Buồn bực, oán trách, song cũng vô cùng khát vọng, Thu Nguyệt ngồi ở bên cạnh bồn tắm, cầm lấy tiết khố màu trắng thêu những cánh hoa đào đã dính vết bẩn ấy mà không ngừng cọ xát lên thân thể. Y phục của nàng, hiện rất mỏng manh; phần cổ áo sớm bị vạch ra rất rộng, làm lộ chiếc yếm màu đỏ, thấp thoáng có thể nhìn thấy nhũ tiêm ẩn nấp phía sau.
Theo thời gian, qua những lần đôi bàn tay di chuyển, quần áo trên người Thu Nguyệt cũng lặng lẽ vơi dần... vơi dần... đến cuối cùng thì chỉ còn độc mỗi chiếc quần be bé bao bọc chốn đào nguyên. Những ngón tay phải của Thu Nguyệt hiện chính là đang đặt ở bên trong chiếc quần nhỏ xinh này.
- Trần Tĩnh Kỳ... Trần Tĩnh Kỳ...
Đôi mắt mơ màng nhuốm màu nhục dục, Thu Nguyệt vừa uốn éo, di chuyển ngón tay, miệng vừa gọi tên Trần Tĩnh Kỳ. Lúc này, trong tâm trí của nàng chỉ hiện hữu duy nhất hình bóng hắn. Tất nhiên là không phải khi hắn có mặc. Trong sự mường tượng của nàng, Trần Tĩnh Kỳ hắn đang khoả thân từ đầu tới chân, hai tay ôm lấy nàng, môi ngậm nụ hồng mai đã bung nở trước ngực, cùng nàng kết nối...
- Ư....m...!
Bỗng, Thu Nguyệt ưỡn người, từ trong cổ họng một tiếng rên rỉ kìm nén bộc phát ra. Còn may là nàng vẫn giữ được một tia lý trí, chứ nếu không chỉ sợ bây giờ, Đông Mai và Lạc Doanh Doanh đều đã bị nàng làm cho kinh động mà chạy tới xem rồi.
"Ha a..."
"Ha a..."
Phút cao trào chậm rãi trôi qua, Thu Nguyệt từ từ "thanh tỉnh" trở lại. So với trước, ánh mắt nàng hiện đã có thần hơn, mặc dù trong ấy, vẻ mông lung hãy còn lộ rõ.
Thu Nguyệt cúi xem thân thể, đưa tay lên nhìn. Nàng thấy ở trên những ngón tay của mình, ái dịch long lanh đang chảy, nối giữa các đầu ngón tay còn có mấy sợi tơ trong suốt bắc ngang, thụng xuống...
Khuôn mặt nàng lại nổi áng mây hồng...
- Tên khốn...
...
Hình ảnh bản thân bị, hay có lẽ nên gọi là được người lấy làm đối tượng để thoả mãn ham muốn, Trần Tĩnh Kỳ đã lường trước hay chưa, cái đấy thực không rõ. Chỉ biết hiện tại hắn đang khá thư thái, an nhàn, tâm trạng so với Thu Nguyệt thì sai biệt rất nhiều. Trong đầu hắn hoàn toàn không hề nghĩ tới những điều "bậy bạ". Giờ phút này, lòng hắn thanh bạch lắm. Lý do có thể bởi vì người đang ở bên cạnh hắn là Lê Ngọc Chân chứ chả phải một nữ nhân nào khác. Đối với nàng, hắn chưa bao giờ cần đến sự phòng bị.
Trong tất cả những nữ nhân Trần Tĩnh Kỳ hắn đã gặp, với hắn, đáng yêu nhất chắc chắn vẫn là Lê Ngọc Chân. Sự chân phương, mộc mạc của nàng, những nữ nhân khác không ai có được.
Dĩ nhiên, hắn yêu quý nàng không chỉ vì vẻ thiện lương, chân chất ấy. Lê Ngọc Chân nào đơn giản như vậy. Nàng rất giỏi. Học thức của nàng rất cao, tài ứng đối cũng đủ khiến cho đám văn nhân tài tử nổi danh ở đất kinh kì phải xách dép chạy dài. "Trí" của nàng, Trần Tĩnh Kỳ dám cá cũng chả thua gì Viên Hi. Chỉ có điều nàng không giống Viên Hi, tâm nung nấu tham vọng, toan tính kế hoạch, suy nghĩ mưu sâu, cốt để thu được ích lợi cho mình.
Cái "trí" của Lê Ngọc Chân trước nay đều chẳng dành cho những điều như thế. Tuy rằng nàng rất hay nói ra những ngôn từ hàm ý thô tục, nhưng thực chất tâm nàng lại trong sáng như gương. Nàng cũng không phải hạng cao nhân ẩn sỉ, thu liễm tài năng. Nàng chưa bao giờ nghĩ phải che giấu điều gì cả. Học thức, mưu trí, hay thậm chí cả thần lực trời sinh, hết thảy nàng đều không cố tâm che giấu. Chẳng qua nàng không tự cho bản thân mình đặc biệt, mặc dù thâm tâm ý thức rất rõ.
Trần Tĩnh Kỳ nghĩ đối với Lê Ngọc Chân nàng, giữa một ông quan triều đình và một lão nông dân chân lấm tay bùn, cân lượng đôi bên cũng chả chênh lệch bao nhiêu đâu.
Cô thôn nữ này chính là kỳ lạ như thế đấy.
Nhớ lại lần đầu tiên gặp gỡ, quãng thời gian lui tới thôn Đoài, những buổi tát nước đêm trăng, ngồi ăn khoai nướng... Trần Tĩnh Kỳ cảm thấy sao mà bình yên đến lạ. Hắn trở mình, lấy tay chống đầu, cúi nhìn giai nhân bên cạnh.
Đang nằm kế bên, trên thảm cỏ xanh dưới gốc cây hoa quế, Lê Ngọc Chân thấy hắn phản ứng như vậy, chăm chú ngắm mình, dạ mới thầm nghi:
- Sao tự nhiên ông lại nhìn ta như vậy? Bộ trên mặt ta có dính gì sao?
- Ngọc Chân.
Giọng thâm tình, Trần Tĩnh Kỳ nói:
- Ta thấy ánh trăng trong đôi mắt nàng.
Trăng?
Lê Ngọc Chân ngó lên nhìn trời:
- Lúc này làm gì có trăng?
Mà đã không có trăng thì làm sao trăng lại in trong đáy mắt nàng được chứ?
Nói điêu.
Trần Tĩnh Kỳ mỉm cười:
- Đồ ngốc, ta đâu nói ánh trăng của trời. Ta là nói trong mắt nàng có trăng. Ngọc Chân nàng chính là mặt trăng của ta.
Lê Ngọc Chân hiểu ra, miệng "À" một tiếng.
- Ngọc Chân.
- Ừ.
- Ta muốn hôn trăng.
Lê Ngọc Chân khẽ liếc, thấp giọng ậm ừ. Dù sao cũng đâu phải chưa hôn bao giờ, thân mật nhiều rồi a. Thêm nữa, bản thân nàng cũng thích hôn...
...
Nhuyễn ngọc ôn hương trong miệng khiến tâm hồn người xao xuyến, Trần Tĩnh Kỳ tham lam mút lấy. Hắn thực chỉ muốn được ở mãi bên cạnh Lê Ngọc Chân như vầy.
Tất nhiên, mỗi miệng thôi thì khó coi là đủ. Hắn mong nhiều hơn thế. Cánh tay hắn bắt đầu di chuyển, từ chỗ chỉ để hờ trên bụng, lúc này hắn đã đem đặt lên trên ngực giai nhân, cách hai lớp áo nhè nhẹ xoa...
Gần như tức khắc, một bàn tay đưa tới bắt lấy cánh tay đang làm chuyện xấu của Trần Tĩnh Kỳ. Miệng đã tách ra, Lê Ngọc Chân hung hăng cất giọng:
- Cái tay ông làm cái gì đấy?
- À, cái này... nó tự di chuyển...
Tự di chuyển? Hứ, đi mà lừa trẻ nhỏ ấy!
- Không phải đã nói chỉ được hôn thôi sao? Ông chẳng biết an phận gì hết.
- Ngọc Chân, ta... cũng là nam nhân.
- Nam nhân không phải ai cũng giống như vậy.
Lê Ngọc Chân phản bác, kế đó là đưa ra lời cảnh báo:
- Trần Tĩnh Kỳ, nếu mà ông còn loạn động tay chân, lần sau ta sẽ không khách sáo đâu.
Nếu nói Trần Tĩnh Kỳ chẳng chút lưu tâm thì chính là nói dối. Hắn e ngại đấy. Lê Ngọc Chân nàng bây giờ, đâu chỉ đơn thuần sở hữu thần lực trời sinh nữa. Dưới sự chỉ bảo của Bao Tự, võ công của nàng đã tiến bộ rất nhanh, sớm thành cao thủ. Ăn phải một đấm của nàng... trâu còn chết chứ nói chi người.
- A ha...
Trần Tĩnh Kỳ cười giả lả, lảng sang chuyện khác.
Hồi lâu, khi cả hai đều đã an tĩnh nằm im trên thảm cỏ, Trần Tĩnh Kỳ mới hỏi:
- Ngọc Chân, nếu ta gần gũi với những nữ nhân khác, nàng có giận không?
- Vấn đề này ta cũng nghĩ qua rồi, tự thấy có thể tiếp nhận.
- Nàng nói thật?
- Sao? Bộ ông thấy con người ta nhỏ mọn lắm ư?
- Ngọc Chân, ta tất nhiên không có ý đó. Ta... chỉ là không nỡ khiến nàng thương tâm.
Nghe hắn nói vậy, trong lòng Lê Ngọc Chân thầm cảm thấy vui, ít nhiều cảm động. Xã hội này, nam nhân năm thê bảy thiếp vốn là chuyện thường tình, hiếm có người thực dạ quan tâm, vì cảm thụ của nữ nhân mình mà nghiêm túc suy nghĩ.
- Cái gì mà sợ ta thương tâm chứ, ta mới không ủy mị như vậy.
Lê Ngọc Chân tiếp lời:
- Thật ra đâu cần ông đề cập, tự ta cân nhắc lâu rồi. Ta biết ông không phải người bình thường, vốn dĩ mang hùng tâm tráng chí. Người như ông, làm sao thiếu nữ nhân bên cạnh được. Kể cả khi ông không muốn họ, nhưng đôi lúc vì hùng tâm tráng chí của mình, ông buộc lòng phải cùng họ phát sinh quan hệ. Ta hiểu hết... Ông đừng lo, ta sẽ không buồn phiền gì đâu. Chỉ cần...
Nói tới đây, nàng xoay mặt nhìn qua Trần Tĩnh Kỳ, trong miệng thanh âm hạ thấp:
- Chỉ cần ông đừng thay lòng đổi dạ, đừng phụ bạc ta, như vậy là đủ rồi.
Những lời chân tâm ấy đã làm Trần Tĩnh Kỳ xúc động. Hắn mỉm cười, một nụ cười hiền mà chưa ai từng được thấy ở hắn, từ sau khi mẫu phi hắn mất.
- Ngọc Chân, đời này, Trần Tĩnh Kỳ ta dù phụ cả thiên hạ cũng sẽ không phụ nàng.