Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1022: Đó là bổn mạng ti của Linh Nhi! (3)



"Ta muốn tìm Hứa Thanh, van cầu các ngươi tìm hắn giúp ta, ta có việc đại

sự cực quan trọng muốn tìm Hứa Thanh!!"

"Ngươi không cần sốt ruột, đứng ở bậc này đợi, sẽ có người thông báo cho

ngươi." Chấp Kiếm Giả đi đến ngăn cản phía trước lão đầu đường Bản Tuyền,

chú ý tới trong mắt đối phương điên cuồng, vừa cảnh giác đồng thời cũng mở

miệng trấn an.

Bên trong Chấp Kiếm Cung, Hứa Thanh nhìn qua lão đầu bị ngăn lại xa xa,

nhận ra thân phận của lão, đối phương xuất hiện rất đột ngột, vả lại gút mắc

giữa hai người cũng không sâu.

Ngay khi Hứa Thanh đang suy tư, lão đầu đường Bản Tuyền bị ngăn trở xa

xa lại lần nữa gào lên giọng nói xé rách tâm can.

"Không đủ thời gian nữa rồi, không đủ thời gian nữa." Trong lúc nói lúc, lão

đã hoàn toàn rối loạn tâm thần, mất đi lý trí, lão đầu chợt lao ra.

"Hứa Thanh, Hứa Thanh, ngươi đang ở đâu, cứu mạng, thật sự cần cứu

mạng!!! Sợi tơ vàng trên người của ngươi..."

Thân thể lão đầu đường Bản Tuyền run rẩy, con mắt tựa hồ cũng muốn nhỏ

xuống máu tươi, phát cuồng hò hét về bốn phía, nhưng lần này ngay khi giọng

nói vừa mới truyền ra, không đợi lão nói xong, chỉ trong chốc lát, một đạo

cuồng phong từ bên trong Chấp Kiếm Cung bỗng nhiên quét tới.

Thân ảnh Hứa Thanh lập tức liền xuất hiện ở ngay trước mặt lão đầu đường

Bản Tuyền, giơ tay phải lên, trực tiếp ngăn cản Chấp Kiếm Giả bốn phía.

Thần sắc của những Chấp Kiếm Giả ở bốn phía lập tức cung kính, cúi đầu

về phía Hứa Thanh, sau đó riêng phần mình tách ra, mà giờ phút này Hứa

Thanh cũng không rảnh để đáp lễ, hắn nhìn chằm chằm lão đầu đường Bản

Tuyền phía trước, cấp tốc mở miệng.

"Sợi tơ vàng trên người ta?"

Nhìn thấy Hứa Thanh nháy mắt xuất hiện, lão đầu đường Bản Tuyền chợt

tiến lên bắt lấy đi, trong miệng gấp gáp nói.

"Hứa Thanh, Hứa Thanh, đi cùng ta nhanh, chúng ta đi cứu Linh Nhi!"

Thân thể Hứa Thanh tránh đi, lạnh lùng nhìn lão đầu điên trước mắt này.

"Nói rõ ràng!"

Lão đầu vẻ mặt tiều tụy, thần sắc lo lắng, nhưng giờ phút này lão cũng khôi

phục một chút lý trí, biết rõ mặc dù Linh Nhi làm những chuyện như vậy, nhưng

Hứa Thanh này không biết chút nào, lấy sự cẩn thận của đối phương, không thể

nào cứ như vậy rời đi cùng mình.

"Hứa Thanh, sợi tơ vàng trên người của ngươi, là bổn mạng ti của Linh Nhi,

nàng vì cứu ngươi, tính mạng của mình đã ở trong giới hạn sớm tối!!"

"Không đủ thời gian lãng phí nữa rồi, ngươi đi cùng ta, trên đường đi ta sẽ

nói cho ngươi!"

Nói xong, lão đầu đường Bản Tuyền cấp tốc bay về phía trước.

Hứa Thanh nghe vậy, tâm thần chấn động.

Sợi tơ vàng trên cổ tay là bí mật của hắn, cũng chỉ có hắn biết rõ sợi tơ vàng

kia đã có đại ân với mình, hắn chưa từng nói tới việc này với người bên ngoài,

giờ phút này hô hấp của hắn có chút dồn dập, mặc kệ đối phương làm thế nào

biết được, cho dù là chuyện này tồn tại một chút không rõ, nhưng giờ phút này

tâm thần của hắn cũng không cách nào bình tĩnh nữa.

Một bước xuống dưới, thân ảnh Hứa Thanh lao ra đuổi theo lão đầu đường

Bản Tuyền, vừa bay nhanh cùng đối phương, vừa nhanh chóng mở miệng.

"Bổn mạng ti của Linh Nhi? Linh Nhi? Là người xuất hiện ở Nhân Ngư Đảo

kia?"

Ấn tượng của Hứa Thanh đối với cái tên Linh Nhi này không nhiều lắm, lúc

ở Nhân Ngư Đảo có một thiếu nữ cho hắn rất nhiều dị chất hoạt hoá, nhưng

cũng chỉ là gặp mặt một lần, từ đó về sau liền chưa từng gặp qua.

"Ngươi ngay cả Linh Nhi là ai cũng không biết..." Lão đầu đường Bản

Tuyền cười thảm một tiếng, thần sắc lộ ra vô tận bi thương, trong lòng càng

dâng lên một cỗ cảm giác hoang đường.

"Nha đầu ngốc, đúng là một nha đầu ngốc, trong thiên địa này, tại sao lại có

người ngu như nha đầu ngươi chứ..."

Hứa Thanh chẳng biết tại sao, nhưng khi hắn nghe được câu này, trong lòng

có chút đau đớn, hắn đang muốn mở miệng, nhưng lão đầu đường Bản Tuyền

trong cười thảm chợt quay đầu, gắt gao nhìn chằm chằm Hứa Thanh, vào thời

khắc này tơ máu trong mắt lão đã bao trùm khắp cả hai mắt, khiến cho hai mắt

của lão cũng lộ ra huyết quang.

"Linh Nhi, là nữ nhi của ta, cũng chính là con bạch xà mà ngươi đã thấy,

người ngươi nhìn thấy trên Nhân Ngư Đảo, chính là lần đầu tiên nàng hóa

hình!"

"Sợi tơ vàng trên người của ngươi, chính là bổn mạng ti của nàng, nó có thể

gia trì vận khí cho ngươi, giúp ngươi ngăn cản tai hoạ, ngươi chết nàng liền

chết, mà nàng chết…Ngươi không sao cả!!"

Lão đầu đường Bản Tuyền cực kỳ phẫn nộ.

Tâm thần Hứa Thanh chấn động.

"Linh Nhi vì ngươi, đã bị thương ba lần! Ba lần!"

"Nếu ngươi không tin, cứ tự mình nhớ lại đi, lần đầu tiên là hơn hai năm

trước!"

"Lần thứ hai và lần đầu tiên chênh lệch không bao lâu!"

Tâm thần Hứa Thanh dấy lên gợn sóng cực lớn, hô hấp vô cùng dồn dập,

trong đầu nổ vang, trên thực tế hắn đã nhớ lại tất cả những việc đã qua, lần đầu

tiên sợi tơ vàng xuất hiện là hơn hai năm trước, khi hắn ở bên trong tổ địa của

Hải Thi tộc, mượn nhờ pháp bảo Cấm Kỵ của Thất Huyết Đồng, từ sinh đến

chết, lại từ chết hướng sinh.

Nhờ vào thời khắc sinh tử này, mở ra đạo pháp khiếu thứ 121.

Lúc ấy, vào một khắc hung hiểm nhất, sợi tơ vàng này liền xuất hiện tia

sáng, hóa giải nguy cơ cho hắn.

Tiếp theo cũng không lâu lắm, hắn cùng với đội trưởng rời khỏi Tam Linh

Trấn Đạo Sơn, trên đường hắn thử đưa độc cấm vào tòa Thiên Cung thứ ba,

cuối cùng dưới tình cảnh hung hiểm cửu tử nhất sinh, cổ tay lần nữa xuất hiện

kim quang, liên tiếp sinh ra cơ duyên xảo hợp, lần nữa hóa giải nguy cơ cho

hắn.

"Còn có lần thứ ba!" Trong mắt lão đầu đường Bản Tuyền tràn ngập bi

thương, rống to về phía Hứa Thanh.

"Lần thứ ba liền ngay gần đây, cũng không bao lâu, ta không biết ngươi gặp

cái gì, nhưng nhất định là nguy cơ sinh tử, ngươi cho rằng ngươi làm sao sống

được? Hả?"

"Là Linh Nhi, Linh Nhi đang trong quá trình tiếp nhận truyền thừa, lần nữa

giúp ngươi thế mạng đấy!!"

"Mà đêm qua, nàng đã nhận truyền thừa thất bại."

Lão đầu khóc, giọng nói nức nở nghẹn ngào.

Toàn thân Hứa Thanh chấn động mãnh liệt, trong tích tắc, trong đầu hắn dấy

lên tiếng nổ vang ngập trời, như có mười vạn trăm vạn đạo thiên lôi, toàn bộ nổ

tung trong tâm thần.

Hắn đau khổ từ nhỏ, vùng vẫy sinh tồn trong thế gian tàn khốc, đối với cừu

nhân, không giết chết toàn bộ thì hắn sẽ không an lòng, là người có thù tất báo.

Đồng dạng, đối với ân tình, trình độ nhìn nhận của hắn lại càng cực cao, Lôi

đội là như thế, Bách đại sư là như vậy, Thất gia cũng phải, mà Lục gia cũng là

tương tự.

Nhưng bây giờ trong lúc vô tình, hắn rõ ràng lại thiếu nợ nhiều như vậy.

"Nàng…Thế mạng giúp ta..." Vào thời khắc này, huyết dịch toàn thân Hứa

Thanh cũng cấp tốc lưu động trước đó chưa từng có, hắn chợt quay đầu, một

phát bắt được lão đầu đang rơi lệ, trong ánh mắt lộ ra tinh mang.

"Hiện giờ nàng như thế nào?"

Hứa Thanh túm vô cùng mạnh, cánh tay lão đầu cũng truyền đến âm thanh

ken két, nhưng lão đầu cũng đã sớm quên mất đau đớn, thậm chí với lão mà nói,

Hứa Thanh càng dùng sức, lão lại càng cảm thấy hy vọng cứu mạng lớn hơn.

Bởi vì việc này đại biểu, đối phương rất để trong lòng.

"Truyền thừa thất bại, hồn rơi vào vực sâu..."

Hứa Thanh trầm mặc, trong tích tắc cái ô trên đỉnh đầu ầm ầm bộc phát,

phía sau bỗng nhiên biến ảo ra Minh Linh Huyết Sí, Thương Long Thiên Đạo

gào thét hiện ra dưới chân, Ảnh Tử ngay lập tức bốc lên bao phủ, sau khi bao

trùm thì lực lượng thân thể siêu việt mười Cung ngập trời dựng lên trên người

Hứa Thanh.

"Ngươi chỉ phương hướng cho ta!" Giọng Hứa Thanh khàn khàn, trong mắt

lộ ra kiên quyết, một khắc truyền ra, hắn kéo lấy lão đầu đường Bản Tuyền, cấp

tốc phóng tới phía trước với tốc độ cực nhanh, có thể so với thuấn di, dấy lên

tiếng xé gió đinh tai nhức óc, đây chính là tốc độ nhanh nhất của Hứa Thanh!

Những nơi đi qua thì bầu trời nổ vang, mặt đất chấn động, hư vô vang vọng

vô tận rung động.

Mộc Linh Tộc đoạn tuyệt với nhân thế, cho nên không kiến tạo truyền tống

trận, nhưng chỗ bọn họ cũng cách Quận Đô không xa, cho nên lão đầu dùng

thời gian nửa đêm, liền nhanh chóng chạy đến Quận Đô.

Nhưng đối với Hứa Thanh mà nói, dưới tốc độ cực hạn này của hắn, chỉ

dùng gần nửa canh giờ, thung lũng Mộc Linh Tộc đã hiện ra ở xa xa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.