Quang Âm Chi Ngoại
"Phải nhanh chóng trở về!" Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn ra thiên địa ngoài
Pháp Hạm, hắn biết rõ lần này việc bọn họ làm ở Thánh Lan tộc có thể nói là
kinh thiên động địa.
Tất nhiên sẽ kéo theo một loạt hành động tìm kiếm truy tung.
Mặc dù bây giờ hắn ở trong Phong Hải Quận, nhưng hư ẩn phù che giấu trên
người vừa vặn sắp tiêu tán, việc này khiến cho trong lòng Hứa Thanh dâng lên
bất an, Thương Long bên trong nội cung thứ sáu cũng cho hắn loại cảm giác
này.
Cỗ cảm giác bất an đó khiến cho Hứa Thanh nhíu mày, mà bởi vì khoảng
cách cùng với hoàn cảnh, lúc này hắn rất khó dùng Kiếm Lệnh để truyền âm, vì
vậy hai tay của hắn bấm niệm pháp quyết, nhấn một cái về phía Pháp Hạm,
khiến cho tốc độ Pháp Hạm phóng đại, thậm chí còn hóa thành trong suốt, ẩn
nấp trên bầu trời.
Làm xong những thứ này, đáy lòng Hứa Thanh thoáng yên ổn hơn một chút,
hai mắt khép kín và điều chỉnh hơi thở.
Cứ như vậy, lại trôi qua ba ngày.
Một tia hư ẩn phù cuối cùng trên người Hứa Thanh đã tiêu tán.
Một khắc tản đi, bên ngoài đang là đêm tối, mặc dù không hề có ánh mặt
trời nhưng nhiệt độ vẫn cao như trước, sóng nhiệt tràn ngập bên ngoài Pháp
Hạm.
Ánh mắt Hứa Thanh chậm rãi mở ra, cúi đầu xem xét bản thân, sau đó hiện
ra biểu cảm nghi ngờ, trầm ngâm đi ra ngoài khoang thuyền.
Vừa đi ra, sóng nhiệt lập tức đập thẳng vào mặt, chỉ trong chốc lát trán của
hắn liền xuất hiện mồ hôi, toàn thân trực tiếp ướt đẫm mồ hôi, nhưng Hứa
Thanh không hề quan tâm những thứ này, hắn đứng ở đầu thuyền nhìn bốn phía
xa xa, thần sắc chậm rãi âm trầm.
"Không bình thường."
"Mấy ngày này cảm giác bất an bên trong lòng ta chẳng những không có
tiêu tán, ngược lại càng lúc càng mãnh liệt, nhất là một khắc vừa rồi khi hư ẩn
phù mất đi hiệu lực, gần như là cảm thấy hãi hùng khiếp vía."
Hứa Thanh cảm thụ tòa Thiên Cung thứ sáu trong cơ thể, chú ý tới Thương
Long Thiên Đạo bên trong đang không ngừng lượn khắp, lộ ra vẻ lo lắng, vì vậy
sắc mặt trở nên khó chịu, đây cũng không phải lần đầu tiên Thương Long Thiên
Đạo xuất hiện báo động trước, Hứa Thanh nhớ kỹ, lần đầu xuất hiện cảnh báo
chính là trước khi hắn cùng đội trưởng muốn đi làm đại sự, khi còn ở bên trong
Quận Đô.
Từ đó về sau vẫn một mực tồn tại, nhưng không có quá mức mãnh liệt, chỉ
là mơ hồ.
Mà một cái chớp mắt vừa rồi, cảm giác bất an này nháy mắt tăng vọt.
Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn về phía Phong Hải Quận xa xa, từ nơi này đến
Phong Hải Quận đã không phải rất xa, lấy tốc độ bây giờ của hắn, cần chừng
khoảng một tháng, sau khi đến Phong Hải Quận là có thể mượn nhờ truyền tống
trận trong các thành trì.
Nếu không phải dựa vào Pháp Hạm, mà dùng tốc độ của bản thân hắn, có
thể rút ngắn thời gian lại một chút.
"10 ngày!" Hứa Thanh thì thào, vừa nhìn về những cái phương hướng khác.
Phạm vi của mảnh sa mạc này cực kỳ bao la, trong đầu Hứa Thanh hiện ra
thông tin được biết lúc tham gia mật huấn của Chấp Kiếm Giả, bởi vì Khuất
Triệu Châu đều là do sa mạc tạo thành, nhiệt độ rất cao, không thích hợp với
nhân tộc cho nên cực ít thế lực của nhân tộc, tuy cũng có Chấp Kiếm Đình, thế
nhưng lại ở ốc đảo nơi biên giới xa xôi.
Nếu đi đến đó, thời gian còn lâu hơn khi đi về phía Quận Đô.
Hứa Thanh nheo mắt lại, sau khi suy tư liền đi một bước tiến về phía trước,
vung tay phải lên thu Pháp Hạm lại, nhưng không phải bay về phía chân trời,
mà là bay thẳng đến mặt đất.
Nếu như địa điểm có thể truyền tống cách quá xa, mà loại cảm giác bất an
hãi hùng khiếp vía này lại mãnh liệt như thế, Hứa Thanh tất nhiên không có ý
định tiếp tục ngu ngốc bay đi, hoặc là đổi con đường khác.
Hành vi phía trước quá nguy hiểm, mà hành vi phía sau thì ý nghĩa không
lớn.
Hắn chuẩn bị kiếm tẩu thiên phong, thử đi tới điểm truyền tống của ngoại
tộc.
Dù sao nơi đây cũng là Phong Hải Quận, là lãnh địa của nhân tộc, như vậy
Yên Miểu Tộc sinh sống ở nơi này, dựa theo đạo lý mà nói, cũng sẽ không quá
làm khó dễ.
Mang theo ý nghĩ như vậy, Hứa Thanh bộc phát tốc độ để bay thẳng đến mặt
sa mạc phía dưới, sau đó liền tìm kiếm.
Vào lúc cách hừng đông không xa, rốt cuộc Hứa Thanh tìm được một tòa
thành trì của Yên Miểu Tộc, một cái chớp mắt tiến gần, sương mù bên trong tộc
bốc lên, từng đạo thần thức bất thiện lập tức khóa chặt hắn.
Hứa Thanh không chần chờ chút nào, lập tức lấy ra Kiếm Lệnh củacChấp
Kiếm Giả, chắp tay khách khí mở miệng.
"Tại hạ là Chấp Kiếm Giả trong Hình Ngục Ti của nhân tộc, có nhiệm vụ
trọng yếu bên người, quân vụ khẩn yếu không dám trì hoãn, thế nên khẩn cầu
mượn nhờ truyền tống trận của Yên Miểu Tộc dùng một lát, tất cả phí tổn theo
đó mà tính, tại hạ khắc ghi ân này, vả lại cũng sẽ báo cáo và ghi chép trong
Chấp Kiếm Cung, kính xin Yên Miểu Tộc dàn xếp!"
Những Yên Miểu Tộc bên trong thành trì tràn ra thần thức, sau khi đảo qua
Kiếm Lệnh trong tay Hứa Thanh, một lúc lâu mới truyền ra hồi âm.
"Đợi ở đấy!"
Hứa Thanh cung kính cúi đầu, lặng lẽ chờ đợi.
Một lần đợi, chính là hơn một canh giờ, Hứa Thanh nhìn sắc trời dĩ nhiên đã
sáng ngời, lần nữa cung kính mở miệng dò hỏi.
"Tiếp tục chờ!" Giọng nói Yên Miểu Tộc lãnh đạm.
"Xin hỏi cần phải chờ bao lâu, thật sự là thời gian rất cấp bách, tại hạ không
dám trì hoãn." Hứa Thanh khách khí nói lại.
"Không biết."
Hứa Thanh nghe vậy quay người, không hề đợi nữa, nhanh chóng bay về
phía trước, đáy lòng dâng lên lãnh ý, đối phương có thể không đồng ý, điều này
rất bình thường, nếu như trực tiếp cự tuyệt thì hắn cũng có thể hiểu được.
Nhưng kêu mình đợi như thế, rõ ràng là tồn tại một chút ác ý.
Hứa Thanh thở sâu, bộc phát toàn bộ tu vi, nhất là Huyết Sí Đăng trong
người lập tức tràn ra ánh sáng màu đỏ, dưới sự gia trì của nó, tốc độ của hắn đột
nhiên tăng vọt, trực tiếp liền hóa thành một đạo cầu vồng, trong chớp mắt tan
biến ở chân trời.
Thời gian trôi qua, sáu ngày qua đi.
Dưới sự triển khai Minh Linh Huyết Sí Đăng, lại không tiếc linh lực trong
cơ thể tiêu hao số lượng lớn, rốt cuộc Hứa Thanh đã rút ngắn được thời gian
bốn ngày, giờ phút này cũng đã tới gần khu vực Quận Đô của Phong Hải Quận,
nội tình sâu dày của hắn cũng lộ ra trong sáu ngày này, bây giờ, trạng thái bản
thân của hắn vẫn đang ở trong đỉnh phong như cũ, duy chỉ có tinh thần do nhiều
ngày cảnh giác cao độ cho nên có một chút mỏi mệt.
Trong khoảng thời gian này, Hứa Thanh cũng đã từng nghĩ tới việc có nên
thử tìm một chỗ để trốn hay không, xem xem đến cùng thì cảm giác bất an đến
từ nơi nào, nhưng khi ý nghĩ này hiện lên, Thương Long Thiên Đạo báo động
trước chẳng những không có giảm bớt, ngược lại càng tràn ra lo lắng đậm đặc
hơn nữa.
Giờ phút này, lúc hắn còn cách giới Châu phía trước chỉ còn lại lộ trình
chừng một canh giờ, tâm thần Hứa Thanh cũng không buông lỏng chút nào, lần
nữa bộc phát tốc độ, nhưng vào lúc này nơi cuối cùng trong ánh mắt của hắn,
đột ngột hiện ra một bóng người.
Ngăn cản ở phía trước!
Trên người mặc mộ bộ áo tơi, đội mũ rơm, khí tức lạnh như băng.
"Suýt nữa thì để cho ngươi tìm được đường sống."
Giọng nói trầm thấp, mang theo sát ý nồng đậm, vang vọng khắp bát
phương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.