chỉ là nụ cười, đôi mắt kia ứng trên thân người cao sang không lọt nửa điểm tâm tư. Tuy Thượng Hương cảm nhận như thấy trong đôi mắt kia ẩn chứa vài phần kính phục nhưng lại cho rằng mình hoa mắt. Hoàng Cửu gia là người thông thiên, chỉ sợ đã sớm dò la hết mọi chuyện của hắn tường tận không sót thứ gì, không khinh thường đã là tốt lắm rồi.
Chung rượu thứ ba này đắng hơn cả hai chung đầu. Thượng Hương uống xong liền quăng chung rượu đi, vùi đầu xuống mặt bàn. Hắn say cho nên hắn đã thua. Hoàng gia A Cửu, Hoàng Cửu gia, Hoàng Cửu Tử, bất luận là thân phận nào đều cấm không thua được.
Chỉ có thể là hắn thua mà thôi.
Hoàng Cửu gia cũng ném chung rượu, đứng lên loạng choạng đi ra, lúc đẩy cửa ra hắn quay đầu lại: “Đỗ thái thú thanh chính liêm minh, yêu dân như con, trời không hay nhưng dân gian biết. Trong sử sách dù không thể tẩy hàm oan cũng có người thông suốt đạo lý mà đền bù cho ông một nơi, ngươi…”
Vai Thượng Hương khẽ động nhưng hắn không ngẩng lên, vẫn gục mặt trên bàn như vậy.
Hoàng Cửu gia nấc cục một tiếng, câu nói sau cũng nuốt cả vào bụng, xoay người lảo đảo đi.
Nghe tiếng mở cửa Thượng Hương mới ngẩng đầu lên, chống tay đến cạnh cửa sổ. Bên ngoài song cửa mặt trời đã xế bóng về phía tây, từng tia nắng chói chang đỏ vàng trùng điệp lấp đầy dọc hai bờ sông xanh ngát, càng tỏa ra sự yên nhã cát tường. Bên bờ đằng kia có cột khói bếp lượn lờ, một cảnh hòa thuận vui vẻ tại nhân gian. Nếu phụ thân có linh thiêng trên trời nhất định sẽ vui mừng trước sự yên ả tốt lành này.
Trong thoáng chốc, thanh âm cười nói vui vẻ ngày xưa của người nhà như hẵng còn vang vọng bên tai. Lênh đênh nhẫn nhục hơn mười năm tựa như giấc mộng Nam Kha, choàng tỉnh cơn mơ đẩy cửa ra, bên ngoài đang là trời tháng sáu, cây lá xanh tươi và hoa khoe sắc thắm, chim hót véo von cùng bướm múa lượn bay, nhân gian phong cảnh hảo hợp, nhân sinh phong nhã hào hoa.
Cuộc đời của hắn giờ chỉ mới bắt đầu. Có sự nghiệp vừa khởi bước, có một người đáng giá cho hắn đợi chờ, có một ngày mai dù không sáng tỏ nhưng chắc chắn hạnh phúc.
Trân quý là điều hắn muốn làm, chỉ thế mà thôi.
***
Lần này Lý Mộ Tinh đi đằng đẵng suốt cả mùa hè, khi mùa thu đến thì trong thành Thượng Hòa lại phát sinh một đại sự.
Nguyễn quả phụ xuất giá.
Cuộc vu quy này im hơi lặng tiếng, dường như trong một đêm Hạnh Tứ tửu phường đã dán chữ hỷ đỏ chót lên, lúc có kiệu hoa đỏ thẫm đi ra mới biết Nguyễn quả phụ lại xuất giá.
Kiệu hoa này đi ra từ cửa trước, dạo quanh Hạnh Tứ tửu phường một vòng lại đi trở vào cửa trước, thì ra là tân lang ở rể.
Nguyễn quả phụ không có mời rượu, hàng xóm láng giềng cũng không đi chúc mừng. Một đám vây quanh trước Hạnh Tứ tửu phường xôn xao bàn tán, không biết Nguyễn quả phụ có hùm beo mật gấu gì trong tay mà lúc này lại có một đoàn kiệu quan đi tới, theo sau là cả toán hạ nhân tay ôm lần lượt biết bao rương lễ vật đưa vào Hạnh Tứ tửu phường. Bọn người vây xem đám quan binh liền chạy tới, các quan viên xuống kiệu, hồng bào rồi lại tử bào, bình dân bá tánh làm sao phân biệt được địa vị của họ, chỉ biết thái thú thành Thượng Hòa, quan phụ mẫu của bọn họ cuối cùng lại đi vào Hạnh Tứ tửu phường.
Thượng Hương là người duy nhất nhận được hỷ thiệp, hắn không thể không đi mà cũng không dám không đi. Mặc một y phục mới toanh, hắn trở thành bá tánh bình dân duy nhất trong hỷ yến, nhưng không bọn quan viên nào đến chúc mừng lại dám khinh thường hắn. Với một người mình thân áo vải mà được ngồi cạnh tân lang thì há có thể đắc tội sao?
Trong yến tiệc đều rộn ràng câu chúc mừng. Người làm quan rốt cuộc không giống với bá tánh bình dân, không ép rượu cũng không oẳn tù tì đoán số, cửa miệng tuôn toàn những lời dễ nghe. Thượng Hương không hiểu với thân phận của Hoàng Cửu gia thì tại sao lại ở rể trong Hạnh Tứ tửu phường. Trừ phi hắn vứt bỏ thân phận hoàng gia, nhưng nếu thật vậy thì sao lại có nhiều quan viên đến chúc mừng thế này? Thấy sắc mặt vui mừng của Hoàng Cửu gia đang nghe những lời chúc của bọn quan viên, hắn như nhìn một màn sương, người hoàng thất cũng có kẻ lạ lùng như thế này à?
Sau đó chưa đến một ngày, hết thảy người trong thành Thượng Hòa đều biết lần này Nguyễn quả phụ đã gả cho một nhân vật cực kỳ vượt trội. Rượu trong Hạnh Tứ tửu phường đột nhiên trở thành thứ quý báu vô cùng, dù là loại rượu thứ phẩm nhất cũng có người giành giật mua, bảo muốn hóng chút khí chất cao quý của đại nhân vật.
Ba ngày sau, Nguyễn quả phụ và trượng phu mới thành thân song song rời khỏi thành Thượng Hòa, đi về đâu không rõ. Còn Hạnh Tứ tửu phường thì ủy thác cho một thương nhân không tiếng tăm — Minh Hiên. Từ hôm nay Minh quản sự đã thăng cấp lên thành Minh lão bản, Ẩn Hương trai cũng chính thức trở thành sản nghiệp dưới tên của hắn.
Đây là lần đầu tiên tên của Thượng Hương lọt vào tai dân trong thành Thượng Hòa. Không ai biết hắn đã từng là một kỹ nam thấp hèn trong Thượng Hòa nam quán, trong mắt mọi người chỉ thấy cảnh hào quang hiện giờ của hắn.
Thế nên khi Lý Mộ Tinh dáng người long đong vất vả về thành Thượng Hòa lần thứ hai, vừa bước vào cổng thành thì đâu đâu cũng nghe tên Thượng Hương. Y đã bị dọa thất kinh hồn vía một lần, chỉ tưởng Thượng Hương đã xảy ra chuyện nữa, cả một câu cũng không dám hỏi, sắc mặt tái xanh xốc xếch chạy tới Ẩn Hương trai.
Việc buôn bán trong Ẩn Hương trai hưng thịnh vô cùng, trong cửa tiệm nho nhỏ ngoài Ma cô ra còn có ba tiểu nhị phụ giúp, đông hơn một người so với trước khi Lý Mộ Tinh đi. Nghe đâu sở dĩ Nguyễn quả phụ gả cho một đại nhân vật lẫy lừng là vì nàng có thoa hương phấn do Ẩn Hương trai bán nên mới hớp hồn nam nhân kia. Vì thế trong thành Thượng Hòa, chỉ cần là nữ tử ước mong gả cho lang quân như ý đều muốn mua hương phấn của Ẩn Hương trai.
Người nữ chưởng quỹ Ma cô này cũng rất có oai phong, chỉ huy ba tiểu nhị bận bịu không ngơi tay, vừa thấy có người xông vào thì nàng hô lên: “Cái gì mà xồng xộc vậy hả, không thấy có biết bao người sao? Muốn mua hương phấn thì tuần tự xếp hàng đi.”
“Minh Hiên đâu? Minh Hiên đâu rồi?”
Lý Mộ Tinh cũng mặc kệ nàng là nữ nhân, siết cổ tay hỏi dồn dập.
“Minh lão bản sao? Hắn ra ngoài bàn chuyện làm ăn rồi.” Ma cô nhận ra là Lý Mộ Tinh nhưng lại bị khuôn mặt trắng bệch của y dọa thất kinh.
“Bàn chuyện làm ăn? Chỉ bàn chuyện làm ăn thôi à?”
“Dĩ nhiên là bàn chuyện làm ăn rồi, Lý lão bản xin hãy tự trọng.”
Tay của Ma cô vẫn bị Lý Mộ Tinh nắm chặt, giằng thế nào cũng không ra, sắc mặt nàng đã có vài phần giận dữ.
Lý Mộ Tinh hốt hoảng kêu lên mới ý thức được hành vi đường đột của mình, vội vàng buông tay ra: “Ma cô nương thật xin lỗi, ta thất lễ rồi.”
Yên tâm rồi Lý Mộ Tinh mới từ tốn ra khỏi Ẩn Hương trai để tới Bảo Lai thương hào, có điều không gặp được Thượng Hương nên nhất thời có chút hồn bay phách lạc. Thực sự thiếu chút nữa đã hù chết y rồi, vỗ vỗ lồng ngực rồi lại tự cười mình dễ kích động thế này.
Đến Bảo Lai thương hào thì gặp được Tiền Quý lễ, y dặn dò toàn bộ công việc liên quan đến lần đi này xong thì đã là nửa đêm. Lý Mộ Tinh tiễn Tiền Quý Lễ rồi lại cầm lòng không được mà chạy tới Ẩn Hương trai. Đi tới đi lui mấy bận trước cửa Ẩn Hương trai, lại ghé mắt nhìn vào khe cửa thì chỉ thấy tối đen, hiển nhiên Thượng Hương đã ngủ rồi. Biết rõ không nên quấy rầy giấc ngủ của Thượng Hương nhưng lòng y vẫn thấp thỏm muốn gặp hắn.
Lần này y đi lại là mấy tháng trời. Trong những lúc tất bật ngược xuôi không ngừng, tuy bảo cũng nhín chút thời gian viết mấy phong thư cho Thượng Hương nhưng hắn lại không hồi âm cho y, cũng không biết Thượng Hương có nhớ y không nữa.
Thực là chết dẫm mà, hiện tại y đã biết mùi vị nhớ nhung một người nó ra sao, hiển nhiên muốn mau mau phóng về nhà, hận một ngày không thể bằng hai ngày mà giải quyết xong xuôi mọi chuyện.
Lại đảo trước cửa Ẩn Hương trai hai vòng nữa Lý Mộ Tinh liền nhanh trí tức thì, vòng ra sau chân tường kiếm mấy tảng đá lớn chồng lên nhau, sau đó đứng lên dùng hết sức trèo vào.
Mặt trăng trên cao vừa tròn lại vừa sáng chiếu tỏ sân vườn, Lý Mộ Tinh cẩn thận nhìn dưới chân, ráng không phát ra tiếng động mà lần vào phòng Thượng Hương.
Cửa sổ đều khép lại, bên trong tối hơn bên ngoài rất nhiều, quơ tay gần như không thấy năm ngón. Một hồi sau Lý Mộ Tinh mới thích ứng với màn đêm, dựa vào bày biện trong trí nhớ sờ soạng đi tới phía giường. Trong mập mờ có thể thấy một dáng người trồi lên trên giường, Lý Mộ Tinh ngồi xuống cạnh bên vươn tay ra muốn vuốt ve, đầu ngón tay vừa chạm hờ gương mặt Thượng Hương thì ngừng lại.
Vẫn không nên đánh thức Thượng Hương thì hơn. Gương mặt Lý Mộ Tinh bất giác mỉm cười. Vừa rồi tuy đầu ngón tay chỉ khẽ chạm nhưng đã cảm nhận được sự ấm áp từ thân thể kia. Thượng Hương không có việc gì, thật sự không có việc gì mà đang ngủ ngon lành trước mặt y. Lý Mộ Tinh chậm rãi thu tay về, muốn trấn an trái tim phập phồng của mình thì bỗng dưng cổ tay bị chộp lấy, một lực mạnh kéo y ngã nhào xuống giường khiến y chúi mũi lên người Thượng Hương.
“Ngu ngốc, tại sao khuya khoắt thế này mới đến hả?” Trong bóng tối, thanh âm trầm thấp của Thượng Hương mang theo sức từ tính vang lên, hơi thở ấm hỉnh phả vào vành tai Lý Mộ Tinh.
“Ngươi- ngươi chưa ngủ sao?” Lý Mộ Tinh hốt hoảng lắp bắp, bất chợt từng trận ấm áp dâng lên trong lòng, hơi thở quen thuộc kia khiến y không nỡ nhấc mình khỏi thân thể Thượng Hương.
“Ma cô bảo ngươi đã về rồi, ta nghĩ… ngươi sẽ đến tìm ta nên mới nằm chờ đây.”
Lý Mộ Tinh vươn tay muốn ôm Thượng Hương, bỗng thoáng nghe được mùi hương khoan khoái sau khi tắm sạch sẽ trên người Thượng Hương thì thu tay lại, ấp úng nâng mình lên: “Ta… quên tắm một cái hẵng qua đây.”
Mấy ngày qua chỉ lo gấp rút lên đường, mình mẩy mồ hôi mồ kê nhễ nhại, chỉ sợ đã bốc mùi rồi cũng nên.
Thượng Hương cười khẽ: “Ngu ngốc, phía sau bình phong có sẵn nước ấm rồi. A… giờ chắc còn nóng, ngươi đốt đèn tắm đi.”
Lý Mộ Tinh vội vàng châm đèn. Ánh sáng mờ ảo chiếu sáng cả gian phòng, y quay lại nhìn Thượng Hương một cái, nhất thời mắt cứ trân ra.
Chỉ thấy Thượng Hương đã ngồi dậy tựa vào gối, chăn xốc phân nửa lộ ra nội y bằng lụa gần như trong suốt, hai nụ hồng như ẩn như hiện căng cứng trước ngực như phát ra lời mời mọc không lời với y, mái tóc đen nhánh hờ hững xõa sau lưng, có vài sợi ngang bướng rũ xuống trước ngực. Vì động tác của Thượng Hương rất khẽ khàng, ma sát hai nụ hồng trước ngực nên góc chăn lõa lồ đôi chân trắng nõn ngọc ngà, ngón chân co lại có tiết tấu như ngón tay vẫy gọi y.
Lý Mộ Tinh một hơi chưa hít vào đã cảm thấy mũi ướt ướt, vô thức đưa tay lên rờ, y bị chảy máu mũi.
“Minh- Minh- Minh… Hiên…”
“Ngươi không qua đây sao?”
Thượng Hương che miệng khẽ cười, sóng nước dập dìu trong đôi mắt đan phượng mỹ lệ kia như tinh tú lấp lánh. Dù giờ khắc này Thượng Hương không có hóa trang nhưng dung nhan lại xinh đẹp không gì sánh bằng, nét chau duyên cười đều lộ ra phong tình vạn chủng.
Lý Mộ Tinh lau máu mũi, vừa đi tới bên Thượng Hương vừa cởi bỏ quần áo. Quỷ tha ma bắt nó, giờ y làm sao chờ tắm rửa xong nổi, hồng hộc quăng một câu “Đều do ngươi tự chuốc lấy” rồi như oai hùm hung hăng bổ nhào vào con dê.
Khốn nỗi Thượng Hương làm sao là loại dê bình thường chứ, hắn gắt gao ôm siết Lý Mộ Tinh cắn một phát vào vai y, đến khi đầu lưỡi nếm chút máu mới chịu nhả ra mà thì thầm: “Ta muốn ngươi.”
Bất chợt chặn môi của Lý Mộ Tinh, lúc sau đã không rảnh nói gì được, môi hai người họ có chỗ dùng khác.
Thùng nước tắm lẳng lặng chờ sau bình phong, nước ấm vẫn còn tỏa khói, chỉ là chưa tới lúc dùng thôi.
***
Lần này trở về, ngoại trừ lo liệu hàng cho Chức Tạo phủ, Lý Mộ Tinh còn mang rất nhiều tin tức thương giới các nơi về. Sau khi xử lý việc trong tay tạm đâu vào đấy, y lại mở tiệc chiêu đãi thương nhân lớn nhỏ cả thành ở Hàn Thủy lâu. Dĩ nhiên vị tân tú trong thương giới, Thượng Hương cũng tới dự. Có điều trong đám thương nhân hắn vẫn ráng giữ giọng mình thấp lại, tuy vô cùng tự tin với phương cách hóa trang của bản thân nhưng vẫn không tránh khỏi tình cờ gặp những người đã từng là khách ơn. Không phải hắn sợ bị người ta nhìn ra, mà là thấy những người này bất chợt làm hắn nhớ lại lối sống đã qua, xem ra muốn hắn thích ứng với cuộc sống hiện tại vẫn phải cần một thời gian ngắn nữa. Dần dần rồi sẽ đến thôi, dù sao cũng không thể một bước lên trời được.
Nguồn :
Có một ngày nào đó, luôn có một ngày như thế, hắn sẽ quên hết những chuyện không vui, cuộc sống về sau chỉ thuộc về mình hắn và Lý Mộ Tinh. Hắn tìm một góc mà âm thầm uống rượu nhìn Lý Mộ Tinh ngồi ở vị trí chủ thượng đĩnh đạc nói chuyện với những thương nhân khác. Những thông tin y mang về cũng đủ cho những thương nhân mẫn cảm này kiếm được một khoản lời. Thấy những ánh mắt kính phục của họ Thượng Hương mím môi cười mãi không thôi, nghiêng đầu nhớ đến lần đầu tiên gặp Lý Mộ Tinh, nhìn ra sao cũng là một thương nhân thành thật quá trớn, nhưng hóa ra cũng là nhân duyên tụ họp hiểu cho mà mua lấy một cái nhân tâm đây.
Tống Lăng ở phía trước tiếp chuyện với những thương nhân quen biết xong, không tiếng động đi tới cạnh Thượng Hương nhoẻn cười với hắn một cái. Còn chưa mở miệng ánh mắt Lý Mộ Tinh đã dõi tới hắn.
Tống Lăng nhìn Lý Mộ Tinh một cái, ghé sát tai Thượng Hương thấp giọng nói: “Ngươi không cảm thấy biểu hiện của y rất lộ liễu sao? Thế này thì chuyện hai người không thể qua mắt những tên thương nhân sắc bén cáo già này được đâu.” Tuy là nhắc nhở nhưng trong giọng nói lại lộ ra ý cười sâu sa.
“Cùng lắm là bỏ xứ mà đi, vân du thiên hạ cũng không phải là tồi.” Thượng Hương nhích ra một chút cho Lý Mộ Tinh an tâm mới thu lại tia nhìn thoáng giận.
Tống Lăng nhìn Thượng Hương, ngữ điệu mang theo thâm ý: “Trên đời này sao có chỗ nào vắng người cho được, chỉ cần có người thì tránh không khỏi bị lễ nghĩa thói đời ràng buộc… Trừ phi một trong hai người các ngươi vứt bỏ sự nghiệp danh dự, cam tâm ở lại với thân phận nam sủng không ai thừa nhận thì may ra. Bằng không… chỉ nước miếng cũng đủ dìm chết các người rồi.”
Thượng Hương trầm mặc, chén rượu trong tay đảo qua đảo lại, vừa cười vừa nói: “Đi bước nào tính bước nấy, sự tình còn chưa phát sinh mà đã nửa đường bỏ cuộc thật không hợp với chúng ta. Dù cho thành Thượng Hòa thật sự không dung nạp chúng ta thì sao chứ? Chuyện tệ hại nhất cũng bất quá là vậy thôi, chỉ cần có thể ở bên nhau… có tay có chân, tất cả đều có thể làm lại từ đầu.”
Ánh mắt của Tống Lăng trở nên sâu xa, chằm chằm nhìn Thượng Hương hồi lâu mới nói: “Ngươi lúc nào cũng… làm cho ta kinh ngạc…” Lời còn chưa dứt đã chộp lấy chung rượu trong tay Thượng Hương, một hơi cạn sạch.
Thượng Hương ngẩn ngơ cả người, kịp phản ứng quay sang nhìn về hướng Lý Mộ Tinh, quả nhiên sắc mặt Lý Mộ Tinh đã kinh sợ, ngắt lời với mấy thương nhân kia rồi đi về phía bên này. Hỏng bét, Thượng Hương chau mày, tuy có tính trước chuyện xấu nhất nhưng vẫn không dự định bị vạch trần trước mặt thương nhân cả thành thế này.
Tống Lăng cũng thấy Lý Mộ Tinh sắc mặt hầm hầm băng tới, hắn ỷ vào yến tiệc đông người, ở đây lại là trong góc, nhất thời y chưa qua kịp liền nắm lấy tay Thượng Hương: “Có chuyện này… ta vẫn muốn biết. Nếu như lúc đầu là ta gặp ngươi trước… hoặc là sau khi cứu ngươi ra ta chưa từng mang ngươi trao cho y… ngươi có thể không… có thể không…”
Thượng Hương hơi ngạc nhiên nhưng cũng không nói gì mà chỉ rút tay mình lại, nhìn Lý Mộ Tinh càng đi càng nhanh về phía mình, nét mặt hắn lộ ra nụ cười dịu dàng ấm lòng nhất: “Tống gia, sự yêu mến của ngài dành cho Minh Hiên, Minh Hiên hiểu rất rõ, nhưng trên thế gian này người có thể khiến Minh Hiên động lòng… chỉ có mỗi Lý Mộ Tinh… Gặp nhau sớm hay muộn đều không liên quan…”
Trên đời này người thiện lương tín nghĩa, phúc hậu có bổn phận vốn rất nhiều, nhưng không mảy may mang lòng kỳ thị đối đãi với kỹ nam thấp hèn thì ít lắm, mà hao phí tâm tư muốn mang một kỹ nam dung tục sa đọa về với chính đạo thì càng hiếm hoi hơn. Chỉ ở điểm này Lý Mộ Tinh và Tống Lăng đã khác nhau một trời một vực, mà có thể khiến cho hắn động lòng cũng chỉ có một Lý Mộ Tinh.
“Vậy để ta xem, đến cuối cùng y có thể vì ngươi mà đi nốt bước kia không?” Đột nhiên Tống Lăng tiến lên trước hai bước, lợi dụng đa phần lúc này mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Lý Mộ Tinh, hắn vươn tay kéo Thượng Hương ngã vào lòng hắn.
“Thả-”
Lý Mộ Tinh mới thốt được một chữ thì đột nhiên một toán quan sai từ ngoài tiến vào cắt đứt cơn thịnh nộ chực nơi miệng của y. Trong yến sảnh nhất thời im bặt, ai cũng trừng mắt nhìn đám quan sai này không biết xảy ra chuyện gì đây, có mấy tên nhát gan thì còn run bắn lên nữa.
“Ai là Lý Mộ Tinh và Minh Hiên?” Quan nhân dẫn đầu dõng dạc kêu to khiến âm thanh càng vang dội trong yến sảnh im ắng.
Thượng Hương nhận ra vị quan nhân này, nhãn lực của hắn luôn nhạy bén, trí nhớ cũng tốt, người đã thấy qua một lần vĩnh viễn không bao giờ quên. Hôm ở hỷ yến của Hoàng Cửu gia, quan nhân này ngồi cách hắn tương đối xa. Xem ra đây là nhờ vào lời của Hoàng Cửu gia mà có chút đền bù cho Đỗ gia, tới nơi… thật là đúng lúc.
Hắn mỉm cười, bước qua khẽ đẩy Lý Mộ Tinh đang ngây sững cùng tiến lên trước vị quan nhân kia. Bất kể là gì đi nữa hắn đều đón nhận. Án oan năm đó là do tiên hoàng đích thân định đoạt, mặc dù đương kim hoàng đế cũng vô lực rửa sạch hàm oan để sửa lại án sai, Thượng Hương cũng không có ý định gột sạch án cho Đỗ gia. Kẻ hãm hại Đỗ gia hắn đã trả thù rồi, tuy phụ mẫu huynh tỷ bị chết oan ức nhưng có cả Dự châu dựng bia lập miếu cho họ, sau trăm năm vẫn hưởng được lễ bái hương khói của người đời, còn tên hoàng đế bất phân trung gian kia lại có mấy ai còn nhớ. Ai sẽ xem trọng miếng chiếu thư sửa án vô dụng kia, chi bằng thực thế chút còn hơn.
Tâm tư thoáng vụt qua lại dần xa, tiếng quan nhân kia loáng thoáng truyền đến tai hắn cũng không chú ý, chỉ mơ hồ nghe được hai chữ “hoàng thương” rồi sau đó là một tràng chúc mừng ong ong đặc tai.
Hoàng thương, thương nhân được ngự bút thân phong cũng giống như người đọc sách miệt mài mười năm gian khổ, mai kia lại được đăng nhập trước thiên tử, một bước mà lên trời. Hoàng Cửu gia cân nhắc thật tài tình, chỉ một phong hào hoàng thương có thể bảo đảm hạnh phúc cả đời cho hắn và Lý Mộ Tinh. Thế tục thì ra sao, lễ giáo thì thế nào, lòng người lại làm sao, ai có thể cưỡng được mê hoặc của lợi ích? Hơn mười năm qua, từ khi Tống lão thái gia tạ thế đến nay cuối cùng thành Thượng Hòa lại có thêm một hoàng thương, chỉ một phong hào này đã là chiêu bài sống hấp dẫn các thương nhân khắp thiên hạ đến. Đừng nói là thành Thượng Hòa phỉ nhổ bọn họ, chỉ sợ bảo hộ còn không kịp nữa là.
Hoàng thương, một kim tự chiêu bài biết bao lóng lánh có thể che đậy và ngăn chặn hết thảy lời đồn, có thể khiến bọn họ không phải đối mặt với sự thực làm trái lễ giáo này.
Một bàn tay đưa sang tha thiết nắm chặt lấy hắn, Thượng Hương quay lại nhìn vào đôi mắt vui mừng khôn xiết của Lý Mộ Tinh, hắn mỉm cười đáp lại, lộ ra nụ cười thanh khiết trong suốt như nắng ban mai trước mặt đám thương nhân.
Bọn họ cuối cùng có thể không cần để ý tới ánh mắt người khác, không cần phải vứt bỏ sự nghiệp của mình, không cần rời khỏi thành Thượng Hòa, ở bên nhau mãi mãi…