Khăn mặt thô ráp ma sát với da thịt ướt át mang đến cảm giác tê dại khó hiểu, Lâu Minh Tuyết khẽ chuyển động hai chân, hư không trống rỗng bên trong khiến y nhịn không được muốn nhiều hơn.
Tạ Ngự Khi lau đến hai khối thịt tròn vo cong vểnh: “Ngoan, nâng lên nào.”
Lâu Minh Tuyết biết nếu để mặc hắn đang ngày càng đi xuống phía dưới sợ là sẽ không không làm gì nhưng thân thể lại khát vọng quá mức mãnh liệt, y lý trí muốn hắn dừng lại nhưng trong thời kỳ này, thân thể lại rất có nhu cầu. Cuối cùng *** vẫn là thiêu đốt lý trí, y quỳ lên đem bờ mông trắng mịn êm dịu bại lộ trước mắt hắn. Vòng eo nhỏ nhắn khẽ nhún xuống càng làm mông cong hơn, khe hở màu đỏ sẫm ướt át dụ người mơ màng.
Hắn nhìn viên thịt siêu cấp cong tròn trước mặt, cảm thấy bụng dưới sưng đau, côn th*t cứng rắn hơn, theo bản năng đem khăn mặt thô ráp lau đến nơi đang rỉ nước kia.
“A…” Cảm xúc bất ngờ nhượng y rên rỉ thành tiếng, vừa đau vừa thoải mái làm y run rẩy muốn hơn nữa.
Phảng phất không chú ý tới đòi hỏi của đối phương, hắn vẫn dùng khăn mặt ma sát khe hở đỏ sẫm, thậm chí cố ý tách hai mép lộ ra âm thần đầy đặn, khẽ mài mài với âm vật cùng miệng huyệt.
“A… Không chịu được… Thoải mái… Hừ hừ… Không được… Không thể như vậy… A… Nặng hơn một ít…” Lý trí cùng dục vọng quấn quýt lấy nhau, Lâu Minh Tuyết chỉ biết nức nở rên rỉ.
Tạ Ngự Khi đem một góc khăn lông nhét vào hoa huy*t, vải bố thô ráp ma sát mạnh mẽ với vách thịt yếu ớt nhượng y riết gào lên, căng chặt miệng huyệt như muốn đem kẻ xâm lấn kia đẩy ra ngoài nhưng lại vô tình nuốt càng sâu, càng chặt.
“A… Không muốn… Không chịu được…” Tạ Ngự Khi tay nắn nóp cặp mông nộn nộn tròn, lưu lại dấu vết các đầu ngón tay, nhìn nơi trắng trẻo như cục bột nhỏ biến hình, tiểu huyệt đỏ sẫm nhúc nhích gắt gao quấn chặt khăn mặt, cuối cùng tự leo lên cao trào.
“A…” Lâu Minh Tuyết vô lực nằm nhoài bên thùng nước, đầu gối đã mềm nhũn quỳ không được muốn ngồi xuống bị hắn nắm lấy eo, kéo góc khăn ra ngoài.
“A…” Huyệt đạo vừa đạt cao trào lại phun nước, miệng huyệt co giật. Thẳng đến hồi lâu, y mới khôi phục như cũ nhưng thân thể lại càng khát khao côn th*t nam nhân.
“Ừm… Tiến vào… Muốn… Làm làm ta… Khó chịu…” Y nhịn không được lắc mông khẩn cầu người sau lưng.
Tạ Ngự Khi nhìn y *** đãng, nước mắt rưng rưng hướng mình cầu hoan làm sao có thể nhịn nổi.
Móc ra côn th*t đã sưng đau ra trận nhưng khi đâm vào hoa huy*t lại bị y né tránh, y tách hai cánh mông lộ ra cúc huyệt cũng cơ khát không kém: “Xuyên… Xuyên nơi này… Nơi này ngứa…”
Thân thể tuy khát cầu nhưng y không có quên mình đang mang thai. Tạ Ngự Khi cũng không nghi ngờ theo lời y cắm vào.
“A… Hảo đầy thật lớn…” Một phát liền đâm đến cốt rễ, y thoải mái ngửa cổ chủ động lắc eo chuyển động theo.
Hắn một tay cầm lấy đầu nhũ ở ngực nhào nặn kẹp lại, một tay mò xuống âm thần nắn bóp thịt đế nhạy cảm. Điểm nhạy cảm đều bị hắn nắm trong tay, y chịu không nổi khoái cảm nằm nhoài trên bồn tắm hé môi rít gào, nước bọt không kịp nuốt thuận theo khóe miệng chảy xuống.
Thanh âm va chạm “ba ba ba” không nhừng vang lên, Lâu Minh Tuyết bị nam nhân ôm vào ngực thao lộng bị hắn va chạm ngứa ngáy sưng lên, khoái cảm tiêu hồn không dứt, chỉ có thân thể theo bản năng nghênh hợp động tác nam nhân, đạt tới cao trào.
Tạ Ngự Khi thở hổn hển rút tính khí ra, trong nháy mắt y hoảng hốt cắm vào hoa huy*t phía trước đã ướt át chảy thủy không ngừng.
“A… Không được… Phía trước không được… Đi ra ngoài… Tạ Ngự Khi… Không muốn làm phía trước… Phía trước không được… A… Đừng nhúc nhích… Nha nha…” Đột nhiên bị cắm vào, Lâu Minh Tuyết hét lên một tiếng, chỉ thấy y bị hắn tách hai chân đặt bên thùng gỗ hung hăng làm.
Cảm giác khủng hoảng làm y khóc lên: “Nhẹ chút… Không muốn… Tạ Ngự Khi… Hài tử… Nha nha… Ta mang thai… Không nên như vậy…”
Trong nháy mắt hắn liền cứng đờ, động tác mạnh mẽ ngưng trệ, không thể tin được nhìn Lâu Minh Tuyết đang khóc: “Ngươi nói cái gì?”
“Nha nha… Ngươi đáng chết… Ta mang thai… Ngươi lại làm mạnh như vậy..”
Lâu Minh Tuyết mềm yếu đấm vào ngực Tạ Ngự Khi, hắn đột nhiên cầm lấy tay y mừng rỡ nói: “Ngươi mang thai, chúng ta có hài tử, ta được làm cha?”
Nhìn nam nhân cao hứng như đứa nhỏ, y hít mũi, nỗi lòng lo lắng trong nháy mắt liền an tâm, lắc lắc mặt hắn: “Coi như là có hài tử… Bị ngươi làm mạnh như vậy cũng không còn nữa…”
“Đúng đúng, ta không nên như vậy, ta hiện tại liền rút ra.” Nói xong liền muốn rút ra nhưng Lâu Minh Tuyết vừa nếm trải tư vị *** lại không nỡ lòng bỏ, ôm lấy hắn: “Ừm… Không có chuyện gì… Ngươi không cần đi… Nhẹ chút… Đừng sâu như vậy…”
“Thật, thật không sẽ không đả thương hài tử?” Tạ Ngự Khi e dè hỏi.
“Không có chuyện gì… Ngươi nhẹ chút…” Y chủ động ôm lấy cổ hắn, đùi thon gắt hao quấn trên eo không cho hắn rời đi.
Hắn nghe lời y chậm rãi chuyển động, quan sát y, lòng tràn đầy sợ hãi, sợ mình chỉ cần mạnh một chút liền thương tổn đến hài tử đi, lần sau không thể lỗ mãng như vậy.
Phân tâm làm làm, không bao lâu liền bắn.
Lần này không có sảng khoái cùng thoải mái như mong muốn, Lâu Minh Tuyết xù lông, đẩy hắn ra: “Ngươi qua loa cho xong như vậy, sau này không cần làm nữa, cút ra ngoài!”