Quân Vi Hạ

Chương 100: Ngoại truyện 1



Năm Hoằng Nguyên thứ ba, đại tuyển tú nữ.

(Chế độ tuyển tú nữ, 1 năm là tiểu tuyển, 3 năm là đại tuyển, muốn biết thêm chi tiết các bạn vào đây mình thấy nó được nói rất rõ.)

Hoằng Nguyên đế đã đại hôn được ba năm, chỉ độc sủng một người là Lâu Hoàng hậu, chưa từng nạp một phi tần nào, điều này khiến chúng thần vô cùng lo lắng.

“Hoàng Thượng, hoàng tự đơn bạc, thần cho rằng đây chính là lúc làm đầy hậu cung ạ.” Tả tướng Dương Hựu Đình chính trực thành khẩn nói.

Tiêu Thừa Quân âm trầm liếc nhìn tả tướng, trầm giọng nói: “Hoàng thái tử mới lập không lâu, vấn đề hoàng tự không phải là việc cấp bách.”

Một câu chặn họng khiến tả tướng ngắc ngứ không biết nói tiếp thế nào, đành phải lui xuống, mà sự thật cũng đúng như thế, bởi vì nói đến cùng thì hoàng tự là để chọn lựa ra Thái tử, tiên đế đã lập Hoàng thái tôn, ba năm không nạp phi cũng là biểu hiện cho người trong thiên hạ thấy, Hoàng Thượng rất coi trọng Thái tử, tuyệt sẽ không khắt khe mảy may.

Hữu tướng Tôn Lương vẫn là bộ dáng trầm mặc ít lời như trước, liếc nhìn tả tướng một cái, cũng không nói tiếp, Hoàng Thượng sủng ái Lâu Hoàng hậu cỡ nào, mọi người đều biết, chỉ sợ Hoàng thái tử không phải là nguyên nhân chính dẫn đến chuyện không nạp phi, mà là vì vị trong cung Phượng Nghi kia thì đúng hơn, loại chuyện làm mất lòng người này hắn tuyệt không muốn dính vào, tất nhiên sẽ không đứng ra nói rồi.

Triệu Hi đã lên đến chức Lễ bộ thượng thư, hắn chuyển chuyển mắt, bước ra khỏi hàng khom người nói: “Đại tuyển tú nữ cũng không hẳn là vì tuyển phi, mà là vì lựa chọn cung nữ, trong cung có rất nhiều cung nữ đã đến tuổi, đang chờ đại tuyển để được thả về, theo thần thấy, chuyện đại tuyển tú nữ là vẫn nên làm ạ.”

Tả tướng Dương Hựu Đình tán thưởng mà nhìn thoáng qua Triệu Hi, rất vừa lòng với thủ hạ này.

Triệu tam nguyên đúng là thiên tài xuất thiếu niên, làm việc ba năm ở Công bộ thuận lợi đủ đường, sử dụng tiêu phí cực nhỏ để hoàn thành hai đại công trình là tu sửa hành cung nghỉ hè và đường sông ở Thanh Châu, long tâm đại duyệt, đến thời điểm hết ba năm nhiệm kì liền thăng nhiệm hắn làm Lễ bộ thượng thư.

(long tâm đại duyệt: vui mừng, phấn khởi trong lòng/ đẹp lòng)

Phải biết, làm đến chức thượng thư, thường là những người đã làm việc nhiều năm giàu kinh nghiệm, con đường làm quan của rất nhiều người đều dừng lại ở cái chức thượng thư này, tỷ như Lễ bộ thương thư Diêu Trúc, đã trải qua chín năm ở vị trí này, gần đây thân thể không tốt, cáo lão hồi hương, sự nghiệp cũng liền kết thúc tại đây, mà hiện giờ Triệu Hi mới vừa đến nhược quán thôi.

Quả nhiên, Hoằng Nguyên đế nghe được lời ấy liền không lên tiếng phản đối nữa, cho Lễ bộ trở về lập bản kế hoạch nộp lên, rồi không hề nhắc lại chuyện này.

Không phản đối, nghĩa là Hoàng Thượng đã có điểm buông lỏng, nhóm triều thần có nữ nhân đến tuổi cập kê trong nhà liền rục rịch không yên, bắt đầu hỏi thăm tin tức xung quanh.

Tin tức sắp tuyển tú nữ nhanh chóng rơi vào tay cung Phượng Nghi, lúc này, Lâu Cảnh đang nói chuyện với Dương thị trong chính điện.

“Gần đây Quốc công gia mê đánh bài cửu (trò Domino đó), khuyên như thế nào cũng không được.” Dương thị mặc lễ phục nhất phẩm phu nhân, ngồi ở phía dưới, cười đến ôn hòa, trong lòng ôm một đứa trẻ chừng một tuổi, bộ dạng phấn điêu ngọc mài, rất đáng yêu.

(Phấn điêu ngọc mài: (gương mặt) đẹp như tượng điêu khắc, (da) mịn như viên ngọc đã mài giũa)

“Trước sau gì phụ thân cũng tìm việc để làm, cứ để hắn đi thôi.” Lâu Cảnh mặc thường phục màu xanh ngọc, đầu đội kim quan khảm ngọc bích, một tay đặt lên tay vịn, một tay chống đầu, bên môi treo một nụ cười như có như không, lẳng lặng mà nhìn đứa bé trong ngực Dương thị.

Đứa bé này là đệ đệ của Lâu Cảnh —— Lâu Cẩn, vừa đầy một tuổi tháng trước.

An Quốc công phu nhân Ngụy thị mang thai trong hiếu kì, sinh hạ một nữ nhi, nuôi ở bên ngoài đến khi một tuổi thì ôm trở về, coi như thứ nữ mà nuôi dưỡng. Ngụy thị nghẹn một hơi trong bụng, luôn khao khát sinh một thế tử, ai dè ba năm tiếp theo lại sinh ra hai nữ nhi. Vì thế Lâu Kiến Du đã gần bốn mươi tuổi mà vẫn không có nhi tử kế thừa gia nghiệp, đúng là vạn phần sốt ruột. Trong thời gian này Dương thị trẻ tuổi cũng có bầu, sau đó thuận lợi sinh hạ một bé trai, mà còn sinh trước lúc Ngụy thị sinh nữ nhi thứ ba không lâu, nàng ta biết tin liền giận dữ đến khó sinh và bị rong huyết, bởi vậy mà qua đời.

Lâu Kiến Du cũng chẳng tỏ vẻ thương tâm gì lắm, xử lý tang sự qua loa rồi nâng Dương thị lên làm chính thê. Có nhi tử, An Quốc công rất cao hứng, âm thầm tự nhủ nhất định lần này mình phải tự tay giáo dưỡng nhi tử mới được, tuyệt không thể lại nuôi ra một nghịch tử như Lâu Cảnh. (vái cụ, cụ dạy mới thành nghịch tử đấy.=.=)

“Cẩn nhi, đến, hành lễ với ca ca đi nào!” Dương thị ôm nhi tử đến trước chủ vị, thả bé xuống.

Lâu Cẩn còn nhỏ, mặt mày kế thừa tướng mạo của Dương thị, thoạt nhìn ngoan ngoãn đáng yêu, tính tình lại rất láu lỉnh, bị mẫu thân thả xuống cũng không khóc, ngơ ngơ ngác ngác mà ngẩng đầu nhìn Lâu Cảnh.

Lâu Cảnh nhướng mày, “Cẩn nhi nhỏ như vậy, phu nhân bỏ được?”

Dương thị dịu dàng xoa xoa đầu nhi tử, khẽ cười nói: “Huynh trưởng như cha, giao cho Hoàng hậu giáo dưỡng, mới là vì tốt cho đứa nhỏ này.”

Gia chủ Lâu gia, trên thực tế vẫn luôn là Lâu Cảnh, muốn trở thành thế tử An Quốc công liền phải giao cho Lâu Cảnh giáo dục, Dương thị không hề hồ đồ như Ngụy thị, trong lòng nàng luôn hiểu rất rõ ràng. Phụ thân nàng là Dương Hưng, nhờ có Lâu cảnh đề bạt nên đã làm đến thứ sử Giang Châu, mà nhi tử của nàng muốn trở thành gia chủ Lâu gia thì nhất định phải thân cận với Lâu Cảnh.

Lâu Cảnh tán thưởng mà nhìn thoáng qua Dương thị, vươn tay ôm đệ đệ đứng lên, “Cẩn nhi, sau này theo ca ca ở lại trong cung nhé?”

Lâu Cẩn chớp chớp đôi mắt, hai mắt ầng ậc nước mà nhìn thoáng qua mẫu thân, lại quay đầu nhìn Lâu Cảnh, cuối cùng ngoan ngoãn gật gật đầu. Dương thị nhẹ nhàng thở ra, đúng lúc này, Nhạc Nhàn vội vàng chạy đến, nói khẽ với Lâu Cảnh mấy câu.

“Sắc trời không còn sớm, thiếp thân liền cáo lui trước.” Dương thị rất có mắt nhìn, nhanh chóng cáo từ rời đi.

Lâu Cảnh nghe Nhạc Nhàn nói xong, hơi hơi nheo mắt.

“Chính xác?” Lâu Cẩn nghiêng đầu nhìn hắn, bập bẹ gọi ca ca.

“Ôm Cẩn nhi xuống đi.” Lâu Cảnh giao đệ đệ trong lòng cho Nhạc Nhàn, đứng dậy.

“Chính xác ư…” Lâu Cẩn nắm chặt góc áo Hoàng hậu không buông tay, hôm nay là lần đầu tiên rời nhà, chỉ có ca ca là coi như quen thuộc, bị người xa lạ ôm đi, đương nhiên là bé không vui rồi.

“Phụ hậu!” Thanh âm thanh thúy từ ngoài cửa truyền đến, không bao lâu sau, một bóng người nho nhỏ mặc trang phục màu vàng hơi đỏ vọt vào, đúng là Hoàng thái tử Tiêu Kỳ Thụy vừa mới hết giờ học bài xong.

(thanh thúy: tiếng trong trẻo và vang xa)

Thái tử đã được năm tuổi, Tiêu Thừa Quân là một nghiêm phụ (ông bố nghiêm khắc ^^), muốn bé sớm vỡ lòng, không thể tối ngày bám theo Hoàng hậu rong chơi mà không làm việc đàng hoàng, cho nên mới đầu xuân đã tìm Viện chính Hàn Lâm viện đến dạy dỗ Thái tử.

(viện chính: giống như hiệu trưởng ấy)

”Hôm nay Thái tử học hành thế nào rồi?” Lâu Cảnh liếc nhìn gia hỏa ôm chân mình không buông tay, vươn tay kéo kéo vành tai bé.

“Phụ hậu, Lâm lão đầu có bộ dạng thực xấu, ta muốn Lễ bộ thượng thư làm thái phó cho ta cơ.” Tiêu Kỳ Thụy ngẩng đầu nhìn hắn.

(thái phó: thầy giáo, bé đòi Triệu Hi á ~!)

Lâu Cảnh xách Lâu Cẩn đang giữ chặt góc áo hắn ra, nhét vào trong lòng Hoàng thái tử.

Tiêu Kỳ Thụy hoảng sợ, cố hết sức mà ôm chặt bé con trắng trẻo mập mập trong ngực, lúng túng không biết phải làm thế nào.

“Đây là tiểu cữu cữu của ngươi, nếu hôm nay ngươi có thể dỗ hắn không khóc không nháo, Bổn cung sẽ nói với Hoàng Thượng chuyện đổi thái phó.” Lâu Cảnh cười khẽ để hai đứa trẻ ở lại chính điện, còn mình thì khoan thai đi đến ngự thư phòng.

Tiêu Thừa Quân đang phê tấu chương, hiện giờ quan viên được y đề bạt làm việc rất hiệu quả, tả hữu thừa tướng cẩn trọng, sự vụ cần y phải tự mình xử lý mỗi ngày cũng ít hơn trước rất nhiều, phê duyệt rất thoải mái.

Tử Chân bưng nước trà tiến vào, đặt ở vị trí quen thuộc. Tiêu Thừa Quân không nhìn mà đưa tay đi lấy, lại đụng phải ngón tay của Tử Chân, không khỏi hơi hơi nhíu mày, quay đầu nhìn nàng.

Tử Chân, Tử Đào đã hầu hạ Tiêu Thừa Quân từ khi y ở Đông Cung. Năm đó Kỷ Hoàng hậu lựa chọn cung nữ cho Thái tử, đều chọn những người có bộ dạng phổ thông, ai ngờ con gái mười tám lại thay đổi lớn đến vậy, mấy năm nay Tử Chân thật có vài phần tư sắc.

“Hoàng Thượng…” Tử Chân hợp thời lộ ra một nụ cười ngại ngùng. Năm nay sẽ tuyển tú nữ, nàng cũng đã đến tuổi thả về, nếu chưa từng được Hoàng Thượng sủng hạnh thì sẽ phải xuất cung. Mấy năm nay làm đại cung nữ phong quang cỡ nào, nàng thật không muốn mình sẽ gả cho một người bình thường rồi ăn cơm rau dưa đạm bạc qua ngày.

Lúc Lâu Hoàng hậu tiến vào, vừa vặn nhìn trọn một màn này, liền lạnh mặt, “Làm cái gì vậy?” Ngữ khí cũng không quá nghiêm khắc, nghe ra còn có vài phần trêu chọc, nhưng một người luôn tươi cười quanh năm như Hoàng hậu, một khi lạnh mặt thì nhất định sẽ thấy máu.

Tử Chân sợ tới mức mềm nhũn cả người, như thế nào cũng không dự đoán được Hoàng hậu sẽ xuất hiện vào đúng lúc này, thường ngày đều là Đế Hậu cùng nhau dùng ngọ thiện (cơm trưa) rồi đi nghỉ trưa, Hoàng hậu thường dậy trước, đến ngự thư phòng phê duyệt số tấu chương còn dư lại, sau đó mới trở về đánh thức Hoàng Thượng, bây giờ còn chưa đến giờ dùng cơm, sao đã tới đây rồi?

“Tham kiến Hoàng hậu nương nương.” Tử Chân vội vàng vòng qua bàn làm việc đi ra, quỳ xuống đất hành lễ.

Lâu Cảnh lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm, thẳng đến khi người nàng ướt sũng mồ hôi lạnh, mới sâu kín mà nói: “Niệm tình ngươi hầu hạ Hoàng Thượng từ nhỏ, đi lĩnh hai mươi trượng đi.”

“Tạ ơn Hoàng hậu!” Tử Chân run rẩy dập đầu tạ ơn, năm trước có một cung nữ câu dẫn Hoàng Thượng, bị Hoàng hậu trực tiếp trượng tễ, nàng chỉ bị đánh hai mươi trượng, thật sự là vạn hạnh rồi, tuy rằng hai mươi trượng này cũng muốn nửa cái mạng của nàng, nhưng ít nhất sẽ không chết.

(trượng tễ: hình phạt thời xưa, dùng côn, bổng, gậy đánh người phạm tội đến chết)

“Trạc Ngọc…” Hoằng Nguyên đế vẫy lui hạ nhân, đứng dậy đi đến trước mặt Hoàng hậu.

Lâu Hoàng hậu đưa tay vào trong tay áo của Hoàng Thượng, lấy ra một cái khăn tay màu vàng, chấm chút nước trà rồi lần lượt lau sạch từng ngón tay y, cuối cùng còn há miệng ngoạm một hơi cho bõ tức.

“Ui đau ——” Tiêu Thừa Quân bị cắn đau, hít một ngụm khí lạnh, rồi sau đó bị cái lưỡi mềm mại quấn lấy, đau đớn liền biến thành ngứa ngáy, đầu ngón tay run rẩy, muốn rút cái tay ra, lại thấy người nọ không thuận theo, cả người bị kéo mạnh về phía trước mà rơi vào một lồng ngực ấm áp, đôi môi cũng bị chặn lại.

Vốn là đến khởi binh vấn tội, nhưng sự việc vừa rồi khiến Lâu Cảnh ý thức được rằng, đại cung nữ đã đến tuổi thì nhất định phải đuổi khỏi cung ngay lập tức, nhưng mà tổ chức tuyển tú nhận thêm người thì sẽ tạo điều kiện cho quan lớn, huân quý có cơ hội nhét đầy nữ nhân vào cung, chỉ e là đến lúc đó lại càng sứt đầu mẻ trán.

Lâu Cảnh buồn bực vươn tay gạt hết đống tấu chương trên bàn xuống đất, đè Hoàng Thượng còn chưa kịp phục hồi tinh thần lên bàn làm việc.

“Này… Không được, bây giờ là ban ngày… A…” Hoằng Nguyên đế giãy giụa phản đối, tuyên dâm giữa thanh thiên bạch nhật là chuyện chỉ hôn quân mới làm.

“Hoàng Thượng vừa mới cùng nữ nhân mắt đi mày lại, tự nhiên là phải phạt.” Lâu Cảnh gợi lên một mạt ý cười hàm xúc không rõ, cách một lớp long bào vỗ xuống hai phiến mượt mà một cái.

Tiêu Thừa Quân ngây ngẩn cả người, mới vừa rồi, y… bị Hoàng hậu đánh đòn ư…

Nhìn khuôn mặt đoan túc của đế vương thoắt cái đỏ bừng, Lâu Cảnh liền cảm thấy một trận miệng khô lưỡi khô, đại hôn ba năm, hắn vẫn luôn ở trạng thái tùy thời tùy chỗ đều bị Tiêu Thừa Quân “câu dẫn”, cũng không cởi hết long bào, chỉ nhanh tay tuột ngay cái quần dài màu vàng sáng xuống.

“Ngươi…” Tiêu Thừa Quân xấu hổ buồn bực không thôi, nhỏm người dậy muốn đánh hắn.

“Ba!” Một âm thanh vang lên, cái mông trơn bóng lại bị vỗ thêm cái nữa, đồng thời, một ngón tay dính thuốc mỡ liền chui vào trong thân thể.

“Ah…” Hoằng Nguyên đế gấp đến độ hai mắt đều đỏ, “Lâu Cảnh, ngươi khốn… A…”

Trong ngự thư phòng, cả phòng đều là cảnh xuân vô hạn.

Liên tiếp ba ngày sau đó, Hoàng Thượng không hề lâm hạnh cung Phượng Nghi mà ngủ ở điện Bàn Long một mình.

Nhạc Nhàn nhìn Hoàng hậu lặng lẽ ngồi chờ cho đến khi ngọn đèn cạn hết dầu, trong lòng cảm thấy khổ sở không thôi, nhẹ giọng khuyên giải, “Có lẽ Hoàng Thượng mệt mỏi, không bằng ngài đi nghỉ ngơi sớm đi ạ.”

Chuyện Hoàng Thượng đồng ý tổ chức tuyển tú nữ đã truyền khắp nơi, sau lại có tin hai người tranh chấp trong ngự thư phòng, những ngày tiếp theo Hoàng Thượng không hề đến cung Phượng Nghi. Có lời đồn đại là tình cảm của Hoàng Thượng với Hoàng hậu đã phai nhạt, tính toán nạp phi tần mới, mà Hoàng Thượng không đi cung Phượng Nghi, không thể nghi ngờ chính là chứng thực lời đồn đại này.

“Nghe nói hôm nay Phủ nội vụ đưa hơn hai mươi bức họa đến?” Một tay Lâu Cảnh chống đầu, ánh nến chập chờn hắt lên con ngươi sâu thẳm, tối tăm không rõ.

Ngày đó chọc giận Tiêu Thừa Quân trong ngự thư phòng, đã ba ngày rồi không chịu gặp hắn, Phủ nội vụ thừa dịp Hoàng hậu không ở, nhanh chóng đưa đống tranh chân dung đã chuẩn bị tốt từ trước đến điện Bàn Long.

Quan lớn và huân quý trong kinh, phàm là trong nhà có nữ tử đến tuổi cập kê, đều chuẩn bị tranh vẽ sẵn sàng từ sớm. Những thiên kim tiểu thư này không cần phải tham dự thi tuyển vòng thứ nhất, đầu tiên là gửi tranh vẽ cho Hoàng Thượng nhìn trước, cũng là để đế vương có thời gian cân nhắc, tỷ như Hoàng Thượng muốn mượn sức thế lực nhà nào, liền giữ bức họa của tiểu thư nhà đó lại, có thể đảm bảo người này sẽ không lạc tuyển. (đánh trượt)

”Dạ…” Nhạc Nhàn khó xử lên tiếng.

“Hừ!” Lâu Cảnh hừ lạnh một tiếng, đứng dậy, hầm hầm tức giận phất tay áo ra khỏi cung Phượng Nghi.

Khoảng cách từ cung Phượng Nghi tới điện Bàn Long cũng không xa lắm, Lâu Cảnh phăm phăm đi đến điện Bàn Long. Trên đường đi, không một ai dám ngăn đón Hoàng hậu, mà trên thực tế, chuyện Hoàng hậu nửa đêm chạy đến điện Bàn Long cũng diễn ra không chỉ một hai lần, đám thị vệ đã sớm thành thói quen, hành lễ xong liền theo lẽ thường đứng gác.

Lâu Cảnh không gặp bất cứ trở ngại nào mà bước vào bên trong, phòng ngủ đã tắt nến, nói vậy là Tiêu Thừa Quân đã đi ngủ rồi. Ngăn cản nhóm An Thuận đang muốn mở cửa phòng trong, Lâu Cảnh nhỏ giọng hỏi hắn, “Hôm nay đã đưa đống tranh chân dung kia đến đâu vậy?”

An Thuận không dám nói dối, liền dẫn Lâu Cảnh đến thư phòng, nhưng trong lòng lại lo lắng vô cùng. Toàn bộ tranh vẽ đều đặt trong thư phòng, mới vừa rồi Hoàng Thượng còn ở đó xem tranh, chỉ để lại một bức ở trên bàn, bởi vì rất mỏi mệt nên chưa kịp thu dọn, vẫn để trên bàn làm việc. Nhóm cung nhân đều biết tranh này là cái gì, vậy nên cũng không dám lộn xộn.

Bây giờ, nếu mà Hoàng hậu nhìn thấy thì… An Thuận không khỏi rùng mình một cái, chỉ ngóng trông quãng đường kéo dài mãi, đi càng chậm càng tốt.

Nhưng mà, dù có chậm thế nào thì cũng đến lúc kết thúc, lần lượt thắp hết nến, thư phòng nhanh chóng sáng bừng, một bức tranh cuộn tròn nửa khép nửa mở có vẻ càng thêm chói mắt.

Ba bước biến thành hai bước mà đi đến gần, Lâu Cảnh chộp bức tranh vào tay, dùng nghị thực thật lớn mới không xét nát bức tranh này ra, từ từ mở ra, vạt áo phiêu dật dần dần hiển lộ. Lâu Cảnh chỉ cảm thấy trái tim mình như bị ai đó hung hăng bóp chặt, bút pháp này hắn rất quen thuộc, là Tiêu Thừa Quân tự tay vẽ ra!

Một chút một chút mà mở bức tranh cuộn tròn ra, Lâu Cảnh không khỏi mở to hai mắt nhìn.

Trên giấy vẽ một mỹ nhân liệt đệ vô song, môi mỏng hơi hé, mặt mày ẩn tình, tựa vào một gốc cây phong, cười như không cười mà nhìn qua. Mỗi một nét bút đều rất tinh tế, đủ thấy người vẽ tranh quý trọng người trong bức họa thế nào. Một hàng chữ nhỏ tuấn dật phi phàm đề ở bên cạnh, ”Bút vẽ trên giấy Thục Tuyên, từng nét vẽ ra nỗi lòng ta, sức bút đè nặng trên từng ngón tay không biết nói sao cho hết nỗi lòng, nhưng cuối cùng họa ra lại chẳng phải Người. Đêm minh nguyệt, tháng mười một, năm Thuần Đức thứ mười.” Cuối cùng là một con dấu của Tiêu Thừa Quân lúc còn làm Thái tử.

Lâu Cảnh ngây người ôm bức tranh trong tay, thật lâu sau mới phục hồi lại tinh thần, liếc nhìn đống tranh chân dung khác vẫn bị dây đỏ buộc chặt, nằm lăn lóc trên mặt đất, căn bản là chưa từng được mở ra, bèn cẩn thận mà cuộn bức tranh trong tay lại, bỏ vào họa ang. Hắn vẫn thường thấy bức tranh này nằm trong họa ang, Tiêu Thừa Quân luôn không cho hắn nhìn, hóa ra người trong bức tranh lại chính là Lâu Cảnh hắn.

Nhón chân rón rén đi vào phòng ngủ, Lâu Cảnh cởi áo khoác, bước đến long sàng, kéo đế vương đang ngủ say vào lòng, gắt gao ôm chặt. Ba ngày không thấy, hẳn là Nguyên Lang cũng rất nhớ hắn, lại bỏ không được mặt mũi mà đi tìm hắn, nên mới ngồi trong thư phòng nhìn tranh nhớ người như thế. Lâu Cảnh vùi mặt vào mái tóc đen dài mang theo mùi hương dìu dịu của Tiêu Thừa Quân, nhiều năm như vậy, người này vẫn luôn có loại ma lực như trước, khiến mỗi lần phát hiện ra một bí mật nho nhỏ, hắn sẽ càng yêu y nhiều hơn, yêu đến tâm đều đau.

“Ưm…” Tiêu Thừa Quân bị siết chặt đến khó chịu, cau mày đẩy người ra một chút, rồi sau đó hơi ngọ nguậy cơ thể tìm vị trí thoải mái nhất trong lồng ngực ấm áp quen thuộc kia, nhẹ nhàng cọ cọ.

“Nguyên Lang, Nguyên Lang…” Lâu Cảnh nhẹ giọng gọi y, bàn tay dịu dàng vuốt ve sống lưng y.

“Trẫm không gọi ngươi thị tẩm đâu.” Tiêu Thừa Quân nhắm chặt hai mắt, hàm hàm hồ hồ mà nói.

“Vâng, là tự thần muốn tới đây thị tẩm.” Lâu Cảnh cười cười kéo chăn lên, đắp kín xung quanh hai người, “Hoàng Thượng không nạp phi, thần phải ôm toàn bộ trách nhiệm thị tẩm của lục cung lại đây mới được.”

Đế vương đang trong cơn ngái ngủ liền mặc kệ hắn, có nhiệt độ cơ thể quen thuộc, thỏa mãn mà ôm lấy Hoàng hậu nhà mình, thả lỏng thân thể rồi chìm vào ngủ say.

Năm Hoằng Nguyên thứ ba, hoàng cung tổ chức đại tuyển tú nữ, chỉ nhận cung nữ, không chọn phi tần, triều thần ồ lên, sôi nổi cảm thán Hoàng hậu hay ghen. Nhưng mà, mọi người đều không ngờ rằng, đây chỉ là bắt đầu thôi.

Cho đến tận cuối đời, Hoằng Nguyên đế cũng không nạp bất cứ một phi tần nào, người trợ giúp Hoằng Nguyên đế giành chính quyền, bảo vệ thiên hạ – Hoàng hậu Lâu Cảnh đã trở thành truyền kì của thời đại đó với danh tiếng “Hiền Hậu” và “Đố Hậu”. (hoàng hậu có tính hay ghen)

Nhưng mà không nạp phi tần, xét về phương diện khác thì chính là vì bảo hộ Hoàng thái tử, sách sử đề cập tới Lâu Hoàng hậu đều là khen ngợi và tán dương nhiều hơn chê trách, còn danh tiếng “Đố Hậu”, đa số là lời trêu trọc vui vẻ mà thôi. Tiêu Thừa Quân dùng toàn bộ trí tuệ của mình, vì người mà y yêu thương nhất, giành được những lời tán dương mà hắn nên có trong sử

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.