Quang Âm Chi Ngoại
Phong Hải Quận, ở một chỗ truyền tống trận cách Quận Đô chút phạm vi,
theo tia sáng lập lòe, thân ảnh Hứa Thanh đi ra từ bên trong.
Sắc mặt của hắn trắng bệch, cảm giác thân thể suy yếu càng lúc càng mãnh
liệt, sau khi xuất hiện liền không chần chờ chút nào, lao thẳng đến nơi xa, dùng
tốc độ nhanh nhất bước vào trong một khu núi hoang, tìm một cái động quật để
ẩn nấp.
Một khắc bước vào, Hứa Thanh lại lần nữa phun ra máu tươi, tầm nhìn
trước mắt hắn có chút biến thành màu đen, sau khi khoanh chân ngồi xuống liền
thở hồng hộc, nhưng vẫn nghiến răng bấm niệm pháp quyết, phong tỏa bốn
phía.
Dựa theo những gì hắn trải qua trước kia, thời gian một ngày đáng lẽ thương
thế phải khôi phục được ít nhất một nửa mới đúng.
Nhưng hôm nay ngay cả một thành cũng không đến.
Trong lúc lục phủ ngũ tạng không ngừng truyền tới cảm giác đau đớn, Hứa
Thanh cũng cảm nhận được nguyên nhân tại sao thương thế lần này của mình
lại khôi phục chậm rãi như vậy.
Trong cơ thể của hắn, lục phủ ngũ tạng đều đã vỡ vụn, máu thịt trên thân thể
khô gầy cũng đều héo rũ, trên xương cốt lại càng tràn ngập vô số vết nứt.
Những thứ này, chính là đầu nguồn của những trận đau nhức kịch liệt.
Về phần uể oải, là bởi vì bây giờ thức hải của hắn rất là ảm đạm, ánh sáng
linh hồn lập lòe xa xa không bằng trước kia.
Nhưng thật ra đối với Hứa Thanh mà nói, thì những thứ này vẫn không đáng
là cái gì, trước kia hắn không phải là chưa từng trải qua thương thế càng thê
thảm càng nghiêm trọng hơn thế này, nhưng hiện giờ thứ để cho hắn ngưng
trọng, là ngoại trừ những thương thế trong cơ thể này, còn có vô số cây châm
nhiều như lông trâu!
Những cây châm này không có hình thái thực chất, giống như là vô số ánh
sáng vỡ vụn biến thành, tràn ngập trong thân thể cùng với thức hải của Hứa
Thanh, không ngừng nhấp nháy.
Cũng chính là chúng nó, khiến cho thương thế của Hứa Thanh khôi phục
chậm chạp.
Cũng may dưới Hứa Thanh áp chế, trên xương cốt của hắn chỉ có một chút
khu vực không tồn tại quá nhiều châm, phần lớn xương cốt không có bị ảnh
hướng đến.
"Lực lượng Thần Linh..." Hứa Thanh thì thào, sắc mặt âm trầm, trong mắt
lộ ra vẻ tàn nhẫn, trên thực tế thì lúc trên đường trở về, hắn đã thử qua rất nhiều
phương pháp để xua tán những cây châm này, mặc dù không phải là không có
hiệu quả, nhưng mà rất chậm.
Hứa Thanh không thể đợi lâu như vậy.
Bởi vì hắn cảm nhận rõ ràng được báo động từ Thương Long Thiên Đạo của
mình, không hề bởi vì Sở Thiên Quần tử vong mà giảm xuống chút nào, ngược
lại càng mãnh liệt hơn!
Phát hiện này khiến cho hắn ở trên đường trở về, tâm thần một mực đặt
trong trạng thái khẩn trương cao độ.
Nhất là càng đến gần Quận Đô, loại cảm giác nguy cơ này lại càng lúc càng
kinh người.
Việc này khiến cho Hứa Thanh lập tức ý thức được, nguy cơ đến từ Quận
Đô!
Mà hắn nhớ lại, lúc cảm giác nguy cơ lần đầu tiên xuất hiện, cũng là ở trong
Quận Đô, sau đó chính mình rời xa đi tới Thánh Lan tộc, cảm giác nguy cơ mặc
dù vẫn còn, nhưng lại không mãnh liệt.
Cho đến khi trở lại Phong Hải Quận, cảm giác nguy cơ này lại một lần nữa
bốc lên.
"Như vậy xem ra, lúc trước ở sa mạc, nguy cơ của ta không hẳn là bởi vì Sở
Thiên Quần, mà bởi vì phương hướng của ta không ngừng tiếp cận Quận Đô..."
"Đây là vì sao!"
Hứa Thanh im lặng, hắn nghĩ mãi mà không hiểu, nhưng hắn biết rõ một
điều, vô luận như thế nào, hắn cũng phải nhanh chóng khôi phục thương thế,
duy trì chiến lực bản thân ở trạng thái đỉnh phong, cho nên hắn không thể chờ
đợi, vả lại vào giờ phút này, trước khi thương thế chưa khôi phục, hắn liền tràn
đầy cảnh giác đối với Quận Đô.
Đây cũng là nguyên nhân hắn cũng không lập tức liền chạy về Quận Đô.
"Muốn khôi phục nhanh hơn, chỉ có thể dùng phương pháp đặc thù rồi!"
Hứa Thanh thở sâu, trong mắt hiện ra tia quyết đoán, lập tức vận hành tòa
Thiên Cung thứ ba trong cơ thể, lực lượng độc cấm bộc phát, khuếch tán ra mỗi
một tấc máu thịt trên thân thể.
Không phải đối kháng và hóa giải những cây châm do lực lượng Thần Linh
của Sở Thiên Quần biến thành, mà xâm nhập vào toàn bộ máu thịt, khiến cho
thân thể của mình như bị độc phát, không ngừng hư thối.
Sau đó hắn không chút do dự, ánh mắt lạnh như băng, lấy dao găm ra, gọt
những khối thịt thối trên người mình.
Đầu tiên là bắt đầu từ một cái cánh tay, hắn cạo xuống từng khối máu thịt hư
thối do độc phát, kể cả quang châm ở trong đó, dao găm ma sát với xương cốt
tạo ra âm thanh chói tai, vang vọng khắp bốn phía, đau nhức kịch liệt hơn so với
lúc trước quá nhiều, thân thể Hứa Thanh run rẩy, toàn thân lập tức ướt nhẹp mồ
hôi, trên trán càng là không ngừng có từng giọt mồ hôi rơi xuống.
Đây chính là phương pháp xử lý mà hắn có thể nghĩ đến, nếu như quang
châm bên trong máu thịt tiêu tán chậm chạp, như vậy hắn liền trực tiếp cạo
xuống là được, mà hiệu dụng của lực lượng độc cấm ngoại trừ để cho huyết
nhục của hắn càng dễ bị xử lý, còn có tác dụng ngăn cản quang châm di chuyển.
Hứa Thanh là loại người hung ác, hung ác đối với địch nhân, lại càng hung
ác đối với bản thân mình.
Theo thời gian trôi qua, hắn không hề dừng lại việc xử lý thân thể chút nào,
từng khối máu thịt bị hắn cạo xuống, cho đến khi thân thể của hắn thừa nhận tới
cực hạn, hắn lập tức dừng lại, nhìn vào kim quang trên cổ tay.
Hắn theo bản năng không muốn lại khởi động lực lượng của kim quang, cho
nên hắn không thể làm cho mình rơi vào trạng thái gần chết.
Phát hiện kim quang không đáng lo, hắn vận hành thủy tinh màu tím, khôi
phục chỗ máu thịt bị chính mình cạo xuống, sau khi có lại khí lực, lại tiếp tục
cạo thịt của mình.
Cứ như vậy, vòng đi vòng lại, bốn ngày sau, Hứa Thanh rốt cuộc đã lấy toàn
bộ những quang châm ra.
Lúc này hắn không ngừng lấy ra đan dược nuốt vào, thủy tinh màu tím cũng
toàn lực vận hành, khiến cho lực lượng khôi phục tăng lên càng lớn hơn.
Giờ đến quang châm tồn tại ở trong thức hải, Hứa Thanh nghiến răng một
cái, dựa vào lực lượng Tử Nguyệt và độc cấm, cả hai tràn ngập, dồn đám quang
châm đến bên trong máu thịt, sau đó lại bị hắn cứng rắn móc ra.
Làm xong những thứ này, mí mắt Hứa Thanh cũng không mở ra được, toàn
bộ quá trình tràn ngập đau đớn khó có thể diễn tả bằng ngôn từ, mà dưới đại
giới như thế, thân thể của hắn rốt cuộc cũng đã không ngừng khôi phục, thương
thế cũng bắt đầu chuyển biến tốt đẹp hơn.
Cho đến khi lại trôi qua thêm ba ngày, thương thế Hứa Thanh đã hoàn toàn
khôi phục lại.
Hắn đi ra từ trong động quật, nhìn ánh nắng chiều trên bầu trời, thở ra một
hơi thật dài, sau đó trầm ngâm, một lúc lâu sau thần sắc Hứa Thanh lộ ra một tia
quyết đoán.
Thân thể nhoáng một cái rời khỏi nơi đây, đi đến truyền tống trận.
Hắn quả thực vẫn còn muốn trở về Quận Đô một chuyến, một mặt là cần
phải đổi đạo quả thành quân công, một phương diện khác cũng muốn đi vào
Thái Hư Giới tiếp tục thu thập hóa yêu phù, cứ như vậy ban đêm cùng ngày,
bóng dáng của Hứa Thanh đã xuất hiện ở trong truyền tống trận của Quận Đô,
một khắc đi ra, hắn nhìn qua Quận Đô quen thuộc, nhìn pho tượng Huyền U Cổ
Hoàng khổng lồ, đè xuống cảm giác hãi hùng khiếp vía trong lòng, về tới Kiếm
Các.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.