Bước qua cổng lớn, trên đường đi vào bên trong, Trần Tĩnh Kỳ nhìn thấy không ít người, thành phần đủ cả. Người già, người trẻ, nam nhân, nữ tử, chỉ chốc lát hắn đã gặp hơn một chục. Hắn đoán bọn họ hẳn là thực khách của Trung vương phủ, được Trung vương tiếp đãi, chu cấp cho sinh hoạt hàng ngày.
Trần Tĩnh Kỳ nhận ra những vị thực khách này, ai nấy đối với Lý Long Việt đều rất tôn kính. Nhưng sự tôn kính này không phải theo kiểu "kính nhi viễn chi" mà khá thân thiết, gần gũi, cảm tưởng ngoài địa vị gia chủ, người ban ơn thì trong mắt các vị thực khách kia Lý Long Việt còn là một bằng hữu.
Riêng bản thân Lý Long Việt, Trần Tĩnh Kỳ cũng để ý thấy hắn đối xử với các thực khách đều rất chân thành, nhớ được hết tên, trong bụng không khỏi thầm khen. Vị Trung vương điện hạ này quả rất biết cách thu phục nhân tâm.
Theo chân Lý Long Việt đi vào bên trong, qua sự giới thiệu của hắn, Trần Tĩnh Kỳ đã làm quen thêm được không ít người. Dọc đường, Trần Tĩnh Kỳ cũng tiện thể ngó xem không gian toà phủ đệ, hiếu kì quan sát.
Chẳng ngoài dự liệu, phủ đệ của Trung vương rất lớn, thậm chí so với Thái tử phủ (bây giờ là Vũ vương phủ) thậm chí còn muốn lớn hơn; song, hơi ngoài ý muốn là phong cách kiến trúc ở đây lại có phần thô thiển, những vật dụng bên trong, nó cũng chẳng có chút gì nổi bật. Từ cái bàn cái chén cho đến cây cảnh, bình hoa, bức rèm, tấm thảm... hết thảy đều chỉ là loại thứ cấp, rất đỗi bình thường.
Bên trong Trung vương phủ này, thứ đáng giá nhất mà Trần Tĩnh Kỳ thấy được duy chỉ có các bức tranh, những câu đối liễn. Chúng được Lý Long Việt treo khắp đại sảnh, và cả bên trong phòng riêng.
Trần Tĩnh Kỳ được dắt đi tham quan một vòng, cuối cùng vẫn là không biết nên nhận xét Lý Long Việt giản dị hay là xa xỉ. Kiến trúc phủ đệ, đồ dùng sinh hoạt, nó đúng rất đơn giản, nhưng nếu là kẻ tiết kiệm thì Lý Long Việt không nên mua sắm, sưu tầm chỗ tranh vẽ, các câu đối liễn kia. Phải biết đó đều là bút tích của danh gia, giá trị rất đắt đỏ. Lại nói, trừ thú vui tao nhã là thư hoạ ra thì Lý Long Việt còn nuôi dưỡng thực khách. Trong phủ của hắn, được chu cấp sinh hoạt hằng ngày, không một ngàn thì cũng phải tám trăm...
Sau cả buổi trời đi kết giao, chào hỏi, rốt cuộc Lý Long Việt cũng đưa Trần Tĩnh Kỳ đến một khoảng không gian riêng tư, yên tĩnh hơn. Nghe Lý Long Việt nói thì chỗ này gọi là Tịch Vân Viện, nơi hắn nghỉ ngơi, tịnh dưỡng.
Ở rìa hoa viên, ngay cạnh dãy hành lang có một cái tiểu đình, cũng gọi Tịch Vân. Trần Tĩnh Kỳ và Trung vương Lý Long Việt hiện chính là đang ngồi ở đấy. Lý Long Việt đích xác là một kẻ rất yêu thích thi hoạ, hắn mang ra cả chục bức tranh, rồi cả tá câu đối đưa cho Trần Tĩnh Kỳ xem, rồi nhờ bình phẩm.
Trần Tĩnh Kỳ vốn đã lựa lời từ chối, tự nhận học thức nông cạn chẳng dám bình luận gì, song Lý Long Việt cứ nhiệt tình nài nỉ, khiến hắn không thể không theo. Còn may, hết chỗ câu đối, tranh vẽ kia, Lý Long Việt đã thôi không lấy ra thêm thứ gì nữa, chứ nếu mà hắn đi lấy thêm, Trần Tĩnh Kỳ có lẽ sẽ phải bấm bụng than thầm mất.
- Tĩnh Kỳ, trời cũng đã trưa, ngươi ở lại cùng dùng cơm với ta đi.
Lý Long Việt đem chỗ câu đối, tranh vẽ thu xếp, hướng Trần Tĩnh Kỳ cười nói.
- Điện hạ, ta...
- Tĩnh Kỳ ngươi đừng từ chối. Ta vừa gặp ngươi mà cảm giác như đã quen biết từ lâu, thật tâm muốn làm bằng hữu.
Cũng chả buồn nghe xem ý tứ Trần Tĩnh Kỳ ra sao, Lý Long Việt một tay ôm đồ một tay nắm lấy cánh tay của hắn, cứ thế kéo đi.
Tới phòng ăn, Trần Tĩnh Kỳ nhìn thấy trên bàn bát đĩa cũng vừa mới được người dọn lên. Đứng bên cạnh bàn là hai tì nữ tuổi còn rất trẻ, đâu chỉ mười lăm mười sáu tầm đấy, đang chờ để hầu hạ chủ nhân của mình.
- Vương gia cát tường!
Hai tì nữ đồng thanh cúi đầu, hô.
Lý Long Việt khoát tay, tiện thể giới thiệu Trần Tĩnh Kỳ.
Hai tì nữ nghe xong, lập tức hướng Trần Tĩnh Kỳ cung kính thi lễ:
- An vương cát tường!
- Tĩnh Kỳ, nào, ngươi ngồi xuống đi!
Lý Long Việt niềm nở bảo, còn định tự tay kéo ghế cho Trần Tĩnh Kỳ.
- Điện hạ, cứ để tự ta...
Sau khi hai người an vị thì cũng vừa lúc từ phía ngoài, ba thân ảnh cùng nhau đi vào. Thoạt đầu Trần Tĩnh Kỳ chỉ thoáng liếc qua, nhưng xem rồi thì ánh mắt lại không muốn dời đi. Trong ba thân ảnh vừa mới tiến vào phòng kia, cô gái ở giữa khiến hắn phải chú mục. Chiếu theo cung cách ăn mặc thì rõ ràng nàng chả phải tì nữ, trái lại xem ra còn rất có thân phận.
Mi thanh mục tú, mũi cao môi mọng, mái tóc cài trâm, búi lên theo kiểu thiếu phụ, nữ nhân này quá nửa hẳn là Lâm Tịnh Y - thê tử của Lý Long Việt.
Trần Tĩnh Kỳ suy đoán không sai. Cung trang thiếu phụ vừa mới đi vào đích xác chính là Lâm Tịnh Y, trước là biểu muội, bây giờ thì là thê tử của Lý Long Việt.
Đợi nàng chào hỏi mình xong, Lý Long Việt mới nhìn Trần Tĩnh Kỳ, mỉm cười giới thiệu:
- Tĩnh Kỳ, đây là Tịnh Y, hiền thê của ta.
Trần Tĩnh Kỳ theo lễ đứng lên:
- Vương phi hảo.
- Tịnh Y, vị này chính là An vương của Trần quốc, người mà mấy hôm nay ta và các bằng hữu trong phủ vẫn hay đề cập.
Lâm Tịnh Y nhẹ gật đầu:
- An vương hảo.
Thanh âm trong trẻo, cử chỉ nhu mì, thực sự đúng là kiểu "hiền thê lương mẫu" điển hình trong xã hội này. Nghe giọng nói, xem diện mục, trong lòng Trần Tĩnh Kỳ bất giác sinh ra hảo cảm, thấy quen thuộc.
Cũng chẳng phải Trần Tĩnh Kỳ hắn có ý nghĩ đen tối gì, chỉ là khi tiếp xúc với Lâm Tịnh Y, hắn bất giác lại nhớ đến Thục phi Kim Vận - nữ nhân đầu tiên có quan hệ với hắn. Giữa Lâm Tịnh Y và Kim Vận, hai người quả thực rất giống nhau, không ở diện mạo mà nằm nơi phong thái, khí chất toát ra, cái sự nhu mì đằm thắm ấy.
- Tịnh Y, nàng cũng ngồi đi.
Lý Long Việt đích thân kéo ghế cho Lâm Tịnh Y, trong lúc ăn thỉnh thoảng còn gắp những món mà nàng ưa thích bỏ vào trong chén của nàng. Trần Tĩnh Kỳ ngồi ở một bên, trong bụng thầm nghĩ: "Tình cảm của phu thê bọn họ xem ra rất tốt."
Buổi cơm trưa chả mấy chốc mà trôi qua. Lý Long Việt và Trần Tĩnh Kỳ đều ăn không nhiều, Lâm Tịnh Y thì lại càng ít ỏi. Có vẻ bình thường nàng vốn vẫn ăn ít như vậy.
Sau khi Lâm Tịnh Y lui gót vào trong, Lý Long Việt lại dắt Trần Tĩnh Kỳ đi tham quan Tịch Vân Viện, rồi lấy rượu ra mời, cùng nhau đối ẩm ngâm thơ.
Trước sự chân thành, niềm nở của Lý Long Việt, Trần Tĩnh Kỳ dẫu muốn cũng khó lòng từ chối được. Thế là nguyên ngày hôm đó hắn ở lại Trung vương phủ bồi tiếp Lý Long Việt, đôi bên nói chuyện khá là hợp ý, từ văn chương thi phú cho tới thế sự nhân sinh, một chút trắc trở cũng đều không có.
Song, chính vì tâm đầu ý hợp như thế mà hai người khó tránh chuyện quá chén. Đến sẩm tối thì Lý Long Việt đã say mèm, chẳng còn có thể tự mình đứng vững, phải nhờ hạ nhân dìu đỡ.
- Vương gia, để thiếp đưa người về phòng.
Vương phi Lâm Tịnh Y bước đến bên cạnh Lý Long Việt, vươn tay muốn thay hạ nhân dìu đỡ hắn. Song Lý Long Việt lại từ chối, bảo:
Trần Tĩnh Kỳ có tửu lượng rất tốt, lúc này vẫn còn khá tỉnh táo, nghe vậy liền xua tay:
- Điện hạ, không cần đâu, Tĩnh Kỳ có thể tự mình đi về.
- Không được không được...
Lý Long Việt chân đứng không vững, thân mình xiêu vẹo vẫn tươi cười khua tay:
- Tĩnh Kỳ ngươi là khách của ta... sao có thể... có thể thất lễ được...
Hắn lại quay sang bảo Vương phi Lâm Tịnh Y:
- Tịnh Y, nàng... giúp ta tiễn Tĩnh Kỳ...
- Vâng, thiếp sẽ tiễn An vương.
Nói rồi nàng khoát tay ra hiệu cho hạ nhân đem Lý Long Việt dìu về phòng, còn mình thì tự thân đưa tiễn Trần Tĩnh Kỳ.
- Vương phi, thật sự không cần đâu, Tĩnh Kỳ có thể tự đi.
Lâm Tịnh Y nhẹ lắc đầu:
- Vương gia đã căn dặn.
Bởi do Trung vương phủ rất rộng, Tịch Vân Viện lại nằm sâu bên trong, thành thử muốn từ đó đi ra đến cổng thì phải vượt qua một quãng đường khá dài.
Dọc đường đi, Vương phi Lâm Tịnh Y hầu như không hề mở miệng, nét mặt có hơi trầm lặng. Thấy nàng lãnh đạm như vậy Trần Tĩnh Kỳ cũng chẳng tiện lên tiếng, chỉ nói một hai câu lấy lệ rồi thôi.
"Vũ trụ giai ngô phận sự
Chẳng công danh chi đứng giữa trần hoàn
Chí tang bồng hẹn với giang san
Đường trung, hiếu, chữ quân thân là gánh vác..."
Trần Tĩnh Kỳ và Vương phi Lâm Tịnh Y đang lặng lẽ bước dọc hành lang, bỗng chợt nghe bên tai tiếng người ngâm thơ, lời thơ cảm khái.
Bọn họ theo phản xạ đưa mắt tìm kiếm, rất nhanh đã phát hiện ra một người trung niên đang lảo đảo từ hướng hoa viên bước vào. Theo sau hắn còn có thêm hai người khác nữa, cả ba ai nấy đều đã say khướt.
Trong lúc Trần Tĩnh Kỳ còn đang nhìn về phía ba người nọ, Lâm Tịnh Y chợt mở miệng:
- Bọn họ là thực khách trong phủ, mỗi ngày đều uống say như vậy.
- À...
Trần Tĩnh Kỳ khẽ gật đầu, đang muốn nói thêm thì bên cạnh Lâm Tịnh Y đã chuyển mình cất bước.
"Vị Vương phi này dường như không thích trò chuyện lắm."
Trần Tĩnh Kỳ thầm nghĩ, nhấc chân bước theo.
- A...!
Bỗng, ở phía trước Lâm Tịnh Y đột nhiên hô lên, trong thanh âm có mấy phần hoảng hốt. Thì ra lúc nàng bước đến gần ba tên thực khách kia, có một tên vì quá say, chân nọ đá phải chân kia, cả người đổ nhào tới trước, mà hướng hắn ngã lại chính là vị trí của Lâm Tịnh Y.
Trần Tĩnh Kỳ chẳng kịp nghĩ nhiều, vội vươn tay nắm lấy cánh tay của Lâm Tịnh Y, đem nàng kéo lui lại để tránh bị người kia ngã trúng.
Theo cái kéo giật nọ, thân thể Lâm Tịnh Y xoay liền mấy vòng, đến khi dừng lại thì đã nằm gọn trong vòng tay của Trần Tĩnh Kỳ. Hai người bốn mắt nhìn nhau, không một lời nói, chỉ có những cánh hoa đào theo làn gió phiêu phù giữa không trung, nhẹ nhàng rơi xuống...