Quân Vương Ngự Nữ

Chương 73: Hoàng Hậu Triệu Cơ (2)



Mày cau, nét mặt âm trầm, trong bộ cung trang màu vàng của bậc mẫu nghi thiên hạ, Hoàng hậu Triệu Cơ đưa mắt nhìn kẻ đang quỳ phía trước, cách chỗ nàng khoảng bốn bước chân.

Trước cái nhìn uy nghiêm, tức giận ấy, Lý Long Tích chỉ có thể cúi đầu, chẳng dám ngước lên.

Một kẻ kiêu ngạo, luôn cho mình thông minh, tài giỏi hơn xa người khác như Lý Long Tích, vậy mà lúc này lại trở nên nhu nhược, có bộ dáng sợ sệt như thế, nghĩ thật khó tin. Song lại không thể không tin, bởi vì đấy là sự thật. Lý Long Tích, hắn cũng chẳng có giả vờ gì đâu. Đối với Hoàng hậu Triệu Cơ, hắn kính sợ từ tận thâm tâm. Thậm chí so với vị phụ hoàng kia của hắn còn muốn kính sợ hơn.

- Long Tích...

Sau một hồi lâu im lặng, Hoàng hậu Triệu Cơ rốt cuộc lên tiếng:

- Con quá hồ đồ!

Lý Long Tích càng thêm khẩn trương, cúi rạp đầu:

- Là hoàng nhi sơ suất, xin mẫu hậu trách phạt!

- Phạt?

Hoàng hậu Triệu Cơ nhếch môi cười lạnh:

- Bây giờ ta phạt con thì ích gì? Có thể lấy lại ngôi vị Thái tử hay sao?!

Thời điểm chữ cuối cùng thốt ra khỏi miệng thì bàn tay Triệu Cơ cũng đập mạnh xuống chiếc bàn nhỏ bên cạnh, tạo ra một thanh âm đủ lớn khiến cho Lý Long Tích phải giật mình.

Trên ghế, Hoàng hậu Triệu Cơ nói tiếp, giọng điệu có mấy phần cay đắng:

- Mười lăm tuổi ta tiến cung, đã từng phải cắn răng nhẫn nhục, phải ủy khuất bản thân, nếm chịu bao nhiêu cay đắng mới có thể ngồi lên được cái ngôi vị Mẫu nghi thiên hạ như ngày hôm nay. Để Long Tích con thuận lợi trở thành Thái tử, ta phải lao tâm khổ tứ biết bao nhiêu chứ... Vậy mà bây giờ... Toàn bộ công sức của ta đều đã bị con phá hỏng!

- Mẫu hậu! Hoàng nhi biết tội!

- Con biết?

Hoàng hậu Triệu Cơ hỏi lại:

- Nói ta nghe! Con sai chỗ nào?

- Mẫu hậu, là hoàng nhi tham lam, không biết tự kiềm chế mình, đã tham ô quốc khố, chiếm đoạt của dân, tự ý xây dựng lực lượng...

Triệu Cơ càng nghe, mắt phượng càng nhíu, cuối cùng không kiên nhẫn được nữa phải đem lời Lý Long Tích cắt ngang:

- Long Tích con chỉ biết có như vậy thôi sao? Sai!

Nàng chuyển mình đứng lên, chân vừa bước miệng vừa nói:

- Tham ô quốc khố, chiếm đoạt của dân, xây dựng lực lượng... tất cả những điều đó đều không phải tội, tội là do con không biết che đậy, thủ tiêu chứng cứ! Sai lầm của con chính là đã để cho tiểu tử Lý Long Thành kia nắm được thóp của mình!

- Mẫu hậu, hoàng nhi... hoàng nhi nghĩ Long Thành hắn là huynh đệ thủ túc, cho nên mới tin tưởng, nào ngờ hắn...

- Huynh đệ thủ túc?

Triệu Cơ cười khinh:

- Long Tích à Long Tích, con nghĩ mình đang sống trong gia đình dân dã hay sao? Ở đây là hoàng cung, hoàng tộc vốn dĩ không có thân tình!... Ta đã dặn con bao nhiêu lần là đừng để mất cảnh giác, rằng một ngày con chưa thành hoàng đế thì vẫn phải đề phòng với tiểu tử Long Thành đó...

Nàng dừng ở sát ngay bên cạnh nhi tử của mình, cúi xem một lúc rồi lại ngẩng đầu lên:

- Nếu ta mà cũng giống như con, buông bỏ phòng bị với Triệu Phi Yến thì sợ là bây giờ cái ngôi vị Hoàng hậu này đã bị ả đoạt mất luôn rồi.

- Mẫu hậu, hoàng di đã dùng thủ đoạn với người?

- Con còn gọi ả là hoàng di?

Triệu Cơ hừ lạnh:

- Long Tích, ta nhắc lại cho con một lần nữa: Hoàng tộc không có thân tình. Trong hoàng cung này, chỉ duy nhất một người con được phép tin tưởng, đó là ta; ngoài ta ra, tất cả đều không đáng tin.

...

Nói chuyện một lúc, tức khí của Hoàng hậu Triệu Cơ cũng từ từ lắng hạ. Nàng là nữ nhân thông minh, hiểu cách cư xử; lúc nào nên thể hiện quyền uy, lúc nào nên thu liễm, Triệu Cơ nàng tự biết.

Trở lại ngồi trên chiếc ghế đặt bên trường kỷ, sát bức rèm châu, Triệu Cơ nói, ngữ khí đã dịu đi nhiều:

- Đừng có quỳ đó nữa, mau đứng lên đi.

- Tạ mẫu hậu tha thứ.

Có được sự cho phép của Triệu Cơ, lúc này Lý Long Tích mới dám đứng dậy. Hắn hơi chần chừ, hỏi:

- Mẫu hậu, bây giờ hoàng nhi nên làm thế nào?

- Tạm thời cái gì cũng không được làm.

Hoàng hậu Triệu Cơ nói tiếp:

- Hiện giờ hoàng thượng đang rất tức giận, đến ta người cũng không muốn gặp. Trong thời gian này, Long Tích con nên biết an phận, tuyệt đối không được làm ra thêm điều gì dại dột. Mẹ con ả tiện nhân đó ẩn nhẫn nhiều năm, hôm nay công khai đối chọi, chắc chắn đã chuẩn bị kỹ lưỡng... Hừm, nói đến cũng đều là tại Long Tích con đã không thể kiểm soát được tiểu tử Long Thành kia, để hắn phát triển thế lực bên ngoài...

Nàng thở ra một hơi phiền muộn:

- Trước mắt con phải xem xét lại tất cả những thân tín bên cạnh mình, tra coi thuộc hạ dưới trướng có kẻ nào phản trắc, ăn ở hai lòng. Nếu cảm thấy khả nghi nhưng không tìm ra chứng cứ, vậy thì cũng cứ thẳng tay trừ khử, thà giết lầm chứ không được bỏ sót.

- Vâng, hoàng nhi sau khi trở về sẽ lập tức điều tra.

- Được rồi, con lui xuống đi. Nhớ kỹ, tạm thời phải ẩn nhẫn, không cần công khai đối chọi với Lý Long Thành. Phần mình, ta sẽ đợi Hoàng thượng nguôi giận rồi tìm cách tác động...

Lý Long Tích rời khỏi Phượng Nghi Cung, bên trong phòng chỉ còn lại một mình Hoàng hậu Triệu Cơ.

Nàng chuyển mình đứng dậy, hướng mắt nhìn về phía Linh Tước Cung - nơi ở của Triệu Phi Yến, nghiến răng khẽ giọng:

- Tiểu muội muội, ngươi đâm cho tỷ tỷ một nhát thật đau... Nhưng mà, mẹ con các ngươi đừng mơ có thể tranh đoạt ngai vàng với chúng ta. Ta nhất định sẽ khiến cho các ngươi phải hối hận...

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.