Quân Vi Hạ

Chương 95: Đăng cơ



Một mảnh đất hữu tình, một mái nhà tranh, với người thường mà nói, đây là một điều tương đối đơn giản, nhưng với Kỷ Chước mà nói, dù đã hao phí gần hai mươi năm thì vẫn là khó có thể lấy được.

Tiêu Thừa Quân rời khỏi cung Phượng Nghi, đứng trên thềm ngọc nhìn hoàng cung rộng lớn, hiện giờ nơi này không còn là địa phương nguy hiểm tầng tầng, mà có thể mặc y thiết trí, là nơi hiệu lệnh thiên hạ. Cũng là thời điểm, vì phụ hậu, vì chính bản thân mình làm điều mà y hằng mong muốn.

“Nếu, nếu ngươi không thể rời đi, ta sẽ ở lại chỗ này cùng ngươi.” Đợi Thái tử rời đi, Từ Triệt chậm rãi đi đến phía sau Kỷ Chước, thấp giọng nói.

Kỷ Chước nâng đôi mắt đẹp lên, cười nhìn hắn, “Nếu ngay cả điểm quyết đoán ấy cũng không có thì làm sao có thể là đế vương do ta dạy dỗ ra?”

Mùa đông năm Thuần Đức thứ mười một, tiên đế băng hà, tân hoàng đăng cơ, sửa hiệu là Hoằng Nguyên.

Tiêu Thừa Quân lấy thân phận Thái tử, danh chính ngôn thuận tiếp nhận vương vị, đại điển đăng cơ tự nhiên phải tổ chức thật long trọng. Bách quan khắp nơi trở về chúc mừng, khắp chốn mừng vui.

Bây giờ Dương Hựu Đình là thừa tướng duy nhất, mọi việc chuẩn bị cho đại điển đều do một tay hắn lo liệu.

Từ sáng sớm, đầu tiên là Tiêu Thừa Quân mặc lễ phục Thái tử đi thái miếu tế thiên. Trình báo với tổ tiên, chính thức xác lập thân phận đế vương vào sử sách, tiếng trống ngân vang, trang trọng mà xa hoa. Sau khi tất cả các nghi lễ rườm ra hoàn tất, thừa tướng Dương Hựu Đình hô to: “Buổi tế lễ kết thúc!”

Tiếp đó mọi người trở về hoàng cung, đi tới đại điện của cung điện Thái Cực thực hiện lễ đăng cơ.

Trong điện, nơi kim án, thừa tướng dẫn bách quan quỳ phụng miện phục (khom người quỳ cúi đầu tôn kính), hướng về phía kim án, cao giọng hô: “Thỉnh hoảng đế vào chỗ.”

Rồi sau đó chúng thần ra khỏi điện, Tiêu Thừa Quân thay đổi cổn phục*, đi ra từ phía trước điện, đi trên hành lang, bước trên con đường thếp cửu hoa vàng ở cung Thái Cực. Thông tán dẫn Thừa Tướng đến trước ngai vàng, đồng thời hô to: “Miễn quỳ!”

(cổn phục: là 1 trong 6 loại “y-quan” của vua thời nhà Minh, màu vàng thêu đồ án màu cam và 5 vòng tròn chứa rồng (đại diện cho vua) phân biệt trên 2 đầu vai 2 hình và phía trước 3 hình. (6 loại bao gồm: cổn miện (loại mão vua có rèm châu che phía trước), thông thiên quan phục, da biện phục, võ biện phục, yến biện phục, cổ̀n phục). Là loại hay mặc nhất trong hầu hết các dịp, trừ những dịp đặc biệt khác mà có 4 loại còn lại.)

Văn võ bá quan ở dưới phân thành hai hàng, quỳ hướng về phía Nam trong điện chậm rãi đi theo Tiêu Thừa quân, theo bước chân của hoàng thượng mà rảo bước tiến lên, từ đầu đến cuối đều cúi thấp đầu, thừa tướng đã quỳ nơi ngai vàng.

Tấu nhạc, nhã nhạc cung đình thanh thanh lọt vào tai, liên miên không ngừng mang theo âm hưởng trang nghiêm túc mục truyền thừa từ xa xưa, chúc mừng tân đế chưởng quản thiên hạ, khẩn cầu trời xanh phù hộ đế vương.

Lâu Cảnh lấy thân phận thế tử An Quốc công tham dự, quỳ gối dưới bậc thềm ngọc, nhìn thân hình khoác hoa phục minh hoàng thêu long văn nhiều màu, đầu đội vương miện có mười hai dải tua kết từ châu ngọc quý, bước từng bước một trên thềm ngọc, ánh mắt hoàn toàn bị đế vương trẻ tuổi tuấn mỹ hấp dẫn, khó có thể dời được mảy may.

Cuộc chiến tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, đi nhầm một bước là vạn kiếp bất phục, Tiêu thừa Quân ẩn nhẫn mưu tính mười mấy năm, nơm nớp lo sợ như bước trên băng mỏng mà đi đến hôm nay, trải qua đủ loại độc sát, ám hại, vu oan, nói xấu, nghi kỵ, bị truất ngôi Thái tử phải đi tới Đông Nam xa xôi, phượng hoàng niết bàn, dục hỏa trùng sinh, rốt cục ngày hôm nay, lấy lại hết thảy thuộc về mình.

Đôi giày đen có những long văn được thêu bằng chỉ vàng, đạp trên Cửu Long bệ giai khắc từ cẩm thạch, mỗi một bước đi đều giống như đạp nát chướng ngại trên con đường phía trước, vượt mọi chông gai, vững chắc không thay đổi.

(cửu long bệ giai: là bậc thềm đi lên ngai vàng)

Đế vương trẻ tuổi với gương mặt trang nghiêm, bước đến nơi cao nhất trong điện Kim Loan, ngồi xuống ngai vàng, tay áo rộng phất sang hai bên ngai vàng, tọa ở phía Bắc ngoảnh về hướng Nam, tiếp nhận thiên hạ cúi đầu, ngàn vạn uy nghi, kinh sợ tứ phương.

Bách quan lại đồng loạt hô lớn, “Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!” Ngũ quan võ tướng, hoàng thân huân quý, tung hô vạn tuế ba lần, thanh thế to lớn, vang vọng phía chân trời.

(Ngũ quan gồm: Tư Đồ, Tư Mã, Tư Không, Tư Sĩ, Tư Khấu (nói chung là chia thành 5 chức quan lớn trực thuộc bên “Văn”)

“Bình thân.” Tiêu Thừa Quân cao giọng đáp lại.

Tiếng trống dừng lại, Thông tán lại hô to: “Quỳ!”

Bách quan lại quỳ lạy, Phủng bảo quan mở hộp, bưng ngọc tỷ ra, giao cho thừa tướng. Dương Hựu Đình tiếp nhận ngọc tỷ, tiến lên, cất cao giọng nói: “Hoàng đế đăng đại vị, thần cung kính dâng lên ngự bảo.”

(Phủng bảo quan: là quan nhận trách nhiệm kiểm tra và dâng lên vật quý (do quan viên, sứ giả.... dâng lên)

Ngự: thuộc về nhà vua, bảo: cái ấn của vua. Các vua đời xưa dùng ngọc khuê ngọc bích làm dấu. Nhà Tần gọi là tỉ 璽, nhà Đường đổi là bảo 寶)

Sau đó Thượng bảo khanh, cũng chính là Lễ bộ thượng thư Diêu Trúc tiếp nhận ngọc tỷ, thu vào bên trong hộp. Thông tán kêu to: “Vào chỗ, bái!” Bách quan lại cúi người bái tạ.

(Nội các là một Nha độc lập trực thuộc quyền quản lý của Hoàng Đế. Là văn phòng của Hoàng đế nên Nội các gắn bó mật thiết với ấn triện, thể hiện bằng các loại văn bản giấy tờ quan trọng có đóng nhiều loại dấu ấn khác nhau. Chức Thượng Bảo khanh được đặt ra là nơi coi giữ các Bảo Tỷ, ấn triện và chịu trách nhiệm hầu bảo (tức đóng dấu ấn vàng) khi cần thiết.)

“Tuân theo di chiếu của tiên đế cùng sự đồng thuận của các hoàng tử, hôm nay trẫm đăng cơ làm hoàng đế, đổi niên hiệu là Hoằng Nguyên!” Tiêu Thừa Quân cao giọng tuyên cáo, đế vương uy nghi tẫn hiển, âm thanh vang vọng trong đại điện trống trải, thật lâu không thôi.

Bách quan lại tam quỳ cửu khấu, sơn hô vạn tuế.

(Hán Vũ Đế lên núi Tung 嵩, quần thần ba lần hô vạn tuế, gọi là sơn hô 山呼. Sau dùng làm lời thần dân chúc tụng thiên tử. Cũng gọi là hô tung 呼嵩, tam hô 三呼, tung hô 嵩呼.)

Kể từ giờ trở đi, Dục triều liền nghênh đón vị hoàng đế thứ chín và từ nay về sau liền là năm Hoằng Nguyên thứ nhất, mà Đại Dục trải qua mười năm hoang phí, rốt cuộc nghênh đón một vị quân chủ tài đức sáng suốt, bắt đầu chuyển hướng bước sang một thời kì thịnh thế trước nay chưa từng có.

Tuy vậy, đây đều là nói sau, giờ phút này bách quan và huân quý có mặt tại đây đều không dự đoán được cảnh tượng phồn vinh sau này, mà đang cực kì rung động trước chiếu thư tuyên cáo đăng cơ của tân đế đến không nói ra lời.

Trong ngày đăng cơ tân đế sẽ tuyên đọc chiếu thư, nội dung thường được sửa lại từ bản trước đó và thêm vào một ít quan điểm mới hay nguyện vọng, cho dù có chút hoang đường cũng không thể trái nghịch, vì thế mỗi khi đến thời gian này, tất cả mọi người đều thập phần khẩn trương, sợ rằng Hoàng Thượng sẽ ban bố pháp lệnh kỳ quái nào đó.

“Tiên Hoàng hậu Kỷ Chước, vì Đại Dục cực nhọc vất vả, có công lớn với Đại Dục, trẫm không đành lòng để phụ hậu phí hoài năm tháng trong thâm cung nên không gia phong hậu vị mà phong làm Tĩnh Hải hầu.” Khuôn mặt Tiêu Thừa Quân trầm tĩnh, không đợi mọi người phản ứng, y tiếp tục tuyên bố chiếu thư đăng cơ, “Nguyên Thái tử phi Lâu Cảnh, đoan tuệ hiền thục, hộ quốc có công, phong làm Hoàng hậu, chọn ra ngày đại hôn.”

Không phong Thái hậu mà phong hầu tước, loại sự tình này từ xưa đến nay là chưa từng có.

Kỳ thật địa vị của nam Hoàng hậu vốn rất cao, cũng không giống như nữ tử, nhất định phải thủ tiết ở trong hoàng cung cả đời, chẳng qua loại chuyện để tiên Hoàng hậu xuất cung thế này thì đúng là từ trước đến nay chưa từng có vị đế vương nào lại quyết đoán làm vậy. Những vị hoàng đế bình thường khác, nếu không kiêng kị thế lực của nam hậu mà cho tuẫn táng, thì cũng sẽ phong làm Thái hậu, luôn nhốt trong thâm cung, Hoằng Nguyên đế làm như vậy, có thể nói là một hành động vĩ đại.

Mọi người không dám có dị nghị, tiếp tục dập đầu bái lạy. Nương theo cơ hội tân đế đăng cơ, chuyện này cứ như vậy mà dễ dàng định xong.

Từ Triệt tạm lưu trong kinh thành làm Chinh Nam tướng quân, tự nhiên cũng phải tham gia đại điển đăng cơ, giờ phút này nghe được ý chỉ kia, nhất thời như bị sét đánh giữa trời quang mà đứng đờ người ra đó, nếu không phải Lâu Cảnh kéo hắn một chút thì hắn cũng quên luôn phải khom người dập đầu rồi.

Lâu Cảnh nhìn thoáng qua bộ dáng kích động khó có thể kiềm chế của nhị cữu nhà mình, lại nhìn lên đế vương đang ngồi trên ngai vàng cao cao kia, uy nghi tiếp nhận hàng nghìn ánh nhìn, ánh mắt đúng lúc cùng hắn chạm nhau, chỉ có hắn mới hiểu được dụng ý của đế vương, đó không chỉ là vì Kỷ Hoàng hậu...

“Ta chỉ là hy vọng, sau khi ta chết, con cháu Tiêu gia cũng có thể đối xử tử tế với ngươi.”

Tiêu Thừa Quân làm như vậy, chính là hy vọng thế nhân, đối xử tử tế với nam hậu, đối xử tử tế với người y yêu thương nhất.

Tân đế đăng cơ, tiên hoàng hạ táng. Thuần Đức đế cả đời ngu ngốc, không có thành tích gì lớn, Lễ bộ thương lượng hồi lâu, cuối cùng định ra thụy hào Nhân Tông.

Kỷ Chước nghe thấy cái thụy hào này liền không khỏi nhếch miệng cười nhạo, tai nhuyễn, thủ đoạn không đủ quả quyết, nhưng chung quy là vẫn nhớ đến tình cũ, cũng thích hợp với chữ “nhân” đi.

Bách quan vui mừng chúc mừng tân đế, thông cáo đại xá thiên hạ, trọng chỉnh triều đình, rất bận rộn. Việc đại hôn của Đế Hậu liền đổ lên tháng chạp.

Kỳ thật, khi Tiêu Thừa Quân khôi phục ngôi vị Thái tử, theo lý mà nói thì Lâu Cảnh vẫn là Thái tử phi, không cần phải nghênh cưới lần thứ hai, nhưng Tiêu Thừa Quân cảm thấy năm đó cưới Thái tử phi tổ chức quá mức vội vàng, lần này nhất định phải bù đắp lại cho hắn. Càng trọng yếu hơn là, Hoằng Nguyên đế cảm thấy lần này là mình nhất định phải làm một phu quân thực thụ, đương nhiên phải tổ chức hôn lễ cho thật long trọng, kẻo Lâu Cảnh lại viện cớ không chịu thực hiện nghĩa vụ làm thê. (muốn phản công đây)

Suốt khoảng thời gian này, phủ An Quốc công có thể nói là cực kì náo nhiệt, người đến chúc mừng nối liền không dứt, Lâu gia giống như khôi phục lại cảnh tượng hưng thịnh lúc lão An Quốc công còn tại thế.

Lâu Cảnh thay thế phụ thân bệnh nặng chiêu đãi tân khách, nghiễm nhiên đã là gia chủ Lâu gia, mọi người cũng không cảm thấy có gì kì quái, nếu người tiếp đón là Lâu Kiến Du, bọn họ còn không nhất định vui lòng đâu. Nói cho cùng, bọn họ đến đây là muốn lôi kéo quan hệ với Trấn Nam tướng quân, người có công giúp vua, cũng là người sắp trở thành Hoàng hậu, chứ không phải là kẻ đến nay cũng không có một cái chức quan nào ra hồn, còn bị loạn thần tặc tử treo trên thành lâu rồi sợ đến bệnh mãi không dậy nổi - An Quốc công.

“Lâu lão đại à, ngươi nói ngươi bận rộn cả năm trời, thế mà không kiếm chác được cái gì à... Tội gì đâu... Ợ...” Thứ tử Quan Tây hầu Chu Tung say khướt giơ chén rượu, lè nhè nói.

Quan Tây hầu trở về kinh chầu mừng hai ngày nay, trưởng tử Chu Sùng cũng về theo, nghe thấy câu này của đệ đệ, vội vươn tay kéo hắn, “Ngươi ít nói vài câu đi!” Chu Sủng có vóc người cao lớn vạm vỡ, kéo một phát này, thiếu chút nữa đã túm ngã đệ đệ nhỏ gầy hơn.

Không khí trên bàn có chút xấu hổ, thế tử Khánh Dương bá vội cười giải vây, “Ây da, Chu nhị say rượu rồi, đừng để ý đến hắn.”

Lâu Cảnh cười như không cười mà bưng chén rượu, “Chu nhị, làm sao ngươi biết ta không kiếm chác được cái gì?”

“Ngươi sắp bị gả tiến cung rồi còn đâu!” Chu Tung đầy một bụng khó chịu, gạt tay huynh trưởng ra, đôi mắt say lờ đờ nhập nhèm nhìn Lâu Cảnh, “Ngươi lập công như thế, chẳng qua Hoàng Thượng chỉ y theo thông lệ mà làm việc thôi, chỉ cần ngươi nói ra, nói không chừng Hoàng Thượng sẽ cưới người khác.”

Mọi người đều cho rằng lần này Lâu Cảnh có công giúp vua, nhất định sẽ được phong làm quan lớn, ai dè vòng vòng chuyển chuyển một hồi, Hoàng Thượng lại muốn cưới người tiến cung. Có tin đồn rằng, bởi vì thế tử An Quốc công quá mức tài trí thiện chiến, Hoàng Thượng kiêng kị thế lực của hắn, nên muốn khóa hắn trong thâm cung nội viện.

Lâu Cảnh nhìn nhìn một bàn hảo hữu, trong mắt mọi người đều có ý tứ như vậy, Chu Tung nhịn không được nên nói ra trước mà thôi, rủ mắt chậm rãi uống rượu, cười mà không nói.

Trở lại kinh thành liền chuồn đến đây giúp vui, Triệu Hi nghe được lời ấy liền nhịn không được mà bĩu môi, nếu Hoàng Thượng không cưới hắn, vị tướng quân có chiến công hiển hách này lại chả sẵn sàng mang theo đại quân bức vua thoái vị ngay ấy chứ. Ai dza, mọi người đều say độc ta tỉnh, quả nhiên thiên tài là tịch mịch mà.

Kỷ Chước đã được phong hầu, đất phong liền định tại Mân Châu, nhưng nói thế nào thì hắn cũng là tiên Hoàng hậu, liền dự định sẽ chủ trì đại hôn của Đế Hậu rồi mới rời khỏi hoàng cung. Bởi vậy Kỷ Chước dọn khỏi cung Phượng Nghi, ngụ tạm ở nơi dành cho Thái hậu - cung Phượng An, mà Từ thị vệ mới nhận cũng một tấc không rời, cùng dọn qua cung Phượng An luôn rồi.

Tổng quản thái giám Đông Cung Thường Ân thăng nhiệm trở thành tổng quản đại nội hoàng cung, vẫn duy trì nét cười khéo léo như trước, phấn chấn vui vẻ mà an bài nhân thủ sửa chữa lại cung Phượng Nghi, chuẩn bị nghênh đón tân Hoàng hậu.

Đương nhiên người cao hứng nhất vẫn là Nhạc Nhàn, hắn vốn là một tiểu thái giám ở Đông Cung, sau lại hầu hạ Thái tử phi mà được lên làm thiếu giam, lần này Lâu Cảnh trở thành Hoàng hậu, hắn cũng thuận lý thành chương trở thành đại tổng quản cung Phượng Nghi, gương mặt luôn vui vẻ tươi cười cả ngày, nay càng là cười thấy răng không thấy mắt.

Lúc Triệu Hi trở lại, tự nhiên là mang theo Hoàng thái tôn, hiện giờ Hoàng thái tôn tạm thời trở về phủ Tĩnh Vương. Sau này sẽ an bài vị trí cho Hoàng thái tôn thế nào, tân đế còn chưa nói gì cả, trong lòng chúng thần đã bồn chồn không yên, cũng không dám đề xuất. Nói cho cùng cũng là do tiên đế tạo nghiệt, phế Thái tử lập Hoàng thái tôn, rồi sau đó lại phục lập Thái tử, cứ như vậy, địa vị Hoàng thái tôn liền rất khó xử.

Theo lý thuyết, Hoàng thái tôn sẽ tiếp nhận vị trí Thái tử và nhập chủ Đông Cung. Nhưng Hoằng Nguyên đế là danh chính ngôn thuận mà kế vị, làm sao nguyện ý truyền ngôi cho nhi tử của huynh đệ chứ? Nhất thời, quan viên trong triều đều vì một nhà Tĩnh vương mà lo lắng không thôi.

Hiện tại Tĩnh vương đúng là cực kì đau đầu, bởi vì sau khi trở lại vương phủ, Tiêu Kỳ Thụy không ngừng khóc nháo, liên tục đòi tìm “phụ thân xinh đẹp cơ”.

“Thụy nhi không cần mẫu thân nữa sao?” Tĩnh vương phi ôm nhi tử, dùng khăn lụa lau lau khuôn mặt nhỏ nhắn lem nhem nước mắt nước mũi.

“Mẫu thân, cần.” Tiêu Kỳ Thụy thút tha thút thít mà ghé vào trong ngực mẫu thân.

Bà vú nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng vẫn là sinh mẫu thân thiết hơn một ít, ai dè Tiêu Kỳ Thụy yên tĩnh được một lát rồi lại ngẩng đầu, kéo kéo rèm tua đính trên châm cài đầu của Vương phi, “Mẫu thân, tìm, phụ thân xinh đẹp đi!”

Trương thị dở khóc dở cười, vươn tay điểm điểm trán nhi tử, “Đồ không có lương tâm.”

Tiêu Thừa Cẩm bất đắc dĩ mà lắc đầu, cũng không biết Lâu Cảnh dỗ bé con thế nào, lại thu mua vật nhỏ được đến tận đây. Phỏng chừng sau đại hôn sẽ tuyên bố sắc phong Thái tử, đến lúc đó đứa nhỏ này sẽ phải dọn đến sống ở cung Phượng Nghi, vốn còn lo lắng Tiêu Kỳ Thụy không chịu rời mẫu thân, hiện giờ xem ra, hoàn toàn không cần lo lắng nữa rồi.

Trong triều bận rộn nhiều việc, Tiêu Thừa Quân có ý muốn thỉnh Triệu Đoan trở về đảm nhiệm chức vị thừa tướng, nhưng Triệu Đoan luôn mãi từ chối, nói rằng mình đã già rồi, không đảm đương nổi đại dụng. Tiêu Thừa Quân cũng không tiếp tục miễn cưỡng, liền đề bạt người mới đảm nhiệm chức vụ hữu tướng, mọi người có nghĩ thế nào cũng không ngờ tới, tân nhậm hữu tướng, dĩ nhiên là người chỉ hơn bốn mươi tuổi - Binh bộ thượng thư Tôn Lương.

(大用 đại dụng: đặc chỉ bái tướng, phong làm tể tướng)

Mọi người đều biết, Tôn Lương chính là môn sinh đắc ý của Trần Thế Xương, Hoằng Nguyên đế không giết hắn, ngược lại còn đề bạt hắn làm thừa tướng, điều này làm cho phe phái hữu tướng nơm nớp lo sợ an tâm không ít, đám người nịnh bợ này liền bắt đầu mưu tính tìm cách lôi kéo lấy lòng.

“Khải tấu Hoàng Thượng, tiên đế từng phong trưởng tử của Tĩnh vương làm Hoàng thái tôn, nhưng di chiếu của tiên đế lại phục lập Thái tử, ngôi vị Hoàng thái tôn coi như không còn tồn tại, thỉnh Hoàng Thượng triệt hồi ngôi vị Hoàng thái tôn.” Đăng cơ không được mấy ngày, một quan viên nóng ruột muốn lấy lòng tân đế, liền nhân buổi lâm triều mà nêu vấn đề này ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.