Lâu Minh Tuyết nhìn người tiến vào, hừ lạnh một tiếng.
Tạ Ngự Khi cười hì hì đến gần: “Đại phu làm sao không nghỉ ngơi, ngồi đây làm gì.”
Y nắm chặt tay, khống chế bản thân muốn xé người trước mặt ra, kích động nói: “Ta muốn làm gì, làm cái gì, cùng ngươi có quan hệ sao, cần ngươi quản sao, Hầu gia cũng quá tự tin rồi.”
Hắn biết đến y đối với hắn như vậy, hơn phân nửa bởi vì mình không đáp ứng cầu mong của y, cũng như không đáp ứng mối quan hệ này, cẩn thân cười cười lấy lòng, từ trong lòng móc ra hộp gấm đem đến trước mặt y: “Ta đi thị trấn có mua cho ngươi ít đồ.”
Lâu Minh Tuyết quét mắt đến hộp gấm, trực tiếp ném đi: “Lấy về, ta mới không cần đồ của ngươi.”
Tạ Ngự Khi nhận láy, nhìn y một chút: “Đã như vậy, ta cũng không bắt buộc đại phu.”
Nói xong liền đứng dậy ra ngoài, Lâu Minh Tuyết nhất thời vô cùng tức giận, mới vừa trên giường còn nói muốn y gả cho hắn, xuống giường liền đối y như vậy, quả nhiên đáng chết. Rút dao nhọn giấu dưới bàn hướng hắn đâm tới, liền thấy hắn quay người tránh né, nắm chặt bàn tay cầm đao của y, đem y kéo đến trước mặt: “Ngươi còn muốn giết ta?”
Tạ Ngự Khi hừ lạnh một tiếng: “Xem ra đại phu vẫn không có ngoan ngoãn, vậy ta cũng không ngại làm đại phu nhớ thật lâu, làm ngươi biết mình rốt cuộc là ai, mưu sát phu quân nhưng là tội lớn!”
“Ai thừa nhận ngươi là phu quân ta, ân?” Lâu Minh Tuyết không yếu thế trừng Tạ Ngự Khi, mặt đầy tức giận.
“Hay, hay, hảo!” Hắn liên tiếp nói ba tiếng hảo, đè y lên giường, bàn tay thô ráp mạnh bạo xé quần áo y.
Lâu Minh Tuyết đấm đá vùng vẫy nhưng Tạ Ngự Khi phảng phất như một toàn núi lớn bất động.
Quần áo trên người từ từ bị lột ra, cảm giác bất an ngày càng lớn, cuối cùng cả người đều run rẩy: “Không muốn… Buông ta ra… Ngươi cái này đáng chết… Buông ta ra… Nha nha… Không phải đối với ta như vậy…”
Nhìn người dưới thân hoảng sợ khóc lên, Tạ Ngự Khi nóng nảy tức giận cũng dần tỉnh táo lại, an tĩnh nhìn quần áo y đã bị xé không đủ che thân, không khỏi có chút đau lòng.
“Đừng khóc, ta không làm, ngoan, đừng khóc.” Hắn ôm y vào lòng, Lâu Minh Tuyết dựa sát vào ***g ngực hắn, nhẹ nhàng nức nở, nghe nam nhân nói nhịn không được muốn lên án hắn nhưng vừa mở miệng liền nấc lên: “Ngươi …. Cách… Bại hoại… Cách… Chỉ biết bắt nạt ta… Cách… Nha nha…”
(Cách là tiếng nấc lên khi mình khóc ý mọi người.)
“Hảo, hảo đừng khóc, ta không phải cũng là bị ngươi làm cho tức giận sao, ai cho ngươi muốn giết ta?” Hắn vuốt ve tấm lưng trần trụi trắng mịn giúp y thuận khí.
Nghe được câu này, Lâu Minh Tuyết nhất thời ủy khuất xẹp xẹp miệng: “Kia ai cho ngươi… Cách… Ta bất quá là… Nói… Nói…Cách… Ngươi hai câu… Ngươi muốn đi… Ngươi… Cách… Ngươi cũng không dỗ ta… Nha nha…”
Không nghĩ tới y lại cất giấu tâm tư như vậy, Tạ Ngự Khi vẫn còn tức giận nhất thời mềm nhũn, tay nhào nặn cái mông mềm mại vểnh cao: “Ta sai rồi, ta sai rồi, sau này ngươi nói cái gì chính là cái đó, ta sẽ không lạnh nhạt ngươi, phía sau không phải là muốn sao, ta hiện tại liền cho ngươi, đừng khóc, ngoan!”
Lâu Minh Tuyết không nghĩ tới hắn lại nhớ tới chuyện này, nhất thời có chút giận dữ và xấu hổ: “Ngươi… A… Nhẹ chút…” Vốn muốn lên án lời nói nhưng bàn tay lại chạm đến hậu huyệt nhạy cảm chưa được thỏa mãn nhẹ nhàng ve vãn, nhất thời như có vô số dòng điện chạy qua. Cả người mềm nhũn, y theo bản năng nắm lấy quần áo hắn.
Tạ Ngự Khi thấy gò má Lâu Minh Tuyết ửng hồng, hiển nhiên đã động tình, đem y phục triệt để kéo xuống, nhẹ nhàng hôn cổ y, ngón tay đâm vào bí động ẩm ướt. Nghe người trong lòng hít một tiếng, lãnh hương nhàn nhạt trong không khí, hắn kế sát bên tai y, nhẹ nhàng thủ thỉ: “Thoải mái sao, Tiểu Tuyết!”
Đột nhiên có nhũ danh thân mật, khiến Lâu Minh Tuyết mở ra đôi mắt đã mông lung sương mù, chủ động dâng lên môi thơm: “Thoải mái, hôn nhẹ ta, ta muốn, ân!”
Mời gọi như vậy, hắn sao có thể bỏ qua, nhanh chóng ngậm vào đôi môi dụ người liếm hôn.
“A… Thật là nhột… Không muốn đùa… Mau vào… Chen vào… A… Thật là tốt đẹp đầy… Yêu thích… Hừ hừ…” Bí động hư không rốt cục cũng được lấp đầy trong nháy mắt, Lâu Minh Tuyết phát ra rên rỉ ngọt ngào, ôm cổ hắn, eo thon chủ động lên xuống. Y chỉ thấy huyết dịch cả người đều tập trung ơ tiểu huyệt đang phun ra nuốt vào côn th*t nam nhân kia.
Nhịn xuống ước muốn mạnh mẽ thao lộng cho thỏa dục vọng bản thân, Tạ Ngự Khi mở hộp gấm ra, đem đồ mua về cho y lấy ra, đó là một thắt lưng dây xích cùng một đôi cước hoàn liên thủ (?)
Trên eo mát lạnh, Lâu Minh Tuyết cúi đầu xem liền thấy một sợi dây khảm đá quý màu đỏ đeo ở hông, theo y đung đưa, dây xích cùng tiểu hoa tai cũng sẽ cùng chập chờn.
“Thích không, ta vừa nhìn liền thấy nó rất hợp với ngươi.” Nhìn y, Tạ Ngự Khi ôn nhu nói, Lâu Minh Tuyết cũng nhìn hắn, hiếm khi y không có che giấu tâm tình, gật gật đầu: “Yêu thích.”
Hai chữ này y nói rất nhẹ nhưng hắn vẫn nghe được, không nhịn được trên mặt y mạnh mẽ hôn vài cái: “Yêu thích thì liền đeo không cho ngươi bỏ xuống, hơn nữa đã nhận đồ của ta, sau này sẽ là người của ta, vợ ta, không được nghĩ đến việc giết ta, biết không?”
Lâu Minh Tuyết không nghĩ tới người này chỉ là tặng hắn món đồ lại có nhiều yêu cầu như vậy, nghĩ lại hành động thô bạo của hắn ban nãy lại có chút sợ sệt, người này nếu muốn liền thô bạo với mình, chỉ có thể gật gật đầu, xấu hổ nhắm mắt ôm lấy Tạ Ngự Khi: “Đừng nói nữa… Sắp ta… Ân… A… Nhẹ chút… Quá nhanh… Ha… Thoải mái…”
Lâu Minh Tuyết không muốn thừa nhận, lời nam nhân này nói lại làm tâm lý y rất thỏa mãn, chỉ có thể kéo hắn cùng chìm đắm vào bể dục, y mới thấy được mình không có vi phạm ước muốn ban đầu.