Thú thực, Trần Tĩnh Kỳ chẳng nguyện đi theo Triệu Cơ vào bên trong "cấm địa". Hắn đã thử viện lý do để từ chối, muốn trở ra. Song, Triệu Cơ căn bản chả thèm nghe, nhất nhất bắt hắn phải theo bồi tiếp.
Người ta là Hoàng hậu, bậc Mẫu nghi thiên hạ, Trần Tĩnh Kỳ hắn có thể không nghe sao?
Bất đắc dĩ, hắn phải đi. Và càng đi thì hắn lại càng cảm thấy ngạc nhiên. Khung cảnh trước mắt hắn sai biệt rất nhiều so với phía sau lưng, bố cục hay là các loại cây trồng đều khá mới lạ.
Ở đây, bên trong vùng cấm địa này, trừ bỏ các cây thân gỗ cao lớn ra thì Mẫu Đơn là loài hoa duy nhất được trồng. Hoa nở rất đẹp.
Khác với bên ngoài, vùng trung tâm Mị Uyển, Mẫu Đơn ở đây tổng cộng chỉ có năm loại. Trong đó, Ngụy Tử, Diêu Hoàng, Triệu Phấn, Đậu Lục là bốn loại mà Trần Tĩnh Kỳ đã biết. Riêng chi Mẫu Đơn còn lại...
Loại này hoa có màu đỏ tím diễm lệ, trên cây có rất nhiều hoa, đến cả trăm đoá, thân lớn, lá rậm, mùi hoa thơm nhẹ.
Trần Tĩnh Kỳ không nhận ra. Ở khu vực bên ngoài hắn cũng không thấy có trồng giống hoa Mẫu Đơn này.
- Ngươi có biết ta thích loại Mẫu Đơn nào nhất không?
Cước bộ đã ngưng, Hoàng hậu Triệu Cơ xoay người lại nhìn kẻ đứng phía sau, đột nhiên hỏi.
Trần Tĩnh Kỳ nghĩ một chút, nhẹ lắc đầu.
- Ngươi thử đoán xem.
Triệu Cơ lại bảo.
Thế là Trần Tĩnh Kỳ đành miễn cưỡng suy đoán:
- Thưa Hoàng hậu, có phải là Diêu Hoàng?
- Nhà ngươi đúng là chẳng để tâm.
Triệu Cơ có hơi bất mãn. Theo nàng thấy thì Trần Tĩnh Kỳ đã rất qua loa hời hợt. Hắn căn bản là đâu thèm suy luận.
Gót ngọc tiến thêm vài bước, Triệu Cơ dừng bên một gốc Mẫu Đơn, chính loại mà Trần Tĩnh Kỳ vẫn chưa được biết tên kia.
- Ta thích chi Mẫu Đơn này nhất.
Nói rồi nàng tiện tay đem một đoá hoa tươi thắm hái xuống, cài lên mái đầu. Bông hoa diễm lệ càng điểm tô thêm nhan sắc yêu kiều, khiến người mê đắm.
Cử chỉ tự nhiên, nàng nói:
- Chi Mẫu Đơn này gọi Lạc Dương Hồng, là loài hoa được trồng nhiều nhất ở thành Lạc Dương - quê hương của ta, cũng là cố thổ của An quý phi - mẫu thân của ngươi.
Nghe Triệu Cơ nhắc đến thân mẫu, trong lòng Trần Tĩnh Kỳ khó tránh dâng lên vài tia thương cảm.
- Mẫu phi bạc mệnh, sớm đã qua đời. Tại đất Thượng, thân nhân của Tĩnh Kỳ hiện cũng đã chẳng còn ai.
- Ngươi... Xin lỗi, ta không cố ý.
Triệu Cơ dừng trong giây lát, rồi nói tiếp:
- Ta chỉ muốn cho ngươi biết là ta rất yêu thích Lạc Dương Hồng. Loài hoa này đã gắn liền với tuổi thơ của ta; cùng với nó, ta có rất nhiều kỉ niệm...
Cũng chả rõ xuất phát từ nguyên do gì mà hôm nay Triệu Cơ đã bộc bạch rất nhiều điều. Những tâm sự mà trước đây nàng chưa kể cho ai nghe bao giờ. Lời lẽ chân thành, hàm ẩn ưu tư, thật dễ khiến cho tâm hồn người ta phải bất giác xao động. Dù vậy, Trần Tĩnh Kỳ thì vẫn cứ dửng dưng. Trái với biểu cảm bên ngoài, trong tâm tưởng, hắn âm thầm cười nhạt.
Hắn không tin. Hắn cho những gì mình đang nhìn thấy đây bất quá cũng chỉ là một màn kịch.
Như cũ, giữ sự cảnh giác, hắn đi theo bồi tiếp Triệu Cơ...
Hai người đi dạo, cùng nhau chuyện trò. Chủ yếu vẫn là Triệu Cơ hỏi, Trần Tĩnh Kỳ thưa. Từ đầu đến cuối hắn đều luôn giữ lễ, thái độ khiêm cung, hiếm hoi lắm thì mới chủ động mở miệng nói một câu.
Triệu Cơ không vừa ý. Nhưng nàng cũng chẳng thể trách được. Trần Tĩnh Kỳ, hắn đâu có làm gì sai.
- Nhà ngươi đứng ở đây.
Dừng chân bên dưới gốc cây huỳnh đàn, Triệu Cơ quay lại nói.
Trần Tĩnh Kỳ cũng không hỏi, lập tức tuân theo.
Đứng đợi một lúc - khá lâu - mà vẫn chưa thấy Triệu Cơ quay bước trở ra, trong nội tâm Trần Tĩnh Kỳ mới bắt đầu nổi lên nghi hoặc. Hắn đưa mắt nhìn về hướng mà Triệu Cơ đã đi vào ban nãy.
Khu vực này cây cối rậm rạp, nếu có xuất hiện một hai con rắn, vài ba con rết thì cũng không phải điều chi hiếm lạ.
"Chắc là không xui xẻo như vậy chứ..."
- A...!
Ý nghĩ trong đầu Trần Tĩnh Kỳ còn chưa kịp dứt thì từ phương hướng mà ban nãy Triệu Cơ đã đi vào, một tiếng kêu thất thanh bỗng vọng ra. Đúng là giọng của Hoàng hậu Triệu Cơ!
Nàng đã xảy ra chuyện gì?!
Trần Tĩnh Kỳ trong lòng lo sợ, nhanh chân chạy vào xem.
Khi tới nơi, hắn nhìn thấy Triệu Cơ đang nửa nằm nửa ngồi trên đất, trong tay ôm con thỏ Tiểu Ngọc, kế bên là mấy cành cây khô xen lẫn đá cuội nằm vương vãi.
- Nương nương!
Trần Tĩnh Kỳ mau chóng áp sát.
- Nương nương, đã xảy ra chuyện gì?!
- Ta...
Triệu Cơ mới mở miệng, cơn đau đã lại truyền tới, khiến nàng phải nhăn mặt nhíu mày.
- Nương nương, chân người đã bị thương?
Triệu Cơ khẽ gật, có chút khó khăn thuật lại.
Thì ra, lúc nãy nàng đi vào đây, trong lúc "bận bịu" đã để lạc mất con thỏ Tiểu Ngọc, thế nên phải chạy đi tìm. Sau một đỗi thì nàng cũng kiếm ra, nhưng là, trong lúc mải lo bắt lấy Tiểu Ngọc, do không để ý chung quanh nên đã va phải một đoạn cây khô rồi vấp ngã. Khéo làm sao, thời điểm ngã xuống, mắt cá chân của nàng lại còn đập vào viên đá cuội kế bên.
Đây thật sự là một vấn đề.
Thương tích thì đúng không có gì đáng ngại, thế nhưng nó đã ảnh hưởng tới việc đi lại của Triệu Cơ. Bây giờ, nàng căn bản chẳng thể tự mình đi về, cần phải có người dìu đỡ. Mà ở đây, ngoài Trần Tĩnh Kỳ ra thì làm gì còn ai.
- Nương nương, hay để Tĩnh Kỳ đi gọi Tiểu Thúy?
Triệu Cơ đang đau, nghe vậy phượng dung lại càng khó coi:
- Ý ngươi là để ta lại một mình ở đây? Trong tình trạng này?
Trần Tĩnh Kỳ cũng biết làm vậy không đúng, nhưng nếu kêu hắn đích thân dìu đỡ Triệu Cơ nàng... cũng đâu thích hợp.
Triệu Cơ đương nhiên thấu hiểu. Nàng cắn môi, bảo:
- Bỏ qua lễ tiết đi. Mau giúp ta.
Trần Tĩnh Kỳ vẫn tỏ ra do dự. Nếu là nữ nhân nào khác thì hắn chả cần phải bận tâm làm gì, nhưng đây lại là Triệu Cơ - Hoàng hậu của Hạng quốc. Quan trọng hơn, hắn cảm thấy chuyện phát sinh đây, quá nửa là do chính Triệu Cơ đã cố tình sắp đặt. Thương tích kia, biết đâu cũng là giả...
Thái độ chần chừ của Trần Tĩnh Kỳ khiến cho Triệu Cơ tức giận. Nàng đang tính mở miệng thì bất chợt, từ trên cao, một trận mưa rào trút xuống mà chẳng có lấy một dấu hiệu nào báo trước. Hay đúng hơn là cả Trần Tĩnh Kỳ và Triệu Cơ đều đã không để ý, rằng những đám mây đen đã vừa mới phủ giăng trên đầu bọn họ.
Cơn mưa nặng hạt, chả mấy chốc đã làm Triệu Cơ ướt nhẹp toàn thân. Nước mưa thấm đẫm mái tóc, lăn dài trên má giai nhân. Nàng gắt giọng:
- Trần Tĩnh Kỳ! Nhà ngươi có phải muốn đứng nhìn ta bị mưa gió vùi dập luôn đúng không?!
Tới nước này, khi cả ông trời cũng đã đứng về phía Triệu Cơ, Trần Tĩnh Kỳ chỉ đành thuận ý làm theo.
- Nương nương, xin thứ tội.
- Ngươi tính dìu ta?
- Vâng.
- Không phải đã muộn quá hay sao?
Triệu Cơ bảo:
- Cõng ta.
Thấy Trần Tĩnh Kỳ còn muốn ý kiến, nàng bồi thêm:
- Còn không mau lên! Tính để ta dầm mưa chết luôn hay sao?!
Bất đắc dĩ, Trần Tĩnh Kỳ đành hạ mình, đưa lưng về phía Triệu Cơ.
Khoảng cách rất gần nên Hoàng hậu Triệu Cơ chẳng cần phải di chuyển đôi chân, chỉ việc vòng tay qua cổ người trước mặt.
- Nương nương, đắc tội.
Đã quyết thì không chần chừ, Trần Tĩnh Kỳ đưa tay ra sau, giữ lấy đôi chân thon của Triệu Cơ, nhẹ nhàng nâng đỡ.