Quân Y Khó Làm (Quân Y Nan Vi)

Chương 28



Đêm khuya, một tiếng kêu sắc bén làm Lâu Minh Tuyết đang ngủ say giật mình tỉnh giấc, tiếng kèn lệnh bên ngoài truyền tới biểu thị có đại chiến đột kích.

Y đứng dậy đi ra ngoài, nhìn đội ngũ theo thứ tự tạo thành đội phòng thủ cùng tiến công, theo bản năng tìm bóng dáng Tạ Ngự Khi. Đi được nửa đường lại bị Hữu phó tướng nhìn thấy kéo tay lại: “Đại phu, Hầu gia muốn đại phu ở lại trong lều.”

“Thời điểm như thế này ngươi vẫn là quan tâm Tả phó tướng đi.” Không để ý đến đến nét kinh ngạc trên mặt Hữu phó tướng, y nhìn thấy Tạ Ngự Khi ở phía trước liền chạy tới.

Nhìn thấy người xuất hiện bên cạnh, tâm lý hắn ấm lên một chút nhưng ngoài miệng lại nói: “Ngươi sao lại đi ra, nơi này…”

“Ngươi câm miệng, chuyện của ta không cần ngươi quan tâm.” Lâu Minh Tuyết lườm hắn một cái,  làm cho hắn bao nhiêu lời muốn nói liền nuốt xuống.

“Vậy ngươi cẩn thận một ít, Man tộc này một khi phát điên rất khó đối phó.” Tạ Ngự Khi trong lòng vẫn còn sợ hãi dặn dò.

Man tộc sinh sống ở hoang vắng mờ mịt gần gũi cùng thú hoang, thậm chí còn có một ít hành động cùng trạng thái của thú, mùa đông đồ ăn thiếu thốn sẽ xâm lấn.

Không biết có còn xa lắm không nhưng lại có thể nghe rõ tiếng kêu gào truyền tới, Lâu Minh Tuyết nhíu mày, y từng nghe sư phụ nói qua Man tộc sẽ có chút giống thú hoang, là vì bọn hắn có một phần người kết hôn cùng thú hoang, lâu dần trong huyết mạch tự nhiên xuất hiện thú tính. Đến khi thân hình lại cao to uy mãnh xuất hiện, Tạ Ngự Khi lại ngừng lại, người đã từng đánh trận này rất nhiều lần lúc này lại hành động như vậy rất khác thường.

Rất nhanh, nam tử cao lớn vận thường phục đi ra, trong lòng người kia còn ôm theo gì đó. Nhìn thấy người đến Tạ Ngự Khi nhíu mày tiến lên nghênh tiếp.

“La Ư, ngươi đây là ý gì?”

Nam tử gọi là La Ư có đôi mắt giống rắn khác hẳn người thường, làm cho hắn thoạt nhìn có chút khủng bố. Nhìn Tạ Ngự Khi, La Ư không có bất kỳ biểu lộ gì: “Ta muốn cùng các ngươi làm một khoản giao dịch.”

“Giao dịch?” Tạ Ngự Khi không biết Man tộc thích dùng vũ lực giải quyết vấn đề làm sao lại muốn giao dịch cùng hắn, ánh mắt không tự chủ rơi xuống vật trong ***g ngực hắn: “Ngươi muốn cùng ta giao dịch cái gì?”

La Ư không có trực tiếp mở miệng mà là xốc lên vật bị che vải bố trong ***g ngực, trong phút chốc liền lộ ra một nam tử tuấn tú, Tạ Ngự Khi không hiểu nhìn La Ư, mà Lâu Minh Tuyết đứng ở phía sau hắn trong nháy mắt cứng đờ, lão tam!

“Các ngươi cho ta lương thực, ta liền thả hắn!” Thanh âm La Ư không hề có một chút tình cảm, lạnh băng như đang thuật lại.

Chẳng kịp cho Tạ Ngự Khi suy nghĩ cùng mở miệng, y liền nắm lấy cánh tay của hắn: “Cứu hắn!”

Nhìn Lâu Minh Âm ngủ mê man bị người kia ôm vào trong ngực, y không dám tưởng tượng sư đệ đã chịu cái gì, quay đầu khẩn cầu Tạ Ngự Khi đang không hiểu: “Hắn là sư đệ của ta, cứu hắn, cầu ngươi.”

Trong mắt Tạ Ngự Khi lóe lên một tia kinh ngạc, không thể tin được nhìn người trong ngực La Ư: “Hắn thật là sư đệ của ngươi?”

“Vâng, Tam sư đệ của ta, Lâu Minh Âm. ”

“… Hảo, La Ư, ta đáp ứng ngươi, ngươi thả hắn, ta cho ngươi lương thực.”

“Hầu gia!” Tả phó tướng lúc này muốn mở miệng nhắc nhở nhưng chẳng kịp chờ Tạ Ngự Khi đáp lại liền bị Hữu phó tướng che miệng lại kéo qua một bên.

Trong mắt La Ư lóe ra một tia mừng rỡ nhưng vẫn e dè nói: “Ta muốn ngươi sẽ bảo đảm chúng ta an ổn vượt qua mùa đông năm nay, ta sẽ giữ người.”

“Được.” Tạ Ngự Khi không hề do dự đáp ứng, đối với La Ư, tuy rằng hắn chỉ là một trong ba thủ lĩnh của Man tộc nhưng lại là người có quyền hành cùng là người giữ chữ tín nhất. Mấy lần giao phong cũng làm cho Tạ Ngự Khi rất bội phục.

“Tốt lắm, chúng ta lấy máu thề thời điểm lương thực được đưa đến, ta liền thả người.” La Ư nói xong liền dùng đao cắt tay, máu nhỏ xuống đất, Tạ Ngự Khi cũng làm theo hắn.

“Ta chờ tin tức của các ngươi.” Bỏ lại một câu, La Ư ôm người trong ngực rời đi, trong chốc lát đều biến mất khỏi tầm mắt.

Người đi rồi, Tạ Ngự Khi xoay người nói: “Chuẩn bị lương thảo.”

“Vâng.” Hữu phó tướng đáp một tiếng kéo

Lâu Minh Tuyết nhìn thân ảnh đã biến mất trong màn đêm, thần sắc bất an cau mày.

“Yên tâm, ta sẽ cứu hắn.”

Lâu Minh Tuyết quay đầu nhìn đôi mắt sâu sắc của Tạ Ngự Khi kia: “Thánh thượng trách tội, ta sẽ cùng ngươi cùng chịu phạt.”

Tạ Ngự Khi bỗng nhiên nở nụ cười, đem người ôm lấy: “Hảo!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.