Đội ngũ chiến thắng trở về mang theo thư đầu hàng của Thanh Long quốc, trong thư có nói rõ sẽ vĩnh viễn không xâm phạm.
Dẫn quân trở về chính là Mẫn phó tướng. Hắn mang theo thân thể còn đầy thương tích, tâm tình không yên đứng ngoài ngự thư phòng chờ quân vương triệu kiến.
Vừa rồi trên đại điện, quân vương đối với việc hắn lập công lần này hết sức tán thưởng. Thế nhưng hắn minh bạch, trước đây mình theo lệnh đại hoàng tử làm việc đã phạm vào tội khi quân. Quân vương không vạch mặt hắn trước quần thần mà gọi hắn đến đây gặp riêng, hiển nhiên hắn không tránh khỏi việc chịu tội. Vì thế, cho dù từ đầu đã mang theo ý định chịu chết, tâm thần hắn vẫn lo lắng bất an.
“Hoàng thượng cho gọi Mẫn phó tướng vào nói chuyện.” Vương công công phụ trách truyền lời mở rộng đại môn thư phòng.
Mẫn phó tướng miễn cưỡng chấn chỉnh tinh thần, nhấc chân bước qua cửa. Sau khi hắn bước vào, cửa phòng vang lên những tiếng trầm nặng cho đến khi hoàn toàn đóng kín.
“Tội thần tham kiến hoàng thượng.” Không dám nhìn kỹ bóng người trên thư án, Mẫn phó tướng đã cấp bách quỳ xuống.
Chỉ nghe một thanh âm băng lãnh từ trên truyền xuống, “Mẫn phó tướng vì Hỏa Phượng quốc ta vào sinh ra tử, có tội gì?”
Mẫn phó tướng sao dám nói rõ, kinh hồn táng đảm khiến mồ hôi lạnh ứa ra như mưa.
Lúc này, Phượng Vũ trầm giọng nói, “Trẫm chỉ cần ngươi thành thật trả lời, ngươi làm được chứ?”
“Vâng, thần thề sẽ không có nửa lời dối trá.”
“Phượng Quân rơi xuống vực, chuyện này là thật hay giả?”
Mẫn phó tướng vừa nghe, nhất thời cảm thấy ủy khuất giùm cho Phượng Quân, hô to, “Việc này hiển nhiên là thiên chân vạn xác a hoàng thượng!”
Phượng Vũ cười nhạt, “Trẫm có thể tin được không?” Ai biết được Phượng Quân không phải là cố ý giả chết để chạy trốn?
Mẫn phó tướng vì chủ sốt ruột, quyết tâm bằng bất cứ giá nào cũng phải nói ra, “Hoàng thượng, nếu ngài muốn trị thội thần, thần quyết không một câu oán hận, nhưng trước khi chết mong ngài cho phép thần vì đại hoàng tử mà nói mấy câu công đạo!”
“Trẫm cho ngươi nói, chỉ cần lời ngươi nói đều là thật.” Phượng Vũ muốn nghe thử Phượng Quân đã làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như thế, thuộc hạ của hắn còn có thể nói gì để giúp hắn biện bạch.
Mẫn phó tướng nói, “Hoàng thượng có còn nhớ, một năm rưỡi trước Thanh Long binh sĩ cường đoạt dân nữ Hỏa Phượng ta, lúc đó ngài có nói qua, nếu như đến lúc đủ thực lực đối kháng với Thanh Long, ngài tuyệt đối sẽ không tha thứ cho đám mọi rợ đó?”
“Trẫm đúng là có nói qua.” Việc này là Thanh Long quốc khinh người quá đáng, Phượng Vũ đương nhiên có ấn tượng. Sau đó Thanh Long quốc dù có xử phạt binh lính phạm tội, nhưng cũng chỉ là trách phạt qua loa cho y thấy mà thôi, lúc đó y tức đến nỗi đập nát bình ngọc lưu ly mình thích nhất, có thể nói lúc đó phẫn nộ đến cực điểm.
Mẫn phó tướng nói, “Nếu hoàng thượng nhớ kỹ, vậy ngài vẫn chưa nhìn ra được dụng tâm của đại hoàng tử sao?”
Mi tâm của Phượng Vũ hơi nhíu lại, tựa như bị Mẫn phó tướng chạm trúng tâm sự nào đó trong lòng.
“Để giúp hoàng thượng phân ưu, đại hoàng tử từ một năm trước đã bắt đầu huấn luyện binh sĩ chuẩn bị cho chiến tranh với Thanh Long quốc, việc này ngài ấy vẫn chưa báo lên hoàng thượng là vì không muốn hoàng thượng thất vọng. Nếu như chưa thể nắm chắt phần thắng trong tay, ngài ấy không dám đề cập với ngài. Suốt một năm nay, đại hoàng tử ban ngày luyện binh, ban đêm vẽ chiến đồ, vì đề phòng thám tử Thanh Long quốc, ngài ấy phải chi ra từng nhóm nhỏ huấn luyện, cho dù thường xuyên rơi vào tình trạng kiệt sức, nhưng chỉ cần nghĩ tới thành quả, ngài ấy sẽ tự cảm thấy thỏa mãn. Thần biết chuyện tăng cường luyện binh đã bị phong thanh truyền vào cung, có người cho rằng đại hoàng tử có tâm mưu phản, nhưng tất cả mọi việc ngài ấy làm đều không phải vì ai khác, mà là vì hoàng thượng!” Mẫn phó tướng thanh âm đau đớn nói.
Phượng Vũ kìm lòng không đậu cắn chặt răng, thấp giọng nói, “Hồ ngôn loạn ngữ!” Sau đó chỉ một ngón tay vào Mẫn phó tướng, “Trẫm không phải muốn ngươi nói mấy thứ này, trẫm muốn ngươi nói ra hắn ở nơi nào!”
“Thần nói mỗi câu mỗi chữ đều xuất phát từ tâm khảm, không có một tia lừa gạt, đại hoàng tử… ngài ấy đích thực là rơi xuống vực rồi!” Mẫn phó tướng bi thống nói, “Lưỡng quân giao tranh, đại hoàng tử xung phong dẫn đầu, không ngờ tới thủ lĩnh quân địch cực kỳ giảo hoạt, dụ hoàng tử đến bên vách núi tam diện giáp công, lúc đó thận hận mình không có phép phân thân, chỉ có thể trơ mắt nhìn đại hoàng tử bị dồn tới vách đá, một cước đạp vào khoảng không…”
Nhớ lại tình cảnh khiến tim người ngưng đập lúc đó, Mẫn phó tướng vẻ mặt đau đớn, vết thương trên đùi hắn là do lúc đó sốt ruột muốn đến cứu Phượng Quân mà bị kẻ địch lợi dụng gây thương tích.
“Là thần vô dụng, là thần vô dụng, chỉ có thể nhìn đại hoàng tử rơi xuống mà không cứu được…”
“Câm miệng…”
Phượng Vũ cúi đầu nói một tiếng, nhưng Mẫn phó tướng đang lâm vào hối hận tự trách mắng mình không nghe thấy được, một khắc sau, Phượng Vũ vỗ bàn đứng dậy, quát lớn.
“Câm miệng ngay cho trẫm!”
Mẫn phó tướng thấy quân vương sắc mặt âm trầm, thầm nghĩ mình cách cái chết cũng không xa, liền im lặng cúi đầu nhận mệnh.
Nhưng mà, tiếp đó hắn lại nghe được một câu tựa như đã mất hết khí lực toàn thân, “Đi ra ngoài.”
“Hoàng…” Mẫn phó tướng hoang mang không ngớt.
“Đừng để trẫm phải nói một câu đến hai lần!”
“Vâng… thần xin cáo lui.”
Mẫn phó tướng khom người thối lui tới cửa, ngay lúc hắn chuẩn bị xoay người bước ra, thanh âm Phượng Vũ lần thứ hai bay tới.
“Trên chiến trường gươm đao không có mắt, Mẫn gia chỉ có mình ngươi là con nối dỗi, trẫm không đành lòng thấy ngươi mình đầy thương tích. Sau khi ngươi dưỡng thương xong, trẫm liền an bài cho ngươi một chức quan.”
Mẫn phó tướng cười khổ, thầm nghĩ chắc hoàng thượng đang muốn tính toán sổ sách với hắn. Dù sao đi nữa người hắn muốn theo cũng đã không còn, lưu lại trong triều cũng không biết để làm gì, chi bằng cởi bỏ một thân giáp phục, trở lại với cuộc sống bình đạm qua ngày.
“Tạ ơn ý tốt của hoàng thượng, thần nghĩ mình cũng đã đến lúc cưới vợ sinh con, thỉnh hoàng thượng chấp thuận cho thần giải giáp quy điền.”
“Chuẩn.”
“Đa tạ hoàng thượng thành toàn.”
Một lúc sau, Vương công công đẩy cửa tiến vào.
“Hoàng thượng, khánh công yến bắt đầu rồi, ngài có phải…” Đến gần mới phát hiện Phượng Vũ đang xuất thần, Vương công công liền nhẹ nhàng hô một tiếng, “Hoàng thượng.”
Phượng Vũ tựa hồ lúc này mới nghe được thanh âm, vẻ mặt như vừa hồi phục tinh thần. Vương công công không biết có phải mình nhìn lầm hay không, nhưng trên khuôn mặt quân vương tựa hồ vừa ánh lên một nét bi thương cố giấu.
“Hoàng thượng, nếu ngài mệt mỏi, nô tài có thể đỡ ngài về nghỉ tạm.” Vương công công đưa ta muốn đỡ Phượng Vũ đứng dậy.
Phượng Vũ vỗ vỗ tay Vương công công, đẩy ra, nói, “Yến hội bắt đầu rồi, đi thôi.”
Y chắp tay sau lưng, dẫn đầu bước ra khỏi ngự thư phòng.
Bên ngoài tuyết rơi lớn, Vương công công đuổi theo Phượng Vũ, đem áo lông cừu choàng lên hai vai y.
“Hoàng thượng, bên ngoài rất lạnh, cẩn thận long thể.”
Phượng Vũ siết chặt áo lông cừu trên người, đột nhiên dừng lại, nhìn sang nơi nào đó.
Không xa phía bên kia hồ, một gốc mai hoa nổi bật giữa ngự hoa viên đầy tuyết trắng, toát lên hàn hương thanh u.
Vương công công nói, “Gốc mai đó là do hoàng thượng đích thân trồng.”
Phượng Vũ đi qua, kìm lòng không đậu đưa tay sờ vào thân cây, “Năm đó trẫm trồng cây này là vì Phượng Quân, muốn hắn hiểu được cái gọi là ‘Mai hoa hương tự khổ hàn lai’.”
Vương công công kinh ngạc vì y đột nhiên nhắc tới Phượng Quân, nhất thời không biết tiếp lời thế nào.
“Hắn là một hài tử xuất sắc, nổi bật nhất trong tất cả các hài tử của trẫm, khiến trẫm kiêu ngạo, khiến trẫm vui mừng, bởi vì hắn là hài tử của trẫm, thuộc về trẫm.”
Kết quả, hắn cũng là người tổn thương tâm của Phượng Vũ. Yêu quá sẽ sinh ra hận, thế là, Phượng Vũ không thể thương hắn, chỉ còn cách hận hắn.
Phượng Vũ cho rằng muốn hận Phượng Quân là một chuyện rất dễ dàng, cho rằng muốn tìm một cái cớ để hận Phượng Quân cũng không khó, nhưng là đến hôm nay, y mới phát hiện Phượng Quân đã làm nhiều chuyện khiến y không thể hận được đến thế.
Còn có thể dùng lý do gì để tiếp tục hận hắn đây?
Từ lúc tin tức Phượng Quân rơi xuống vực được truyền đến, Phượng Vũ đã mơ hồ cảm nhận được bản thân đã hận không nổi nữa. Cho dù hắn không phải thân sinh nhi tử, cho dù hắn cũng từng tính kế y, nhưng lại chưa từng làm tổn thương y. Cho dù có bị y dằn vặt đến thương tích đầy mình, nhãn thần của hắn vẫn như trước chuyên chú nhìn y, khát vọng nhìn y…
Một đóa mai hoa theo gió thổi qua bên má, Phượng Vũ đưa tay bắt lấy.
Năm đó trồng cây, tâm trạng chính là hân hoan, mà sao hôm nay nhìn đến chỉ có tiếc nuối cùng thương cảm.
“Phụ hoàng!”
Trong lúc hoảng hốt tưởng chừng nghe được thanh âm quen thuộc, Phượng Vũ vội vã xoay người.
Phượng Lăng lo lắng chạy tới, vội vàng hành lễ rồi nói, “Phụ hoàng ở đây làm gì vậy? Khánh công yến đều đang chờ ngài.”
Phượng Vũ nhìn Phượng Lăng một chút, lại nhìn Lý Toàn theo sau Phượng Lăng một chút, che giấu tâm tình cười nói, “Không có gì, trẫm đến ngay.”
Lúc đi qua Lý Toàn, ánh mắt y không khỏi tán thưởng thanh niên tiểu tướng này.
Lần này đều nhờ Lý Toàn cơ trí ứng biến, Phượng Lăng mới có thể trở về cung nhanh như vậy. Mặc dù trên đường chạy trốn Phượng Lăng chịu không ít khổ cực, nhưng cuối cùng cũng bình an vô sự, ngay cả Phượng Lăng cũng thay đổi cách nhìn triệt để với ân nhân cứu mạng này. Nghe nói sau khi trở về hai người thường xuyên gặp gỡ, Phượng Vũ vì thế cảm thấy vui mừng. Phượng Lăng trước nay tính tình kiêu căng ngạo mạng thành thói, có thể theo Lý Toàn thành thục ổn trọng học hỏi thêm, cũng là một chuyện tốt.
Trong lòng Phượng Vũ chợt nảy ra một chủ ý.
“Lý Toàn, trẫm muốn ngươi thực hiện một nhiệm vụ.”
“Thỉnh hoàng thượng phân phó.”
“Toàn lực tìm kiếm Phượng Quân, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”