Quang Âm Chi Ngoại
Hắn cũng không phải là muốn tiếp thu những tin tức này, mà vào lúc hắn
nhìn thấy đạo ánh sáng kia cùng với Thần Thuật, chúng nó liền tự động hiện ra
bên trong tâm thần của hắn, dường như chúng nó vốn đã ẩn chứa ở trong ánh
sáng của Thần cùng với bên trong Thần Thuật rồi vậy.
Bị động thu nhận, khiến cho trán của Hứa Thanh không ngừng nổi lên gân
xanh, trong đầu giống như có một luồng sóng đâm xuyên qua, truyền đến đau
nhức kịch liệt, ánh mắt cũng lập tức sung huyết, mơ hồ nhô ra phía ngoài,
dường như muốn nổ tung.
Trong lúc thừa nhận loại đau đớn kịch liệt này, theo những tin tức hiện ra
trong đầu, hắn đồng thời bỗng nhiên hiểu một chút hiện tượng của thế gian này.
Trong mắt Thần Linh, mỗi một đời của một sinh mạng, đều là một quyển
tranh vô cùng rõ ràng.
Lúc Thần nhìn thấy ngươi, quá khứ và tương lai, tất cả của ngươi đều tạo
thành vô số cảnh tượng, trùng lập lên nhau, giao hòa lẫn nhau, cải biến lẫn
nhau.
Từng hành động, thậm chí nhiều khi đi thêm một bước về phía trước, đi
nhanh hơn trong chốc lát, hay là chỉ dừng lại một chút, đều có thể ảnh hưởng
tương lai, trở thành một cái biến số, sinh ra một nhánh tương lai khác biệt.
Cho nên, cảnh tượng trong tương lai là vô số biến hóa, chúng nó hội tụ
thành một cái dòng sông mênh mông, trùng lặp thành một tập tranh sinh mệnh.
Tập tranh này rất dầy, phàm tục tất nhiên không cách nào cảm giác, cũng
không thể thừa nhận, coi như là tu sĩ, cũng chỉ có khi tu vi đạt đến trình độ nhất
định, có lẽ mới có thể nhìn thấy một bộ phận.
Chỉ có đạt đến đỉnh phong, mới có khả năng nhìn nguyên vẹn.
Bởi vì sau khi nhìn thấy tập tranh nguyên vẹn, luồng tin tức trong nháy mắt
truyền tới, tuyệt không phải người có vị cách tầm thường có thể thừa nhận, lại
càng không cần phải nói đây chỉ là tin tức tập tranh của một người mà thôi.
Nếu như nhìn chúng sinh trên toàn bộ thế giới, nhìn bản thân thế giới này,
như vậy "sức nặng" kia sẽ đạt đến một cái trình độ không thể tưởng tượng được.
Trong thời gian ngắn, vô cùng vô tận tin tức bộc phát, sau đó căn cứ tu vi
người thừa nhận, hình thành trình độ phá hủy khác biệt.
Trên thực tế thì đây cũng là một trong những nguyên nhân không thể nhìn
thẳng vào Thần Linh.
Bởi vì trên người Thần Linh cũng tồn tại một loại tập tranh như vậy, bao
hàm không chỉ là tương lai, còn có rất nhiều thông tin không cách nào miêu tả.
Số lượng càng nhiều, càng thêm nặng nề.
Cho nên có chút thời điểm, có lẽ Thần Linh cũng không sinh ra ý niệm hủy
diệt trong đầu, nhưng sau khi sinh mệnh nhìn thấy Thần, bị động tiếp thụ một
chút tin tức không bị giới hạn, bản thân không chịu nổi, hoặc là thân thể bị ảnh
hưởng dị hoá, hoặc là lập tức diệt vong.
Chỉ có nửa khuôn mặt Thần Linh trên bầu trời là không giống vậy.
Lúc nó đang nhắm mắt, có thể ngóng nhìn.
Chỉ có một khắc mở mắt ra, mới có thể bộc phát toàn bộ.
Đối với những Thần Linh khác mà nói, đây tựa hồ là một loại thể hiện nhỏ
yếu, nhưng hết lần này tới lần khác, đó lại là Thần linh đầu tiên có thể xâm
nhập, bao phủ toàn bộ đại lục Vọng Cổ.
Hình như ngay cả những Thần Linh khác, cũng đều ở trong phạm vi xâm
nhập của nó, bởi vì nơi mà Thần nhìn tới ba lần, liền được xưng là Thần Vực.
Rất mâu thuẫn.
Không cách nào giải thích.
Những tin tức này tràn ngập trong đầu Hứa Thanh, tương tự hóa thành mâu
thuẫn, khiến cho thất khiếu của hắn lập tức đổ máu, thân thể kịch liệt run rẩy,
thậm chí máu thịt trên người cũng bắt đầu tan vỡ.
Hắn mãnh liệt cảm nhận được sự kinh khủng đến từ đạo ánh sáng dung hợp
với bàn tay kia.
Đó là Thần quyền hoàn toàn khác biệt với độc cấm và Tử Nguyệt, vả lại
càng thêm thuần túy.
Cảm giác nguy cơ sinh tử không ngăn được bộc phát ra trong tâm thần Hứa
Thanh.
Hô hấp Hứa Thanh dồn dập, lập tức vận hành lực lượng độc cấm và Tử
Nguyệt trong cơ thể, khiến chúng nó khuếch tán ra toàn thân, ra sức bảo vệ thân
thể của mình, đối kháng với cái Thần Thuật đáng sợ kia.
Dần dần cảnh tượng tương lai chung quanh hắn không ngừng mơ hồ, đã có
dấu hiệu ảm đạm.
Tốc độ lật qua lật lại của từng tờ cũng hạ thấp xuống.
Nhưng lại không tiêu tán, song phương xuất hiện giằng co, không ngừng đối
kháng.
Sở Thiên Quần trên bầu trời nhìn qua một màn này, biểu cảm càng thêm dữ
tợn.
Vì giết Hứa Thanh mà gã đã liều mạng, vận dụng cả hạch tâm bản nguyên
của chính cỗ thân thể này.
Ánh mắt bên trong cái hộp kia, là hạch tâm của thân thể thử nghiệm Thần
Linh này, thân hình của gã được cải tạo cũng là bởi vì có cái hộp này.
Thậm chí căn cứ những tin tức mà gã nắm giữ bên trong đầu óc, bao gồm cả
nhi tử của gã, bốn bộ thân thể thử nghiệm khác, mặc dù phương pháp cải tạo là
giống nhau, nhưng không có thân thể nào có được cái hộp này bên trong người
cả.
Chỉ có gã là có, đây cũng chính là nguyên nhân mà gã có thể giữ lại thần trí.
Mà bộc phát bản nguyên, cũng sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới khả năng
phục sinh của gã.
Nhưng bây giờ gã đã không còn quan tâm tới việc này nữa, gã đã trả ra đại
giới như thế, triển khai Thần Thuật tạo thành vô số cảnh tượng tương lai, vậy
mà rõ ràng lại đang bắt đầu mơ hồ.
Chẳng những như thế, liền ngay cả việc lật qua lật lại cũng càng dần càng
trở nên cố hết sức, tất cả những thứ này, mới khiến cho gã để ý nhất, giờ phút
này vẻ điên cuồng trong mắt của gã càng đậm thêm vài phần.
Gã không cách nào chấp nhận kết quả như vậy, vì vậy liền mở cái miệng
rộng ra chợt khẽ hấp.
Vừa hấp một cái, thân hình từ bộ phận hông trở xuống liền lập tức héo rũ,
tất cả máu thịt đều mất đi, xương cốt cũng bị hòa tan, chỉ trong chốc lát, nửa
người dưới của gã liền trực tiếp trở thành tro bụi.
Theo nửa người dưới tiêu tán, Thần lực bản nguyên ẩn chứa bên trong chảy
trở về nửa người trên Sở Thiên Quần, cuối cùng hội tụ vào yết hầu của gã, trở
thành đạo ánh sáng thứ hai, bỗng nhiên kích xạ ra từ trong miệng, dung nhập
vào Thần Thuật triển khai trên tay phải.
Trong thời gian ngắn, ánh sáng trên tay phải của gã chợt phóng đại, rực rỡ
tột cùng, đồng thời cũng bạo phát ra Thần uy mênh mông trước đó chưa từng
có, khiến cho toàn bộ thiên địa cũng ảm đạm, chỉ còn lại có bàn tay này của gã,
trở thành nguồn sáng duy nhất.
Trong lúc trời rung đất chuyển, thế giới mơ hồ, toàn bộ không gian vặn vẹo,
Sở Thiên Quần giơ tay lên, lần nữa trảo một cái về phía Hứa Thanh.
"Chết! Chết! Chết!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.