Quang Âm Chi Ngoại
Phong Hải Quận, Khuất Triệu Châu.
Bầu trời xanh thẳm, ánh nắng tươi sáng, bình nguyên phía dưới giống như
do một đống những màu sắc lớn nhỏ bất đồng lốm đốm chắp vá, thoạt nhìn rất
nhiều màu sắc, như một bức tranh, vô cùng rực rỡ tươi đẹp.
Nếu như cẩn thận nhìn tới, có thể thấy lốm đốm những thứ phủ bên trên
bình nguyên, đều là từng kiện từng kiện quần áo, nam nữ già trẻ, các loại kiểu
dáng, đầy đủ hết, còn có rất nhiều các loại như mũ và bao tay.
Đây là nơi ở của Y Tộc.
Thỉnh thoảng, có thể nhìn thấy rất nhiều quần áo trẻ con từ trên mặt đất bay
lên không trung, trong lúc bay lên liền tạo thành từng đàn chơi đùa, bay tới bay
lui, một mảnh tường hòa rất là tươi đẹp.
Nhưng rất nhanh, từ trong hư vô của mảnh thiên địa rực rỡ huyễn lệ và tươi
đẹp này, bỗng xuất hiện một đạo khe hở.
Ngay sau đó từ bên trong có một âm thanh ~NGAO… truyền ra, trong nháy
mắt tiếp theo, một cái đầu lâu từ trong lăn ra ngoài, phịch một tiếng ngã trên
mặt đất, sau khi lăn lộn vài vòng, bộ mặt liền cúi xuống phía dưới.
Trong khi rất nhiều quần áo bốn phía bay nhanh bay tới, cái đầu lâu kia cố
gắng muốn điều chỉnh đầu mình ngược lại, nhưng hình như quá mức suy yếu,
không cách nào làm được.
Nhưng mà chút việc nhỏ ấy tự nhiên không làm khó được phụ thân của
Thiên Đạo, cái đầu người này lè lưỡi ra, hung hăng đẩy một cái, mượn lực trực
tiếp lật thẳng đầu lên, biến thành bộ dạng dựng đứng, kinh ngạc nhìn bốn phía.
"Y Tộc?"
Đầu người này, chính là đội trưởng.
Một khắc nhìn thấy bốn phía là Y Tộc, trong lòng đội trưởng dâng lên niềm
vui mừng, y biết mình đã thành công về tới Phong Hải Quận.
"Ta có một vị hảo hữu trong Y Tộc."
Đội trưởng thì thào, dưới khí cơ dẫn dắt, xa xa, một cái bao tay kiểu nữ liền
nhanh chóng bay đến, không ngừng tung tăng bay múa chung quanh y, bộ dạng
hình như rất vui vẻ.
Đội trưởng cười ha ha, nhận ra cái bao tay này chính là hảo hữu của mình,
vừa muốn nói chuyện, nhưng trong nháy mắt tiếp theo, xa xa bay tới một đám
mũ, chúng nó trước sau nối tiếp mà đến khiến cho đội trưởng biến sắc, cũng
may bạn tốt của y vội vàng bay tới chỗ đám mũ đó, không biết giữa Y Tộc câu
thông như thế nào, nhưng sau khi đám mũ kia bay vài vòng bốn phía quanh đội
trưởng, liền với vẻ lưu luyến không rời mà bỏ đi.
Nhìn qua đám mũ đi xa, đội trưởng nhẹ nhàng thở ra, tiếp theo dưới sự trợ
giúp của bao tay, bay lên trên không, nhìn bốn phương xa xa, sau đó lộ ra thần
sắc đắc ý.
"Lần này vô cùng thuận lợi, ha ha."
"Không biết tiểu Thanh thế nào, tiểu tử kia không đơn giản, có lẽ không sao,
trước tiên ta cứ ở nơi đây khôi phục xong thân thể lại rồi tính.”
Nghĩ tới đây, đội trưởng cố gắng ngẩng đầu, nhìn về phía bao tay đang túm
lấy tóc của mình, liếm liếm bờ môi, thấp giọng mở miệng.
"Tiểu Hữu Hữu, Y Tộc các ngươi có cái gì ăn ngon không? Dẫn ta đi nếm
thử đi…Còn nữa, có nơi nào thú vị không, cho ta đi mở rộng tầm mắt đi."
Cái bao tay kiểu nữ nghe vậy, giơ ngón trỏ lên, nhiều lần uốn lượn, giống
như đang gật đầu vậy, hai mắt đội trưởng sáng lên, tràn đầy chờ mong, càng bay
càng xa.
Mấy ngày sau, trong một nơi cách chỗ này mấy Châu, trên một mảnh sa mạc
mà phi chu Thất Huyết Đồng đã từng đi ngang qua, ánh nắng ở nơi này giống
như lửa đốt, mặt đất không có bất kỳ cây cối nào, chỉ có nồng đậm từng luồng
sóng nhiệt, vặn vẹo ở giữa thiên địa, tràn ngập khắp bốn phương.
Thả mắt nhìn đi, toàn bộ sa mạc không thấy một chút bóng dáng của nhân
tộc, chỉ thỉnh thoảng lại có đám Quang Quái lập lòe trong ánh nắng cùng với
đám sương mù tạo thành Yên Miểu Tộc như ẩn như hiện.
Một lát sau, một chiếc Pháp Hạm 100 trượng gào thét bay qua trên bầu trời.
Pháp Hạm này có hình bầu dục, bộ dạng rất kỳ lạ, có hơn 10 cánh buồm hơi
mờ, tựa như trường đao, lại như đôi cánh, tràn ra rậm rạp hàn mang, đồng thời
toàn bộ thân tàu đều là một mảnh màu tím.
Về phần mũi tàu, là một đồ đằng gương mặt ác quỷ, đó chính là hồn do sát
hỏa trấn áp trong pháp khiếu, sau đó dung nhập vào trong Pháp Hạm hình thành
hồn thể.
Hết thảy những thứ này, liền khiến cho chiếc Pháp Hạm này tản mát ra khí
tức Kim Đan mở Thiên Cung.
Giờ phút này, bên trong khoang thuyền của Pháp Hạm, Hứa Thanh đã khôi
phục lại thân hình nhân tộc, đang khoanh chân đả tọa.
Hắn đã truyền tống trở về được ba ngày rồi, lúc hắn xuất hiện chính là ở trên
mảnh sa mạc này.
Mặc dù khí hậu nơi đây rất ác liệt, nhiệt độ cao cực hạn, coi như là tu sĩ
cũng không muốn thừa nhận quá lâu, nhưng cuối cùng không rơi vào những nơi
hung địa cực đoan, cũng khiến cho Hứa Thanh nhẹ nhàng thở ra một hơi trong
lòng, vì vậy sau khi rơi xuống, hắn lập tức lấy ra Pháp Hạm của mình, khoanh
chân ở bên trong để tránh nhiệt độ cao bên ngoài, đồng thời cũng kiểm kê lại
thu hoạch của bản thân qua lần hành động này.
"Tu vi của ta từ năm tòa Thiên Cung trực tiếp tấn thăng đến tám tòa Thiên
Cung, tòa Thiên Cung thứ chín cũng đã tạo thành non nửa!"
"Lúc Khổng đại ca chiến lực Cửu Cung liền có thể chém giết Nguyên Anh
sơ kỳ, hiện giờ ta cũng có thể làm được việc này, nếu như toàn lực ứng phó..."
Trong mắt Hứa Thanh lộ ra tinh mang.
"Nguyên Anh tầm thường, cho dù là tu vi hơi thâm sâu một chút, ta cũng
không phải là không thể giết!"
"Tiếp theo, chỉ còn lại ba tòa Thiên Cung thứ chín, mười và mười một, một
khi hoàn thành toàn bộ, ta có thể thử đột phá, tấn cấp Nguyên Anh!"
Hứa Thanh thì thào, lại nghĩ tới những thu hoạch khác, tâm tình có chút
chấn động.
"3142 đạo quả!"
"Một chiếc mệnh đăng!"
"Các loại tài liệu luyện khí luyện đan ẩn chứa linh vận!"
"Nhập cổ phần tạo ra Thiên Đạo!"
Hứa Thanh hít sâu, sau khi kiểm kê lại toàn bộ thu hoạch, liền cảm thấy rất
thoả mãn đối với một lần ra ngoài này.
"Không biết bên chỗ Thanh Thu thế nào."
Hứa Thanh nhớ lại trước khi truyền tống, sau khi trầm ngâm thoáng có chút
lo lắng, nhưng mà Hứa Thanh biết rõ đối phương cũng không phải là cái loại
nhi nữ yếu ớt, người có thể sống sót từ nơi ánh mắt của nửa khuôn mặt Thần
Linh chiếu tới, nhất định không đơn giản.
Vì vậy sau khi suy nghĩ một chút, liền cảm thấy mình không cần quá lo
lắng.
Mà Ninh Viêm bên đó, hắn càng không lo lắng, về phần đội trưởng.....
Hứa Thanh cảm thấy có lẽ dù mình chết, đội trưởng cũng sẽ không chết
được, dù là chỉ còn lại cái đầu, nhưng đoán chừng không cần bao lâu, sẽ lại vui
vẻ gặp lại.
"Mặc kệ đại sư huynh, y sẽ tự quay về Quận Đô, việc ta muốn làm hiện giờ,
chính là nắm chắc thời gian quay trở về.”
Hứa Thanh cúi đầu, nhìn hư ẩn phù do Tử Huyền vẽ ở trên thân thể mình,
đạo phù văn này đã biến hóa rất lớn, lúc mới bắt đầu là đỏ thẫm, bây giờ màu
sắc đã cực kỳ ảm đạm, thậm chí nếu không cẩn thận dò xét, căn bản là không
nhìn ra.
"Còn chưa tới ba tháng..." Hứa Thanh thở dài, nhưng hắn cũng có thể hiểu
được, dẫu sao Thiên Đạo xuất hiện, công đức hạ xuống cùng với sức mạnh thiên
địa dung nhập, tất cả đều vô tình khiến cho hư ẩn phù bị rửa sạch.
Bây giờ còn có thể tồn tại một chút như vậy, cũng đã rất không dễ dàng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.