Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1017: Ta đã nhìn thấy gì.. (2)



"Tại sao lại có cái ghế?"

Sở Thiên Quần run rẩy, gã không dám tiếp tục đi về phía trước.

"Tên Hứa Thanh này không bình thường, hắn có vấn đề!!"

Ngay khi tâm thần Sở Thiên Quần dấy lên chấn động ngập trời, một cánh

cửa phía trước vẫn được mở ra, một cái cánh tay máu thịt mơ hồ, mang theo vặn

vẹo, từ bên trong cánh cửa duỗi ra.

Sở Thiên Quần kêu thảm thiết, thân thể tiếp tục tự bạo tránh đi, nhưng lại có

một màn xuất hiện khiến cho gã hoàn toàn hoảng sợ, tâm thần dấy lên sóng gió

ngập trời.

Vào thời khắc này từ bên trong vô số cánh cửa ở thông đạo phía trước bỗng

nhiên truyền ra vô số âm thanh phanh phanh, đó là tiếng đập cửa từ bên trong

cánh cửa!

Dường như phía sau những cánh cửa đó có những tồn tại kinh khủng, sau

khi từng người ngửi thấy được vị ngọt liền nhao nhao phát cuồng, muốn phá tan

cửa lớn để xuất hiện.

"Cái này...Cái này."

Thần hồn Sở Thiên Quần run rẩy, chợt quay đầu muốn chạy trốn.

Nhưng gã vẫn đã chậm một bước, vô số cánh cửa oanh một tiếng, đồng loạt

mở ra.

Tiếng kêu thê lương thảm thiết từ bên trong thần hồn Sở Thiên Quần truyền

ra, trong nháy mắt liền bắt đầu tự bạo!

Trong nháy mắt tiếp theo, Sở Thiên Quần trở về thực tế, khi tiếng kêu thảm

thiết thê lương truyền ra từ trong miệng, một nửa thân thể của gã liền trực tiếp

tan vỡ, dù là thần quang cũng không thể ngăn cản hay duy trì, lập tức chỉ còn lại

có một cái đầu lâu rơi trên mặt đất.

Biểu cảm mang theo hoảng sợ, mang theo kinh hoảng, mang theo không

cách nào tin, trong khi kêu thảm thiết vẫn còn đang tiếp tục tan vỡ, mà lực

lượng bất động lúc trước, giờ phút này theo gã trở về, cũng đã khôi phục lại.

Thân thể Hứa Thanh ở giữa không trung chấn động, tương tự khôi phục, sắc

mặt hắn lập tức âm trầm, hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, một khắc nhìn qua

Sở Thiên Quần chỉ còn lại một cái đầu lâu kêu gào thảm thiết, trong mắt Hứa

Thanh lóe lên hàn mang, điều khiển Quỷ Đế Sơn tăng tốc trấn áp về phía Sở

Thiên Quần, trong tiếng nổ vang lên, theo Quỷ Đế Sơn phủ xuống, Sở Thiên

Quần cười thảm một tiếng.

Gã biết mình đã thất bại, gã đã mất đi năng lực phục sinh, đã mất đi sinh cơ,

đã mất đi hết thảy, dưới cắn trả, những cánh cửa dùng Thần Thuật lưu bạch

phong ấn lúc trước kia cũng đều khôi phục lại, gã không rung chuyển được chút

nào.

"Không cách nào chống cự, không cách nào chiến thắng sao...." Tầm mắt

của Sở Thiên Quần đã mơ hồ, trong tiếng cười thảm, gã bỗng nhiên lớn tiếng

mở miệng.

"Hứa Thanh, ngươi biết không, thật ra ta chỉ là một cái vật chứa, nếu Thần

xuất hiện, ngươi tương tự cũng phải chết."

Ánh mắt Hứa Thanh ngưng tụ, trong lúc Quỷ Đế Sơn ầm ầm, mắt thấy sẽ

lập tức hạ xuống, nhưng vào lúc này trên cái đầu héo rũ của Sở Thiên Quần, mi

tâm của gã đột nhiên vỡ ra, một cánh tay hơi mờ không thuộc về gã chậm rãi

đưa ra ngoài.

Cánh tay này trắng như tuyết, không có bất kỳ lông tơ, tựa như chế tạo từ

bạch ngọc, tràn đầy thần thánh, cũng tràn đầy quỷ dị, hai loại cảm giác này giao

hòa cùng một chỗ, liền khiến cho thiên địa biến sắc, thế giới rung động lắc lư.

Cánh tay này nhẹ nhàng vung vảy ba cái về phía Hứa Thanh, nhấc lên ba

cơn gió.

"Thần Thuật, kiếp này, tâm nguyện!"

Giọng nói bình tĩnh lạ lẫm, mang theo uy áp vô thượng, vang vọng từ mi

tâm Sở Thiên Quần, sau ba cái phất tay, cánh tay này hóa thành tro bụi, tiêu tán

ra.

Đầu Sở Thiên Quần trực tiếp vẹo đi, hấp hối.

Giờ phút này, ba cái phất tay kia liền bạo phát ra một uy thế kinh thiên động

địa khó có thể hình dung!

Đợt gió thứ nhất, trong lúc im hơi lặng tiếng đụng chạm với Quỷ Đế Sơn

của Hứa Thanh.

Quỷ Đế Sơn nổ vang, hóa hình tiêu hao trong một nháy mắt vô cùng kịch

liệt, chỉ trong thời gian một hơi thở liền khiến lực lượng phù văn hóa yêu tiêu

tán hầu như không còn, trong mơ hồ tan biến, lộ ra thân ảnh Hứa Thanh khoanh

chân trong đó.

Đợt gió thứ hai đập vào mặt, thân thể Hứa Thanh run lên, độc cấm và Tử

Nguyệt trong cơ thể lập tức chậm chạp lại, thân thể bị đợt gió này tràn ngập, đã

mất đi huyết sắc, đã trở thành hai màu đen trắng.

Không chỉ nơi đây của hắn như thế, phạm vi bốn phía cũng ở trong một cái

chớp mắt này mất đi sắc thái, chỉ còn lại màu đen trắng.

Dường như đã trở thành một bức tranh.

Thậm chí thân hình Hứa Thanh cũng trong thời khắc này, dung nhập vào

trong tranh vẽ, trở thành người trong bức tranh.

Nguy cơ sinh tử mãnh liệt ầm ầm bộc phát trong tâm thần Hứa Thanh, cái

loại cảm giác hãi hùng khiếp vía này khiến cho hắn rõ ràng cảm nhận được tử

vong đang phủ xuống.

Mà thân thể của hắn sau khi trở thành người trong bức tranh liền cấp tốc héo

rũ, chỉ trong chớp mắt, toàn bộ người liền biến thành da bọc xương, sinh cơ bắt

đầu ảm diệt.

Giờ khắc này Quỷ Đế Sơn khó có thể hình thành, độc cấm và Tử Nguyệt bị

trì hoãn, mệnh đăng cùng với toàn bộ những thứ khác cũng đã trở thành một bộ

phận của bức tranh này, chỉ có Thiên Đạo Thương Long lo lắng trên bầu trời

miễn cưỡng hóa thành một đao hạ xuống.

Nhưng dẫu sao nó vẫn chưa trưởng thành, lực lượng không đủ, kêu thảm

thiết mà rút lui ra.

Mà đợt gió thứ ba cũng trực tiếp cuốn vào bức tranh, thổi vào trên người

Hứa Thanh.

Giống như ngâm một tờ họa quyển vào trong nước, dần dần phai mờ hóa

thành mực đen, chậm rãi mơ hồ.

Thân thể Hứa Thanh cứng ngắc, vào thời khắc này đầu hắn trở nên chậm

chạp, hắn khó khăn cúi đầu, nhìn thấy thân thể của mình vào lúc đợt gió thứ ba

thổi và khuếch tán, chậm rãi tan ra.

Ngọc giản thế mạng sư tôn cho hắn năm đó cũng đã vỡ vụn, nhưng vẫn

không cách nào ngăn cản thân hình đã thành người mực của hắn, cảm giác tử

vong bao phủ tâm thần Hứa Thanh.

Hứa Thanh im lặng.

Hắn đã sử dụng hết toàn bộ thủ đoạn, trận chém giết này thoạt nhìn cũng

không phải là vô cùng thê thảm, nhưng trên thực tế lại hiển thị rõ uy thế của

Thần Thuật, mà sinh tử thường thường vô cùng yếu ớt dưới loại thần thông cấp

độ này.

Trên thực tế có thể quần chiến với nhau đến hiện tại, khiến đối phương phải

đồng quy vu tận, cũng đã nói rõ nội tình của Hứa Thanh rồi.

"Phải chết rồi sao!" Hứa Thanh thì thào trong lòng, ý thức dần dần mơ hồ,

nhưng ngay khi thân hình tranh vẽ của hắn mơ hồ hơn phân nửa, nhanh chóng

tiêu tán, đột nhiên trên cổ tay phải của hắn, bên trong bức tranh đen trắng, bỗng

nhiên tản mát ra một tia ánh sáng màu vàng.

Đạo ánh sáng màu vàng này không ngừng lập lòe, càng lúc càng mãnh liệt

lên.

Nguyên bản nó sẽ không rực rỡ như thế, mà ẩn nấp cực sâu, nhưng hôm nay

bên trong bức tranh chỉ có đen trắng này, màu sắc của nó rõ ràng quá nổi bật, đã

trở thành loại sắc thái thứ ba.

Theo nó xuất hiện, toàn bộ bức tranh lập tức rung động lắc lư, tia kim quang

này nhanh chóng từ tay phải Hứa Thanh lan tràn ra, trong chớp mắt liền bao phủ

toàn thân, giúp hắn vào trong giây phút nguy cấp nhất, nhận lấy đợt gió đến từ

cánh tay tiêu tán vung ra.

Oanh một tiếng, kim quang ảm đạm, vào thời khắc này tất cả những thứ

trong bức tranh Hứa Thanh ở bắt đầu vỡ vụn ra ngoài, thân ảnh gầy yếu của hắn

lảo đảo ngã xuống, từ trong tranh vẽ trở về, phun ra máu tươi.

Mà ánh sáng màu vàng cũng trở nên ảm đạm, trong một cái chớp mắt tiêu

tán từ trên người hắn, trở về đến cổ tay phải.

Màu sắc đã mờ đến cực hạn, giống như tùy thời có thể tiêu tán, thậm chí nếu

cẩn thận nhìn, có thể thấy trên tơ vàng rập rạp vô số vô số khe hở.

Hứa Thanh hô hấp dồn dập, dù bây giờ thương thế của hắn nghiêm trọng,

cực kỳ suy yếu, nhưng vẫn là cúi đầu nhìn cổ tay phải, tâm thần dấy lên sóng

lớn vang trời, thần sắc càng có nồng đậm mờ mịt và khó hiểu.

Cho đến một lúc lâu sau, thần sắc của hắn mang theo hàn ý, ngẩng đầu nhìn

kỹ phía Sở Thiên Quần.

Giờ phút này Sở Thiên Quần đã là dầu hết đèn tắt, gã đã bên trong ranh giới

tử vong miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn qua Hứa Thanh.

"Ngươi còn chưa chết sao..."

Hứa Thanh cất bước, đi từng bước một về phía Sở Thiên Quần, cho đến khi

đến trước đầu người, hắn có thể cảm nhận được đối phương đã mất đi năng lực

phục sinh vô hạn, trong đôi mắt mệt mỏi dâng lên hàn ý, giơ chân lên, giẫm

xuống một cái!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.