Quân Y Khó Làm (Quân Y Nan Vi)

Chương 12



Lâu Minh Tuyết thấy một đòn không trúng, rút dao định đâm thêm một lần nhưng cơ hội vuột mất, cổ tay y bị Tạ Ngự Khi bắt lấy, đao tuột mất.

Lâu Minh Tuyết không cam lòng nhưng sức lực Tạ Ngự Khi rất lớn, giãy dụa căn bản không thể thoát khỏi cầm cố chỉ có thể đỏ mắt trừng đối phương. Y biết nếu lần này thất bại, sau này cũng không còn cơ hội.

Trong khoảng thời gian ngắn, cảm xúc Tạ Ngự Khi biến hoá thất thường, hắn hận y tuyệt tình nhưng cũng hận mình không đủ nhẫn tâm. 

Thời điểm hắn trầm mặc không biết làm thế nào với y, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng sàn sạt, sau đó liền nghe một trận cười to: “Ha ha ha ha, thật không nghĩ đến Lâu đại phu xưa nay mắt cao hơn đầu cư nhiên cũng thành đồ vật dưới khố nam nhân, có phải hay không không đủ hùng dũng, không thỏa mãn được ngươi mới đâm hắn một kiếm. Nếu như vậy chi bằng theo lão phu, lão phu xác định có thể cho ngươi dục tiên dục tử, ha ha ha!”

Lời còn chưa dứt, Lâu Minh Tuyết cảm nhận được một chưởng đánh tới chỗ mình, nhắm mắt muốn gắng gượng chống đỡ đòn này nhưng không có đau đớn trong tưởng tượng. Mở to hai mắt nhìn Tạ Ngự Khi vì mình chống đỡ một kích, y không thể tin được, người này đã biết mình muốn giết hắn, không chỉ bây giờ mà còn có sau này nhưng vẫn vì mình đỡ đòn đánh. 

Ngực giống như bị vỗ mạnh.

Tạ Ngự Khi ho khan một tiếng, phun ra một ngụm máu, nhìn kinh ngạc trong mắt y: “Ta đem hắn dẫn ra, ngươi nhân cơ hội chạy trốn đi.”

Dứt tiếng, hắn đẩy y ra, đón nhận người kia.

Lâu Minh Tuyết bị hắn đẩy một cái, mất thăng bằng té vào trong nước, nhìn thân ảnh phía trên, cắn cắn môi. 

Y không biết Tạ Ngự Khi tại sao lại giúp y, y chỉ biết chuyện này không thể nợ, bằng không, bằng không y cũng không biết sẽ biến thành ra sao!

Huống chi, Lâu Minh Tuyết vốn dự định là sẽ tự mình thu thập ma giáo lão quỷ kia, hai ba lần bò lên bờ, mặc quần áo tử tế, đuổi theo hướng hai người đang tranh đấu. 

Chỉ có điều chờ Lâu Minh Tuyết tìm tới, Tạ Ngự Khi dựa vào nham thạch nghỉ ngơi, lão quỷ kia đã sớm bỏ chạy. Nhìn nam nhân vì mình mà bị thương, y đứng một hồi lâu cũng không thể mở miệng. 

Tạ Ngự Khi mở mắt ra nhìn y: “Hiện tại giết ta vẫn còn kịp, chờ ta hảo, ngươi sẽ không có cơ hội.”

Nghe hắn nói câu này, Lâu Minh Tuyết nhíu mày, mình thật sự là người vong ân phụ nghĩa như vậy?

Ngồi xổm bên cạnh nam nhân: “Không muốn chết thì câm miệng!”

Tạ Ngự Khi bỗng nhiên nở nụ cười, bắt lấy cánh tay đang dò xét vết thương của hắn: “Ngươi có phải là, có phải là không nỡ giết ta, ân?”

Lâu Minh Tuyết không nghĩ tới hắn sẽ hỏi như vậy, tim đập rộn ràng, vấn đề này làm cho y hoảng hốt, cũng tức giận, thật giống như là bí mật giấu ở đáy lòng lại bị người này phát hiện, giãy khỏi tay hắn nhưng rồi lại bị nắm thật chặt: “Ngươi hẳn là bị lão già kia đánh cho đầu óc ngớ ngẩn đi?”

Tạ Ngự Khi không để ý đến ngữ khí trào phúng của y, nghiêm túc nói: “Ngươi không dám thừa nhận, là bởi vì ta đoán trúng có đúng hay không, ha, ngươi kỳ thực cũng không chán ghét ta như vậy đối với ngươi, có phải là, không thể chịu được cuối cùng mỗi lần đều là biến thành ngươi quấn lấy ta cầu hoan, khụ khụ!”

Lâu Minh Tuyết nghe hắn nói, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, nhìn nam nhân bị nội thương chỉ nói mấy câu liền ho ra máu, không giống bộ dáng hay cường hãn ngày thường, không khỏi cảm thấy chút khó chịu.

“Ngươi đừng nghĩ trên mặt mình có vàng, ta chỉ đơn thuần không muốn nợ tình, chờ ngươi tốt ta nhất định sẽ lại tìm cơ hội giết ngươi, hiện tại thì câm miệng cho ta.”

Tạ Ngự Khi cười khẽ, hắn biết y là người nói một đằng làm một nẻo, khẩu thị tâm phi chỉ là không muốn thừa nhận, ngoài miệng nói giết giết e là sau này cũng không thật sự muốn làm. Nếu không phải y sẽ không do dự như vậy. 

Không nói gì thêm, hắn dựa vào nham thạch nhắm hai mắt lại, mặc cho y thay mình xử lý vết thương.

Nghĩ đến những câu nói của ma giáo lão quỷ, hắn thật sự không ngờ đến thân phận của Lâu Minh Tuyết, nhưng bởi vì như thế hắn mới thấy mình thật sự đến tột cùng là rất may mắn bắt được ngự y trong tay của thánh thượng. 

Cũng khó trách huynh trưởng sẽ đem người kia sủng lên trời, chắc chắn cũng giống như hắn, sớm đem tâm ném ở bên trên.

Nhưng là dù vậy cũng rất vui vẻ chịu đựng.

Mở mắt nhìn người đang cúi đầu chữa thương cho hắn, tóc vẫn chưa khô, nước nhỏ từng giọt, thân thể chỉ khoác một cái áo mỏng còn bởi vì khom lưng mà lộ ra tấm lưng mảnh, Tạ Ngự Khi chỉ cảm thấy dục vọng vừa phát tiết một lần nữa kêu gào lên.

Cảm nhận được thân thể hắn khác thường, Lâu Minh Tuyết lườm một cái: “Còn dám động dục lung tung, có tin hay không ta liền phế ngươi!”

Nghe vậy Tạ Ngự Khi lần thứ hai nhắm hai mắt lại, không dám lộn xộn. 

Lâu Minh Tuyết thấy hắn nhắm mắt lại, cắn cắn môi, có trời mới biết bởi vì cổ độc liên kết, chỉ cần người này có dục vọng, trong cơ thể y mẫu sâu độc sẽ rêu rao lên, theo bản năng rụt chặt huyệt khoang lần thứ hai khát khao, y đỏ mắt căm giận trừng nam nhân một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.