Ắt hẳn nhiều người sẽ thắc mắc, tự hỏi tại sao một tài nữ như Lạc Doanh Doanh lại lưu lạc đến chốn thanh lâu kỹ viện, tại sao bao nhiêu người mê luyến nàng lại chẳng một ai có thể đưa nàng ra khỏi nơi bán phấn buôn hương đó.
Trần Tĩnh Kỳ, hắn không hỏi. Hắn dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết Mai Hương Viện có thế lực chống lưng, mà kẻ đứng đầu thế lực này, ở Hạng đô chẳng người dám đắc tội.
Lạc Doanh Doanh, đệ nhất kỹ nữ ấy, quá nửa là được thế lực kia đào tạo ra, trừ bỏ vai trò là chiêu bài kiếm tiền, chỉ e vẫn còn có công dụng khác.
...
Khi màn đêm vừa buông xuống thì trước cửa phủ Chất tử liền có một cỗ xe ngựa chạy đến. Người đánh xe chính là do Chu Đại Phú phái đi tiếp đón Trần Tĩnh Kỳ.
Trần Tĩnh Kỳ đã tắm rửa xong xuôi, vốn đang đứng đợi, ngay lập tức trèo lên trên xe, đi tới Mai Hương Viện phó ước.
Nếu là bình thường, hắn quá nửa sẽ từ chối không đi. Nhưng qua cuộc trò chuyện với Chu Đại Phú lúc ban sáng, hắn quyết định sẽ đi. Bởi vì theo như lời Chu Đại Phú thì tối nay, thay vì lựa chọn bồi tiếp dựa trên số tiền mà khách nhân ra giá thì Lạc Doanh Doanh sẽ dùng một phương thức khác, tao nhã hơn rất nhiều: ra câu đối.
Trần Tĩnh Kỳ rất có lòng tin. Tiền thì hắn vô pháp so bì với các đại phú thương, công tử thế gia của Hạng đô, song nói về thi hoạ, khả năng ứng đối, trừ Viên Hi ra, ở trong thế hệ trẻ này khó ai giỏi hơn được hắn.
Mai Hương Viện tọa lạc ở phía tây Hạng đô, nằm gần một cái ngã tư, vốn là khu vực rất đỗi sầm uất. Lúc Trần Tĩnh Kỳ tới nơi, vừa bước xuống xe đã liền nhìn thấy cỗ xe bát mã sang trọng rực rỡ của Chu Đại Phú. Hắn khoác trên người một bộ trang phục vô cùng nổi bật với trường bào màu xanh bên ngoài, còn ở bên trong lại là một lớp áo màu đỏ, tất cả đều được may từ loại nhung y nhất phẩm, cực kỳ đắt đỏ.
Có câu nói "Người đẹp vì lụa", song ở trong trường hợp này, theo Trần Tĩnh Kỳ thấy thì kết quả lại hoàn toàn trái ngược. Đẹp đâu không thấy, hắn chỉ thấy Chu Đại Phú mặc bộ đồ đó, thoạt trông lại chẳng khác gì một con két béo ú sặc sỡ màu sắc cả.
- Tĩnh Kỳ lão đệ!
Vẫn khuôn mặt hớn hở, tiếng cười phóng khoáng, Chu Đại Phú hướng Trần Tĩnh Kỳ đi tới, mỗi bước đều khiến cho người ta có cảm giác nặng nề khó tả.
- Chu huynh!
Trần Tĩnh Kỳ cũng tươi cười đáp lại. Cả hai tay bắt mặt mừng, sau đó cùng nhau tiến vào Mai Hương Viện - nơi được mệnh danh là đệ nhất kỹ viện của Hạng đô.
Giống như mọi khi, lần này vừa bước qua cửa, Trần Tĩnh Kỳ cũng liền ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, khiến cho hắn phấn chấn tinh thần, tư vị thật sự khác xa so với những kỹ viện khác.
Mai Hương Viện này tuy là chốn bán phấn buôn hương, song phong cách bài trí lại hết sức trang nhã; những kỹ nữ ở đây, y phục cũng không quá hở hang khêu khợi, cách tiếp đón khách nhân lại càng khiến người thưởng thức, rất đỗi từ tốn, dịu dàng, đầy vẻ ôn nhu.
Chu Đại Phú và Trần Tĩnh Kỳ vừa bước qua cửa lớn, từ hai bên, lập tức có ba thiếu nữ xinh đẹp, vóc người yểu điệu đi tới, giúp bọn họ cởi bỏ trường bào khoác ở bên ngoài.
- Chu công tử, hoan nghênh công tử đại giá quang lâm!
Một kỹ nữ hé môi hướng Chu Đại Phú nói.
Bên cạnh, Trần Tĩnh Kỳ thầm tán thưởng. Chu Đại Phú tuổi đã không ít, song hai tiếng "công tử" này lại khiến cho hắn như trẻ ra mười năm, tự nhiên trong lòng hắn sẽ trở nên cao hứng.
Kỹ nữ Mai Hương Viện thật là biết cách lấy lòng khách nhân.
- Trần công tử, ngài thật xấu nha...
Bên tai Trần Tĩnh Kỳ, một thanh âm nhu mì ẩn ẩn hờn trách cất lên. Theo phản xạ, hắn xoay đầu ngó qua thì thấy Quyên Quyên - một kỹ nữ đã từng cùng hắn qua đêm - vừa mới áp sát.
- Quyên Quyên, sao nàng lại nói như vậy? Ta xấu bao giờ?
- Lại còn không...
Quyên Quyên cong môi:
- Cả tháng nay đêm nào người ta cũng chờ công tử, mà chờ mãi vẫn chẳng thấy công tử đâu.
Trần Tĩnh Kỳ ngẫm lại thì quả đúng là đã hơn một tháng rồi mình không ghé Mai Hương Viện. Những ngày qua, hầu hết thời gian hắn đều chỉ nghĩ đến Viên Hi...
- Ha ha... Không phải bây giờ ta đã đến rồi sao?
Trần Tĩnh Kỳ cười vui vẻ, thân thể áp sát Quyên Quyên, bàn tay quen lối đặt lên kiều đồn (mông) của nàng, bóp nhẹ một cái.
- A...!
Mông cao bị tập kích bất ngờ, Quyên Quyên theo phản xạ khẽ kêu lên. Nàng xấu hổ lườm Trần Tĩnh Kỳ một cái:
- Công tử đúng là kẻ xấu mà!
Nhìn nàng như vậy, khí huyết trong người Trần Tĩnh Kỳ không khỏi có chút nóng lên. Hắn hít vào một hơi, chỉnh đốn lại tâm tình, sau đó kề môi nói nhỏ vào tai Quyên Quyên:
- Tiểu bảo bối, để hôm khác. Hôm nay ta nghĩ đối ẩm cùng Doanh Doanh cô nương.
- Hứ, người ta biết mà... Người ta đây làm sao có thể bì được với Doanh Doanh...
Trông theo bóng lưng thướt tha yểu điệu của Quyên Quyên vừa mới hờn dỗi bỏ đi lên lầu, Chu Đại Phú cười nói:
- Tĩnh Kỳ lão đệ, ngươi cũng thật lợi hại a. Quyên Quyên cô nương bình thường không có nhiệt tình với khách nhân như vậy đâu.