Quân Y Khó Làm (Quân Y Nan Vi)

Chương 34



Tạ Ngự Khi cảm thấy mình thật oan uổng, mới vừa biết được tin mình sắp làm cha, một bên mừng rỡ một bên lại lo lắng sợ quá mức kịch liệt tổn thương hài tử, còn phải kéo dài tính sự. 

Nhìn bộ dáng y ghét bỏ, hắn vội tươi cười đến gần: “Ta đây không phải là cao hứng sao, ngươi tại sao không sớm nói cho ta biết chứ, một chút chuẩn bị cũng không có.”

“Làm sao, ngươi còn ngại ta cho ngươi biết chậm a, ta mấy ngày nay như thế nào ngươi không thấy a, ngươi không nhìn ra sao? Ta còn không chê ngươi ngươi còn nói như vậy, cút ra ngoài, nhìn thấy ngươi thật chán ghét!”

Lâu Minh Tuyết hai mắt vẫn còn nét *** khẽ trừng, nào có khiến người khác khó chịu, nửa phần uy hiếp cũng không có. Tạ Ngự Khi cũng biết đây chỉ là lời nói đầu môi thôi, chỉ có thể trách hắn chưa hầu hạ y đủ tốt, cao hứng ôm lấy y, khẽ hôn một cái: “Tiểu Tuyết, ngươi chờ một lúc ta cho người chuẩn bị thức ăn cho ngươi.” 

Nói xong cũng không chờ y phản ứng, chỉnh lại quần áo liền chạy ra ngoài.

Lâu Minh Tuyết giận dữ và xấu hổ, vỗ giường một cái: “Tên đáng chết này, thật ngốc mà.”

Ngoài miệng nói như vậy nhưng tâm y lại ấm áp hẳn, y có thể cảm giác được hắn vì thật sự yêu thích đứa bé này mới cao hứng đến phân tâm.

Xoa xoa bụng dưới, y không nhịn được mỉm cười, thầm nghĩ đứa nhỏ này giống y là đủ rồi, sẽ không thời thời khắc khắc động dục, bất quá giống hắn cũng không tệ, tuy rằng có chút ngốc nhưng có thể coi là đáng yêu!

Nghĩ như thế, tâm tình y trong nháy mắt liền tốt lên.

Chờ hắn đẩy cửa tiến vào, y liền nghiêm mặt lườm hắn một cái, quay đầu khó chịu, nơi nào có thể thấy người này khắc trước vẫn còn len lén cao hứng vui mừng a

Tạ Ngự Khi đem canh gà được nấu kĩ càng để lên bàn: “Tiểu Tuyết, lại đây uống chút canh gà, canh gà là bổ dưỡng nhất, đến đến tranh thủ uống khi còn nóng.”

Lâu Minh Tuyết nhìn bát canh gà đầy dầu mỡ, nhíu mày lại, dạ dày co rút một trận, nhịn không được đẩy hắn ra nghiêng đầu nôn.

Hoảng hốt cùng sợ hã, hắn vội đặt lại lên bàn, vỗ nhẹ lưng giúp y thuận kí: “Không sao chứ, Tiểu Tuyết?”

Thật vất vả mới dằn xuống cơn buồn nôn, y càng thấy hắn không vừa mắt: “Lấy ra đi, ngửi thấy liền buồn nôn.”

“Nhưng canh gà này bổ thân, nhiều ít ngươi vẫn uống chút đi.”

“Không uống, ngươi muốn liền tự mình uống đi.”

“Hảo a.” Hắn thấy y thật sự khó chịu, không thể làm gì khác hơn là đem canh gà bưng ra ngoài, nghĩ nghĩ chờ trở về cung sẽ tìm đồ tốt cho y dùng.

Tạ Ngự Khi đi rồi quay lại liền thấy Lâu Minh Tuyết bán dựa vào giường, híp mắt.

Hắn ngồi vào một bên, ngắm khuôn mặt đẹp đẽ của tức phụ, y không chỉ để mình làm còn có nhãi con với mình, cuộc sống này thật sự quá kì diệu.

Y mở mắt nhìn hắn một hồi, không biết kẻ ngốc này đang suy nghĩ gì, nhìn thật vui vẻ, nhịn không được lườm một cái, hừ một tiếng.

Một tiếng hừ nhỏ làm hắn tỉnh lại, ho nhẹ một tiếng: “Tiểu Tuyết, còn khó chịu sao, có muốn tìm đại phu hay không?”

“Ta chính là đại phu, trong lòng có thể biết được ta như thế nào. Ngươi đừng có thần kinh hề hề ở đây phiền ta là tốt rồi.” Trở mình, Lâu Minh Tuyết nhắm mắt lại dự định nghỉ ngơi.

Tạ Ngự Khi sờ sờ mũi cũng cảm thấy được mình có chút nháo, bất quá trong lòng hắn vui sướng thật sự là không thể kềm chế được, hắn hiện tại thật muốn đi ra ngoài kêu to ba tiếng hoặc là tìm người đánh một trận.

Bất quá thời điểm này không thích hợp đánh, bỗng nhiên nghĩ đến chỉ thỉnh hoàng huynh ban hôn còn chưa viết, đại sự này sao có thể quên, hiện tại y đã hoài thai rồi, há có thể không bái đường mà sinh nhãi con, chuyện này truyền ra ngoài chẳng phải sẽ hỏng danh tiếng của y sao.

Nghĩ như thế, Tạ Ngự Khi vội vàng đứng lên đi ra ngoài.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Lâu Minh Tuyết nhíu mày, tự hỏi mình có phải vừa rồi nói có hơi quá mức rồi không.

Y không biết hắn căn bản là không có đem những lời này để trong lòng, thời điểm đi ra ngoài liền thấy hắn nằm nhoài trên quầy chưởng quỹ múa bút thành văn viết gì đó, không nhịn được tới gần liền thấy hai chữ tứ hôn, trên mặt “xoạt” một cái liền đỏ ửng.

Tạ Ngự Khi ngẩng đầu lên: “Tiểu… Tiểu Tuyết, ngươi làm sao lại ra đây, mặt sao lại hồng như vậy?”

Lâu Minh Tuyết nhẫn nhịn giận dữ và xấu hổ, trừng hắn một cái: “Ngươi viết cái gì, ai cho ngươi viết cái đó?”

Tạ Ngự Khi lập tức liền hiểu, vội vã đem thư gấp kỹ đưa cho tên giao thư: “Nhanh, suốt đêm đưa đến.”

Người kia cũng không dám chậm trễ, nghe vậy liền xoay người chạy đi ra ngoài.

Lâu Minh Tuyết thấy hắn hoàn toàn không để ý đến mình, nhất thời tức giận nói: “Đem thư trở lại cho ta!”

Hắn ôm chặt lấy y: “Tiểu Tuyết, chúng ta trở về phòng hảo hảo nói, hảo hảo nói.”

Bị ôm về phòng, y đẩy hắn ra nói: “Ta khi nào nói qua muốn cùng ngươi bái đường thành thân?”

“Là ta, là ta không cân nhắc, không nói cho ngươi, không cùng ngươi thương lượng. Hiện tại thư đã đưa đi, truy theo cũng đã chậm, chờ đến khi hồi kinh ta sẽ tự mình tấu với hoàng huynh chuyện này!”

“Hừ.” Y thấy hắn nghe lời như vậy, vốn là thuận ý của y nhưng trong lòng lại càng khó chịu hơn, hừ lạnh một tiếng không để ý đến hắn.

Thấy Lâu Minh Tuyết quay người không để ý đến mình nữa, Tạ Ngự Khi vội vã đến gần đem người ôm vào ngực: “Tiểu Tuyết, ta biết, ta biết ta là kẻ thô lỗ không biết nói chuyện, ngu ngốc. Thế nhưng ta đối với ngươi là thật lòng, trời đất có thể chứng giám, ta đời này trừ ngươi ra tuyệt đối sẽ không thú ai khác. Thật sự, ngươi đừng tức giận, ta đảm bảo sau này mọi chuyện sẽ cùng ngươi thương lượng, mọi chuyện đều nghe ngươi được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.