Quang Âm Chi Ngoại
Trên thân vị ấy mặc một chiếc Đế bào màu vàng rộng thùng thình, hiển lộ ra
uy áp thần thánh, hoa văn cửu long thêu bên trên giống như tồn tại chân thật,
nhưng bị phong ấn ở trên chiếc áo bào này, du tẩu qua lại ở bên trong, tràn ra vẻ
tôn quý.
Đỉnh đầu là Đế quan màu đỏ, giống như một mặt trời đỏ vậy, tạo thành một
khe hở đỏ thẫm cực lớn sau lưng.
Mà thứ làm cho người ta chú ý nhất, đó là chuỗi ngọc trên mũ miện Đế quan
rủ xuống, trước sau tổng cộng hai mươi tư chuỗi ngọc, mỗi chuỗi ngọc xỏ 12
viên châu ngọc, che phủ gương mặt kia, đồng thời từng viên châu ngọc còn tràn
ra ánh sáng rực rỡ, khiến cho người ta càng không thể nhìn thẳng.
Chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy người mặc Đế bào này, là một người trung niên.
Một khắc người này vừa xuất hiện, thiên địa lập tức biến sắc, đại địa nổ
vang, uy áp mãnh liệt như bài sơn đảo hải từ trên người bao phủ khắp bát
phương.
Sau khi nhìn thấy bóng người này, Chu Hành Vu lập tức quỳ bái xuống.
"Hoàng!"
Toàn thân Quốc chủ Thiên Đính Quốc cũng run lên, tương tự quỳ bái xuống,
tất cả Hắc Y Vệ cùng với toàn bộ thành trì của ba mươi sáu vương quốc trong
Thánh Lan tộc, trong một cái nháy mắt, đều lập tức quỳ xuống với bóng người
trên bầu trời.
"Hoàng!"
Thiên Phong vương triều, cái gọi là Hoàng, thật ra từ trình độ nào đó mà nói
cũng chính là Vương.
Mà bên trong toàn bộ Thánh Lan tộc, áp đảo bốn đại vương triều, Tổ Hoàng
trên nội đình, mới là Tổ Hoàng duy nhất của cả Thánh Lan tộc!
Người tới, dĩ nhiên không phải Tổ Hoàng vạn năm chưa từng xuất hiện, mà
là Hoàng của Thiên Phong vương triều nhận được ý chỉ của Hắc Thiên Thần
Điện, tự mình đến nơi này nghênh đón Thần tử.
Hoàng đứng ở giữa thiên địa, mặt không cảm xúc, đầu tiên là nhìn thoáng
qua hố sâu Chân Tiên Thập Tràng dưới mặt đất, lại ngẩng đầu nhìn qua nơi bầu
trời đã từng có khe hở xuất hiện, sau khi trầm mặc hồi lâu, liền bình tĩnh mở
miệng.
"Mộc Thiên Chính."
"Có thần!" Quốc chủ Thiên Đính Quốc lớn tiếng đáp lại.
"Nhi tử Mộc Nghiệp của ngươi, có công nghênh đón Thần tử, Thần Điện
ban thưởng tư cách Thần bộc."
Quốc chủ Thiên Đính Quốc nghe vậy, tâm thần dấy lên vô tận kích động,
thân thể cũng run rẩy lên, liên tục dập đầu về phía bầu trời.
"Mộc Thiên Chính, tạ Hoàng thiên ân!"
Hoàng của Thiên Phong nghe tạ ơn như vậy, ánh mắt thâm thúy nhìn Quốc
chủ Thiên Đính Quốc đang quỳ bái, sau đó nhìn về phía xa xa, nhàn nhạt mở
miệng.
"Thần tử vi tôn, đã cố ý tránh trẫm, vậy liền do bọn ngươi truy tung đi, báo
cho Thần tử biết có chỉ thị của Hắc Thiên triệu hoán."
Nói xong, Hoàng của Thiên Phong quay người, bước một bước về phía hư
vô, trước khi bóng người tan biến bỗng hơi dừng lại một chút, giơ tay phải lên,
nhẹ nhàng trào một cái về phía nơi đám người Hứa Thanh truyền tống biến mất
lúc trước.
Khu vực này lập tức nổ vang rồi sụp xuống, hết thảy dấu vết đều hoàn toàn
tiêu tán trong không gian tan vỡ, không thể bị truy tung, không thể bị dò xét.
Làm xong những thứ này, Hoàng của Thiên Phong mặt không cảm xúc,
bóng người tan biến ở trong thiên địa.
Chu Hành Vu ở trên mặt đất như có điều suy nghĩ, thì thào trong lòng.
"Hoàng tới thật đúng lúc....."
Quốc chủ Thiên Đính Quốc bên cạnh thần sắc như thường, giả bộ như
không phát hiện một màn trên bầu trời, sau khi đứng dậy lập tức hạ lệnh, an bài
người phía dưới phân tán để tìm kiếm Thần tử.
Cuộc tìm tòi này, cũng không phải là chỉ ở nơi đây, dần dần toàn bộ Thiên
Phong vương triều, từng ngành cùng với toàn bộ thế lực chi nhánh, dưới ý chỉ
từ Hoàng của Thiên Phong, hình thành một khí thế mênh mông cuồn cuộn, tản
ra tìm kiếm tung tích Thần tử trong phạm vi toàn cảnh.
Chỉ bất quá thanh thế cuộc tìm kiếm Thần tử mênh mông cuồn cuộn, bởi vì
ý chỉ truyền đạt và tản rộng ra cũng cần có thời gian, cho nên …đã chậm trễ ba
ngày.
Cũng không phải chỉ có một mình Hắc Thiên Thần Điện tọa trấn bên trong
Thiên Phong vương triều hạ ý chỉ, rất nhanh, Thần Điện tọa trấn trong ba đại
vương triều khác của Thánh Lan tộc cũng tương tự truyền ra pháp chỉ, nhao
nhao triển khai tìm kiếm.
Trong đó, Hồng Linh vương triều cùng với Nguyệt Vụ vương triều là điên
cuồng nhất, bọn họ khuếch tán lực lượng cả nước, đồng thời Hắc Thiên Thần
Điện tọa trấn chỗ bọn họ, sau nhiều năm cũng lần đầu rời khỏi vương thành,
đích thân tham dự cuộc tìm kiếm.
Thậm chí vô số tộc quần phụ thuộc vào Hắc Thiên tộc cùng Thánh Lan tộc
cũng đều nhận được pháp chỉ tìm kiếm nghiêm túc từ Thần Điện và các đại
vương triều, gia nhập vào bên trong cuộc tìm kiếm này.
Cứ như vậy, sự kiện tìm kiếm Thần tử đó dần dần hoàn toàn oanh động toàn
bộ Thánh Lan đại vực.
Phía biên giới Thánh Lan vực cũng đồng dạng như thế, bắt đầu giới nghiêm
và càng diễn càng ác liệt.
Một màn này, tự nhiên cũng dẫn tới Phong Hải Quận cực kỳ coi trọng, sau
khi bọn họ dùng phương pháp của mình tra xét được bộ phận nguyên do, cả
Quận Đô liền chấn động, bao gồm cả Thượng Huyền Tam Cung ở bên trong
Chấp Kiếm Cung, tất cả đều dấy lên gợn sóng cực lớn.
"Thần tử của Hắc Thiên?"
"Cây Chân Tiên Thập Tràng sừng sững vô số năm …không còn nữa?
“Từ nay về sau Thánh Lan tộc mất đi một nơi kỳ tích?"
"Hắc Thiên Thần Điện hạ pháp chỉ xuống bốn đại vương triều?"
"Đại Tế Ti của Hắc Thiên Thần Điện ở Hồng Linh vương triều cùng với
Nguyệt Vụ vương triều đích thân ra ngoài?"
"Tại sao Đại Tế Ti của Thần Điện ở Thiên Phong vương triều cũng chỉ hạ
lệnh, mà không ra ngoài, vả lại còn ngầm đồng ý Hoàng của Thiên Phong chậm
trễ thời gian ba ngày?"
Cao tầng ở Phong Hải Quận triệu khai hội nghị khẩn cấp, đồng thời có rất
nhiều Chấp Kiếm Giả đều nhận được nhiệm vụ, đi đến biên giới chịu trách
nhiệm giới nghiêm, đề phòng Thánh Lan tộc thừa cơ chất vấn.
Mà đám người Khổng Tường Long cũng nhận được loại nhiệm vụ này, lúc
bọn họ ra ngoài liền nhìn nhau một cái, cũng chú ý tới vẻ ngạc nhiên nồng đậm
trong mắt nhau.
"Có lẽ không phải là bọn họ đâu....." Sơn Hà Tử thì thào.
"Không thể nào, dù sao người kia cũng là Thần tử, ngươi không nên nói bậy
dọa người khác!" Tâm thần Vương Thần run lên, dùng sức lắc đầu.
"Đúng, ha ha, là ta suy nghĩ nhiều, chuyện này khiến cho Thánh Lan tộc tạo
thành phong bạo lớn như vậy, làm sao có thể là hai người bọn họ được!" Sơn Hà
Tử miễn cưỡng lộ ra nụ cười.
"Nhưng mà ta nhớ là trước khi Hứa Thanh và Trần Nhị Ngưu rời đi, bọn họ
đã đề cập rằng nơi muốn đi chính là Chân Tiên Thập Tràng, còn nói muốn làm
đại sự gì đó....." Dạ Linh ở một bên nghi hoặc nói ra một câu.
Mọi người trầm mặc.
Sau một lúc lâu, Khổng Tường Long đè xuống rung động lắc lư trong lòng,
nghiêm túc mở miệng.
"Nói không chừng chỗ đó có hai nhóm Hắc Thiên tộc khác nhau."
"Không sai, chính là như vậy!" Đám người Sơn Hà Tử nghe vậy, vội vàng
gật đầu sau đó toàn bộ tiếp tục trầm mặc, vùi đầu chạy trên đường, ngoài ra vẻ
mặt mỗi người hoặc nhiều hoặc ít cũng mang theo một chút hoảng hốt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.