Càng theo dõi, Trần Tĩnh Kỳ lại càng thấy quyết định của mình là hoàn toàn chính xác. Đúng như hắn nghĩ, thiếu nữ mặc tử y kia vô cùng thú vị. Chưa cần tính đến thân phận, chỉ xét riêng thành tích trong các lần nàng tham gia lễ hội trên đài Vân Mộng này thôi cũng đủ khiến cho người ta phải lưu tâm chú mục rồi.
Kể từ khi nàng xuất hiện, hai năm liên tiếp đều chiếm ngôi đầu bảng, danh tự đã hai lần được khắc trên bia cổ, truyền tụng đời sau. Văn nhân, trí thức Lạc Dương, và cả từ những nơi khác ghé đến, có thể nói đều chưa thấy ai xứng làm đối thủ của nàng.
Gia thế ra sao? Quê quán chốn nào? Cho đến hiện tại vẫn không ai rõ. Mọi người chỉ biết tên nàng là Hạ Tử Y, xuất hiện lần đầu vào hai năm trước. Tương tự đêm nay, hai lần xuất hiện trước đó của nàng cũng là một bộ tử y tinh kỳ, trên mặt cũng đeo một tấm mạn che màu tím sẫm...
Trần Tĩnh Kỳ tiếp tục hỏi han nghe ngóng, và càng hỏi càng nghe, trong lòng hắn đối với Hạ Tử Y càng thêm nể phục. Hạ Tử Y này quả rất tài giỏi. Cầm, kì, thi, hoạ món nào nàng cũng biết, lại còn vô cùng tinh thông. Đứng trước nàng, tài tử giai nhân Lạc Dương, những người đến tham dự, tất cả đều trở nên ảm đạm. Bao nhiêu vầng sáng đều đã bị Hạ Tử Y nàng chiếm hết.
"Hạ Tử Y... đúng là càng lúc càng thêm thú vị."
Trần Tĩnh Kỳ phe phẩy cây quạt giấy trong tay, hai mắt tiếp tục dõi theo thân ảnh người trước mặt, cách tầm hơn chục bước chân...
- Tiểu thư, cái gã ban nãy đã đi theo chúng ta. Nô tì thấy hắn nhìn tiểu thư suốt nãy giờ.
Phương Di ở bên tai chủ nhân mình nói nhỏ. Đối với cái nhìn chăm chú của Trần Tĩnh Kỳ, nàng cảm thấy rất là khó chịu. Hừm, ỷ bản thân có chút học thức, tướng mạo có chút khôi ngô liền tỏ ra vênh váo, cầm quạt giấy mà phe phẩy như vậy... đúng là gai mắt. Bộ hắn nghĩ bày ra bộ dạng đó thì mọi nữ nhân đều sẽ để ý, muốn ngã vào lòng hắn hay sao?
Phương Di tuy là tì nữ, nhưng so với tì nữ của nơi khác thì địa vị bất đồng. Nói không phải khoe, học thức của nàng có khi còn cao hơn khối nho sinh học giả đang hiện diện ở đài Vân Mộng này đấy. Nam nhân tầm thường thì dù là thế gia công tử Phương Di nàng cũng chẳng buồn để mắt chứ đừng nói tiểu thư của nàng. Cái tên kia, xem dáng vẻ rõ ràng đã để ý tiểu thư. Đúng là cái đồ không biết thân biết phận.
Phương Di là vậy, đang rất phản cảm với hành vi "đeo bám" của Trần Tĩnh Kỳ. Trong khi đó, Hạ Tử Y - tiểu thư của nàng... dĩ nhiên cũng chả ưa gì.
Trong miệng hừ khẽ, Hạ Tử Y thấp giọng nói vào tai tì nữ của mình:
- Phương Di, truyền đạt ý tứ của ta, bảo các hộ vệ để mắt tới hắn, đợi lúc hắn rời khỏi đây lập tức ra tay, dạy cho hắn một bài học.
Phương Di nghe vậy thì nhu thuận gật đầu, khoé miệng cười tươi. Nàng biết tiểu thư không phải người có thể để kẻ khác dễ dàng chiếm tiện nghi mà. Hừm, cái gã bạch y công tử thích làm ra vẻ kia, ngươi cứ chờ bị ăn đòn đi.
"Ồ..."
Vẫn nhất mực lưu tâm từng cử chỉ của Hạ Tử Y, Trần Tĩnh Kỳ trông thấy dáng vẻ khả nghi của nàng và Phương Di như vậy, càng thêm cảnh giác. Chiếu theo kinh nghiệm, hắn đoán Hạ Tử Y kia đã tính đường đối phó mình rồi.
"Hoa đẹp có gai, lời này xem ra không giả."
...
Chú tâm phòng bị, điều đó không đồng nghĩa Trần Tĩnh Kỳ e sợ, bất quá tính cẩn trọng mà thôi. Nên nhớ bên cạnh hắn hiện giờ, đi theo bảo hộ, trừ Hà Lôi và Phạm Duệ ra thì vẫn còn bốn người nữa. Những thị vệ đại nội này, ai nấy đều có võ nghệ bất phàm, trừ phi đối phương mang theo cao thủ đỉnh cấp, bằng không đừng mơ thương tổn được hắn.
Cao thủ đỉnh cấp? Chẳng phải rau cải ngoài chợ nha. Lại nói, nếu là cao thủ đỉnh cấp thì đã không bị Phạm Duệ, Hà Lôi phát hiện dễ dàng tới vậy.
Với dáng vẻ thong dong, hắn tiếp tục ở bên ngoài quan khán...
...
Sau mấy lời phân phó, Hạ Tử Y liền thôi để ý đến Trần Tĩnh Kỳ. Cứ cho hắn nhìn, càng nhìn lâu thì tới lúc trả giá sẽ càng đắt thôi. Trước mắt, các cuộc thi mới là thứ mà Hạ Tử Y nàng cần phải bận tâm. Hai năm liền giữ chức quán quân, nàng thực bắt đầu thấy nhàm chán rồi. Lần này, nàng chỉ mong có ai đó đủ tài đủ nghệ, gây khó dễ được cho mình.
...
Giống như những năm trước, năm này Hạ Tử Y vẫn tiếp tục ghi danh tại nhiều hạng mục, chủ yếu ở lĩnh vực văn chương.
Không ngoài ý muốn, với học thức uyên thâm, sự thông tuệ của mình, Hạ Tử Y chả mấy chốc đã vượt qua các đối thủ, tiến thẳng vào chung kết. Tại những hạng mục khác nhau, đối thủ cũng là khác nhau, có già có trẻ, có phú có bần, hình thức giống nhau duy mỗi một điểm: toàn bộ đều là nam nhân.
Có người đã thấy, có người được nghe, song bất kể là thấy hay nghe thì tất cả đều dành cho Hạ Tử Y một sự tôn trọng. Dĩ nhiên cũng không thiếu những ánh mắt thâm tình gửi trao, cử chỉ mập mờ bày tỏ. Tiếc thay, Hạ Tử Y lại làm như chẳng thấy. Trên gương mặt nàng, biểu cảm vẫn rất đỗi thờ ơ; thanh âm của nàng, nó cũng hững hờ không kém.
Thực tế đúng như nhận định của Phương Di: Tiêu chuẩn của Hạ Tử Y nàng cực cao, nam nhân bình thường đừng mơ đá động. Muốn nàng để ý ư? Thế thì hãy thắng nàng trước đã. Tiền tài, địa vị, tướng mạo hơn người? Trong mắt Hạ Tử Y chỉ e một xu không đáng.
Chứng minh bản thân, đó là điều mà các đối thủ, cũng là kẻ ái mộ Hạ Tử Y cần phải làm. Tự bản thân, bọn họ đương nhiên vô cùng mong muốn. Nhưng, muốn là một chuyện, làm được hay không, và làm được tới đâu đấy lại là chuyện khác.
Mặc dù đã rất cố gắng, song rốt cuộc vẫn chẳng một người nào đủ sức gây khó dễ được cho Hạ Tử Y. Ngâm thơ, đối thơ, hát đối... trên mỗi phương diện Hạ Tử Y đều hoàn toàn áp đảo. "Đối thủ", hai chữ này thậm chí còn không xứng để cho Hạ Tử Y nàng gọi.
Đưa mắt nhìn tên nam nhân ở đầu đối diện - kẻ cuối cùng còn trụ lại, và cũng sắp sửa lên tiếng nhận thua, Hạ Tử Y cau mày, hỏi:
- Câu đối này, ngươi không thể đối sao?
Trần Lãm - đối thủ cuối cùng của nàng - thầm thấy xấu hổ, ấp úng hồi lâu rồi cũng đành chịu thua. Học thức của hắn, so với Hạ Tử Y quả vẫn còn chênh lệch quá xa.
Vậy là Hạ Tử Y lại thắng. Một lần nữa nàng lại xếp hạng đầu, danh tự lại được khắc ghi lên bia cổ. Theo lý thì nàng nên vui mừng, tuy nhiên thực tế, một chút tiếu ý trên mặt nàng cũng chẳng hề xuất hiện.
Vui mừng ư? Hạ Tử Y đang hết sức thất vọng. Ba năm liên tiếp nàng tham dự, ba năm liên tiếp lại không một ai đủ năng lực để khiến nàng phải dốc hết trí tuệ của mình... Chiến thắng này có ý nghĩa gì nữa chứ?
- Vẫn thường nghe Lạc Dương là đất nho gia, văn nhân trí thức nhiều không đếm xuể, so với đế đô cũng chẳng hề thua kém. Thế nhưng, ba lần ta tham dự, cả ba lần đều không thể tìm ra một đối thủ xứng tầm để bản thân có dịp trui rèn... Trong lòng ta thật sự vô cùng thất vọng. Thế hệ trẻ của Lạc Dương hiện giờ kém cỏi tới như vậy? Nam nhân thiên hạ đều là nông cạn như vậy?