Những ngày này, bởi vì có bầu nên Ngụy thị không thể hầu hạ, vì thế nàng đem nha hoàn hồi môn của mình cho Lâu Kiến Du làm thông phòng. Nguyên bản nhìn nha hoàn này cũng khá phất chác, ai dè nàng ta lại khiến Lâu Kiến Du yêu thích, đến mức nhiều ngày nay, ngay cả chính phòng cũng không vào, hôm nào cũng nghỉ ở trong sương phòng của nha hoàn đó, điều này làm Ngụy thị lo lắng không thôi.
“Gọi Xuân Đào lên đây.” Bên này Ngụy thị vội vàng thu dọn đồ đạc, bên kia nha hoàn thông phòng vẫn ở trong phòng nghỉ ngơi, chỉ nghĩ đến đây, nàng đã thấy giận run cả người.
“Phu nhân, xin ngài bớt giận! Quốc công gia vẫn còn ở trong sương phòng đấy ạ. Xuân Đào cũng chưa thể đến đây ngay được.” Mụ mụ bên người Ngụy thị vội vàng khuyên giải, “Tốt xấu gì thì Xuân Đào cũng là người do phu nhân mang đến từ phủ Vĩnh Ninh bá, vẫn do phu nhân quyết định. Đầu xuân sang năm trừ phục rồi (hết thời gian để tang), nếu quốc công gia muốn nạp thiếp thất, lúc ấy mới tính là khó quản.”
Trở lại phủ An quốc công, Lâu Cảnh liền nhìn thấy một đám hạ nhân biếng nhác lượn lờ, hoàn toàn không có ý định đưa phu nhân đến thôn trang, không khỏi cười lạnh, đi thẳng vào thượng viện.
“Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu rồi, đám người bại hoại các ngươi còn không mau mau chuẩn bị, nếu để trì hoãn hành trình của phu nhân, các ngươi gánh vác trách nhiệm nổi sao?” Lâu Cảnh ngồi ở chính đường, nghiêm giọng răn dạy quản sự của thượng viện.
“Hồi bẩm thế tử gia, phu nhân sẽ đến điền trang ở ngoại ô kinh thành, sau giờ ngọ hãy đi vẫn kịp.” Quản sự kia nhanh chóng cười làm lành nói.
Điền trang ở ngoại thành? Lâu Cảnh nheo nheo mắt, nguyên bản đã nói là đến Phù Huyền, sao hiện giờ lại biến thành điền trang ở ngoại ô kinh thành rồi?
“Ngươi tới làm gì?” Lâu Kiến Du nhìn thấy nhi tử liền giận run cả người, “Đang trong giờ làm việc, ngươi không ở Bắc Nha mà chạy về đây làm gì? Không sợ người khác đoạt mất chức vị tả thống lĩnh của ngươi à?”
“Nhi tử nghe nói hôm nay phu nhân sẽ đi Phù Huyền nên đặc biệt xin Khánh Dương bá nghỉ phép rồi ạ.” Lâu Cảnh tươi cười xuất ra một trăm lượng nghi trình, đặt ở trên bàn.
Nghe thấy hai chữ Phù Huyền, trên mặt Lâu Kiến Du hiện ra một chút chột dạ, ậm ừ mấy tiếng.
Ngụy thị vừa vặn thu thập đồ vật lại đây, nhìn thấy Lâu Cảnh ở trong này không khỏi biến sắc, cố gắng trấn định ngồi xuống, cùng với Lâu Cảnh nói vài câu khách sáo.
“Canh giờ cũng không còn sớm nữa, phu nhân nên nhanh chóng lên xe ngựa, kẻo đường xá xa xôi, đến nơi lại muộn quá. Ta sẽ tự mình đưa phu nhân đi.” Lâu Cảnh không kiên nhẫn cùng bọn họ dài dòng vô nghĩa, đứng dậy sửa sang vạt áo, gọi người dắt ngựa của hắn đến.
Lúc này Ngụy thị mới có chút luống cuống, vội kéo áo Lâu Kiến Du.
Lâu Kiến Du ho nhẹ một tiếng, nói: “Phù Huyền xa xôi, thân thể phu nhân lại yếu đuối, chịu không nổi rét lạnh nơi đó nên ta đã làm chủ, bảo nàng cứ đến điền trang ở ngoại thành là được, ngươi không cần đưa đi.”
“Vùng ngoại thành có hai cái điền trang, một cái gần sát tổ điền của nhà Khánh Dương bá, một cái là hàng xóm láng giềng của thôn trang mà tam hoàng tử hay phi ngựa đến. Phụ thân muốn ném mặt mũi ta đến trước quan trên hay ném vào hoàng gia?” Lâu Cảnh cười như không cười mà nhìn Lâu Kiến Du.
(tổ điền: theo mình hiểu thì đây là ruộng đất của ông bà nhà Khánh Dương bá)
Trong lòng Lâu Kiến Du lộp bộp một chút, lúc trước bị Ngụy thị và nha đầu thông phòng kia khuyên nhủ, nói Phù Huyền quá xa xôi, bất lợi cho cơ thể, không tốt cho cả mẫu lẫn tử (cả mẹ lẫn con), vả lại, trong phủ này hắn mới là quốc công gia, dựa vào cái gì mà lão tử phải nghe lời nhi tử nhà mình? Lâu Kiến Du nghe xuôi tai liền đồng ý để Ngụy thị đến sống ở ngoại thành, hiện giờ nghĩ lại mới thấy quả thật không ổn.
“Có khi cả nửa năm tam hoàng tử mới cưỡi ngựa về đây, với lại thiếp thân luôn ở trong thôn trang, sẽ không ra khỏi cửa nửa bước, làm sao có thể bị tam hoàng tử bắt gặp?” Ngụy thị nắm chặt khăn tay, cố gắng thử vãn hồi, trăm triệu lần cũng không muốn đi đến Phù Huyền trăm dặm xa xôi kia. Nếu được ở lại ngoại thành, sự vụ trong nhà ngày tết còn có thể do nàng lo liệu; nếu gặp phải chuyện gì rắc rối thì có thể nhờ mẫu gia giúp đỡ ít nhiều, một khi đi đến Phù Huyền, lúc đó có kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay!
Lâu Cảnh không buồn nói gì, chỉ ngồi trong chính đường, chậm rãi uống trà.
Cuối cùng, Lâu Kiến Du cũng ra quyết định, trực tiếp sai người đưa Ngụy thị đi Phù Huyền, chờ tháng ba sinh xong sẽ phái người đến đón về.
Lâu Cảnh cũng chỉ nói miệng như vậy, tất nhiên sẽ không thật sự tự mình hộ tống Ngụy thị đến tận nơi. Hắn gọi Cao Nghĩa đi theo trông nom, bảo đảm đem Ngụy thị đến Phù Huyền, còn chính mình thì quay lại Bắc Nha, chờ tới thời điểm nghỉ trưa liền mời Khánh Dương bá đến Túy Tiên lâu uống rượu.
“Năm nay thôn trang có thu hoạch không được tốt.” Rượu quá tam tuần, Khánh Dương bá thở dài, bắt đầu cùng Lâu Cảnh nói chuyện vặt trong nhà, “Trước kia lão An quốc công có sinh ý buôn bán ngựa ở Tây Bắc, hiện giờ có còn được không?”
(tuần: lần rót rượu)
Lâu Cảnh lắc đầu nói: “Hai năm trước Hoàng Thượng hạ chỉ muốn quản lý việc buôn bán ngựa, cũng đã phái một quan viên đi trông coi.”
“Sao? Người nọ còn có thể quản đến trên đầu của An quốc công?” Khánh Dương bá cùng hắn cụng chén, có chút không dám tin, nghe nói người kia chỉ có chức quan nhị phẩm, lúc ấy hữu tướng đã đề cử một tên vô danh nào đấy, hai năm nay cũng chẳng nghe thấy đã làm được công trạng gì.
“Cũng không phải quản hết, chẳng qua…” Lâu Cảnh uống cạn rượu trong chén, đưa tay rót đầy rượu vào chén Khánh Dương bá, “Bất kể mua bán gì, đều phải giao ra ba phần tiền lời.”
“Ba phần?” Khánh Dương bá kinh hô một tiếng, đây cũng quá tham rồi, bóc lột như thế, còn chỗ nào có lợi nhuận nữa?
“Nếu thế thúc có tiền nhàn rỗi, gần đây ta biết có một cọc mua bán đáng làm đấy ạ.” Lâu Cảnh cười cười, hạ giọng nói.
“Nói nghe một chút.” Khánh Dương Bá lập tức hưng trí hỏi, hắn biết Lâu Cảnh sẽ không ăn nói lung tung, nếu đã nói có việc mua bán thì nhất định sẽ là mối tốt.
Lâu Cảnh híp mắt cười, ghét sát vào tai Khánh Dương bá, “Tu sửa sông ngòi.”
Sinh ý của việc tu sửa sông ngòi quá lớn, cho dù Thẩm Liên có muốn độc chiếm cũng ôm không được. Nếu Lâu Cảnh đã muốn tham gia vào vụ này thì đương nhiên cũng muốn lôi kéo vài người có trọng lượng đi vào, hắn chỉ làm một cái tiểu thế tử không có gì thu hút mà thôi.
Khánh Dương Bá nghe vậy, quả thực hưng phấn không thôi, lôi kéo Lâu Cảnh bàn bạc cẩn thận chuyện này.
Hai người ăn nhịp với nhau, trò chuyện vô cùng vui vẻ. Chính là đang vừa nói vừa cười, cả hai bỗng nhiên nghe thấy những âm thanh vô cùng ồn ào, náo nhiệt, truyền đến từ nhã gian cách vách. Khánh Dương bá liền gọi gã sai vặt tiến vào, dặn dò hắn đi xem xét. Lúc trở về, gã sai vặt liền bẩm báo, nói có không ít huân quý đang ở gian bên cạnh, hơn nữa tứ hoàng tử Tiêu Thừa Tranh cũng ở đó.
Tứ hoàng tử? Lâu Cảnh nhướng mày, tính từ ngày thứ hai sau khi thành thân đã từng gặp nhau một lần, tứ hoàng tử ngây ngô kia cũng không đến Đông Cung lần nào nữa, không phải nói hắn vốn giao tiếp không tốt hay sao?
“Từ khi Thái tử bị phế, ngoại trừ Tĩnh vương có thân thể yếu nhược ra, cũng chỉ còn tứ hoàng tử… là người có hi vọng kế thừa sự nghiệp thống nhất thiên hạ.” Khánh Dương bá nhỏ giọng nói với Lâu Cảnh, “Chẳng trách những người kia lại nịnh bợ hắn như vậy.”
Lâu Cảnh cười khẽ, “Thế thúc có muốn đi xem náo nhiệt hay không?”
“Aizz, không không, trong phòng kia toàn là người trẻ tuổi.” Khánh Dương bá lắc lắc đầu, tiếp tục cùng Lâu Cảnh cụng chén.
Lâu Cảnh nhìn nhìn Khánh Dương Bá, cũng đi theo nâng chén. Hiện giờ, những kẻ nịnh bợ tứ hoàng tử đều là đám tiểu huân quý mới nhập lưu, những người có thực quyền giống như Khánh Dương bá sẽ không chạy tới gặp mặt, nịnh hót làm gì. Nghĩ như vậy, hắn chợt nhớ đến một câu, trèo cao ngã đau, một khi đã được nâng lên càng cao, lúc té xuống sẽ càng thảm, chỉ không biết người sau lưng nâng hắn là Trần quý phi hay Hoàng hậu.
Mấy ngày sau, Tĩnh Nam hầu mang theo toàn gia già trẻ lớn bé về kinh, Hoàng Thượng liền ban yến tiệc tẩy trần.
Hai ngày sau, Hoàng hậu thỉnh chỉ, muốn trở về thăm viếng phủ Tĩnh Nam hầu, Thuần Đức đế cũng chuẩn.
Tiêu Thừa Quân và tứ hoàng tử vốn cùng được nuôi dưỡng bên người Hoàng hậu với danh nghĩa đích tử, đương nhiên lần này cũng đi theo Hoàng hậu đến phủ Tĩnh Nam hầu.
Tĩnh Nam hầu có râu tóc bạc trắng, chính là càng già càng dẻo dai, thần thái không giảm, mang theo già trẻ cả nhà quỳ xuống đất đón chào, “Thần cung nghênh Hoàng hậu giá lâm.”
“Mau miễn lễ.” Kỷ Chước vội vàng bước xuống liễn xe, nhanh chóng đi đến trước mặt phụ thân, đỡ người đứng dậy.
Hai phụ tử đã lâu không gặp, nhất thời chỉ biết nhìn nhau mà không nói được câu nào. Thế tử Tĩnh Nam hầu đứng phía sau, cũng chính là Kỷ Châm – huynh trưởng của Hoàng hậu, bước lên phía trước nói: “Phụ thân, mau mời Hoàng hậu vào phủ đi thôi.”
Lúc này Tĩnh Nam hầu mới kịp phản ứng, tự mình mang theo Hoàng hậu vào phủ, Kỷ Châm và hai huynh đệ Tiêu Thừa Quân thì đi theo phía sau.
“Nhi tử bất hiếu, không thể phụng dưỡng người…” Vào đến trong sảnh, cho lui nô tài xung quanh, Kỷ Chước liền vén vạt áo, quỳ gối trước mặt Tĩnh Nam hầu.
“Vạn lần không thể nói như thế!” Tĩnh Nam hầu bước lên đỡ Hoàng hậu đứng dậy, “Là phụ thân xin lỗi ngươi.” Một đôi mắt sắc bén tương tự với Hoàng hậu nhất thời đỏ một vòng. Năm đó cưỡng ép cũng là vạn bất đắc dĩ, đem đích thứ tử gả vào hoàng gia, không lường trước được là đương kim Hoàng Thượng lại không thích nam sắc, khiến cho Kỷ Chước ủy khuất nhiều năm như vậy, bây giờ còn để hắn mệt mỏi vì lo lắng cho gia tộc.
“Thân nam nhi đứng chỗ nào cũng là bảo vệ quốc gia, việc nhi tử làm… bất quá chỉ hơi đặc biệt một chút mà thôi, phụ thân đừng nói như vậy.” Kỷ Chước cười cười, trên mặt không biểu hiện ra một chút lo lắng hay buồn bã nào.
Tiêu Thừa Quân nhìn một màn này, hơi có chút cảm khái, rốt cuộc nam tử phải gả cho một người khác vẫn là ủy khuất, vậy mà người kia lại chủ động phải gả cho y, phần tình ý này, thật đáng giá để y quý trọng và nâng niu cả đời.
Mọi người ở Kỷ gia nhanh chóng vây xung quanh Hoàng hậu, đồng thời ôn chuyện. Tiêu Thừa Quân lấy cớ đi ra ngoài hít thở không khí, dẫn tứ hoàng tử sang Noãn các bên cạnh.
“Tiếp đón không chu toàn, mong rằng nhị vị điện hạ chớ trách.” Kỷ Châm cũng theo đi ra, an bài trà bánh, tỏ ra áy náy nói.
Ba người nói chuyện khách khí vài câu, Tiêu Thừa Quân nhắc Kỷ Châm cứ đi bồi Hoàng hậu, để hai huynh đệ tự ngồi uống trà là được rồi. Kỷ Châm bèn nói sẽ gọi trưởng tử của mình đến đây tiếp đãi hai người, sau đó mới cáo lỗi rời đi.
“Đại hoàng huynh, gần đây đám huân quý, quan viên rất hay tìm ta uống rượu, lại không nói nguyên nhân là gì.” Tiêu Thừa Tranh thừa dịp đại thiếu gia của Kỷ gia chưa tới, nhỏ giọng hỏi Tiêu Thừa Quân.
Tiêu Thừa Quân nhìn hắn một cái, hơi hơi hạ mắt, “Có lẽ là muốn cùng ngươi kết giao.”
Tiêu Thừa Tranh còn muốn nói điều gì, Kỷ gia đại thiếu gia đã bước vào cửa, liền dừng câu chuyện lại.
Lẳng lặng thưởng thức trà, nhìn hai người kia nói nói cười cười vô cùng vui vẻ, Tiêu Thừa Quân rũ mắt, ngày thường tứ hoàng đệ chỉ biết cưỡi ngựa với luyện võ, không lường trước là hắn cũng nói năng khéo léo như vậy, quả nhiên nhìn người không thể nhìn qua tướng mạo. Bất quá, quả thật là võ tướng cũng có người ăn nói rất giỏi, ví dụ như Lâu Cảnh.
Nhớ tới cái tên kia, khóe môi của Tiêu Thừa Quân liền không tự giác mà hơi cong lên. Từ trước tới nay, tình cảm giữa y và tứ hoàng đệ cũng rất tốt, có lẽ y hơi đa tâm rồi.
Sau giờ ngọ, yến tiệc tan, Hoàng hậu liền gọi tứ hoàng tử cùng đi tản bộ trong hoa viên, còn Mân vương điện hạ thì bị ném vào tiền thính.
Tứ hoàng tử tươi cười đi theo phụ hậu, thong thả dạo quanh hoa viên. Kể từ khi Thái tử bị phế, Tiêu Thừa Tranh cảm thấy dường như mọi người chú ý đến hắn nhiều hơn, mà ngay cả phụ hậu, lúc đối diện với hắn cũng giữ vẻ mặt ôn hòa hơn trước. Điều này khiến hắn cảm thấy có chút thương hại đại hoàng huynh, đồng thời lại nhịn không được mà mừng thầm.
Trên mặt của Tiêu Thừa Quân không hề hiện ra bất cứ một cảm xúc nào, y ngồi trong đình uống trà, nhìn theo bóng dáng xa dần của Hoàng hậu và tứ hoàng tử. Không bao lâu sau, Tĩnh Nam hầu đã đi tới, “Lúc còn ở Đông Nam, cựu thần tình cờ có được một con ngựa bằng lưu ly rất đẹp, không biết điện hạ có muốn thưởng thức và đánh giá nó một chút hay không?”
“Rất vinh hạnh!” Tiêu Thừa Quân đứng dậy, theo Tĩnh Nam hầu đi đến thư phòng.
Buổi chiều trở lại Mân vương phủ, Tiêu Thừa Quân tự nhốt mình ở trong thư phòng. Đương nhiên, có đóng cửa không gặp người khác thì cũng đóng không được với người chuyên trèo tường mà đến.
(đêm nào anh Cảnh nhà ta chả cạy cửa sổ vào phòng, đóng cửa cũng vô ích)
“Đây là cái gì?” Lâu Cảnh đến gần, tò mò nhìn bức tranh được vẽ trên tấm da trâu, xem xong không khỏi sửng sốt. Trên tấm da trâu này vẽ một bản đồ, hắn tự nhiên cũng nhìn ra được, đây chính là bản đồ địa hình của vùng Đông Nam.
“Ngươi nhìn ra cái gì không?” Tiêu Thừa Quân cũng không ngăn cản, để cho Lâu Cảnh nhìn kĩ.
“Nơi này, còn có nơi này, là nơi giấu binh.” Lâu Cảnh vươn tay, chỉ mấy vị trí trên bản đồ, “Nơi này, chính là đồn điền.”
Hai người lẳng lặng mà đối diện nhau, không nói nên lời, ngầm hiểu ý tứ hàm xúc trong đó.
Thế lực ở Đông Nam, gần như Tĩnh Nam hầu không hề động đến mảy may mà vẫn giữ nguyên tại chỗ, sau giờ ngọ hôm nay đã giao cả cho y. Tiêu Thừa Quân thở dài, phụ hậu đối với y thật là ân trọng như núi.
Lâu Cảnh bĩu môi, vươn tay kéo Tiêu Thừa Quân đang cảm khái không thôi vào lòng, “Cái này đã là gì, hôm nào ta vẽ bản đồ phòng thủ của Tấn Châu cho ngươi xem.”
Tiêu Thừa Quân giương mắt nhìn hắn, bất đắc dĩ cười khẽ, “Vậy thì bổn vương phải cảm tạ trước rồi.”
“Đừng cảm tạ vội nha!” Lâu Cảnh nhe răng cười, “Cần phải cảm ơn bằng cách lấy thân báo đáp đấy!”