Quang Âm Chi Ngoại
Tốc độ không hề chậm, thậm chí còn dấy lên từng trận khí tức tử vong nồng
đậm, nhưng vào lúc nàng tới gần Hứa Thanh, thân ảnh Hứa Thanh trong mắt
của ả lại biến mất cực kỳ đột ngột.
Không đợi xà nữ này kịp phản ứng, một cánh tay giống như kìm sắt từ bên
người ả vọt đến, một phát bắt được cổ của ả.
Đó là tay của Hứa Thanh.
Toàn thân xà nữ chấn động, cánh tay này nháy mắt truyền đến một cỗ lực
lượng động trời, rặc rặc một tiếng, cổ của ả lập tức bị bóp nát.
Hứa Thanh phất tay hất lên, ném thân hình xà nữ ra xa.
Nhưng xà nữ vẫn không tiêu tán, giờ phút này ả ở giữa không trung phát ra
tiếng kêu thê lương, vừa muốn vùng vẫy nhưng không đợi ả hạ xuống, phong
bạo độc cấm bỗng nhiên phủ xuống, trong tiếng nổ vang, bao phủ ả vào bên
trong.
Ngay sau đó sương mù màu tím cũng nhanh chóng bay đến, nháy mắt vờn
quanh, hình thành lực lượng giam cầm, phong ấn ả lại.
Hết thảy nói ra chậm chạp, nhưng trên thực tế đều chỉ phát sinh trong một
cái chớp mắt ngay khi xà nữ tới gần Hứa Thanh.
Làm xong những thứ này, Hứa Thanh mặt không cảm xúc, lúc này hắn
không rảnh để chú ý tới xà nữ gào thét, hắn cất bước đi tới bên cạnh cỗ kiệu, đi
tới bên cạnh cái bình màu trắng kia.
Tơ vàng vỡ vụn trong lòng bàn tay của hắn tràn ra nhiệt độ nóng rực, chỗ nó
chỉ dẫn chính là cái bình này.
Hứa Thanh cẩn thận cầm cái bình màu trắng này lên, nhẹ nhàng mở ra.
Một đám hồn như sương từ bên trong cái bình bay lên, chậm rãi hội tụ trên
không trung, cuối cùng hóa thành một con tiểu xà màu trắng, cũng không hề rõ
ràng, có chút mơ hồ, hình như không hoàn chỉnh.
Hứa Thanh nhìn qua con bạch xà này, trước mắt hiện ra thiếu nữ mặc đồ
trắng đả tọa bên trong hang đá.
Nàng rất suy yếu, hình như muốn mở mắt ra, nhưng lại không có khí lực,
đang hấp hối, Hứa Thanh giơ tay phải lên, nhích tới gần tiểu bạch xà.
Hình như cảm nhận được khí tức của Hứa Thanh, tiểu bạch xà dù không có
khí lực mở mắt ra, nhưng vẫn khẽ run lên, theo bản năng rơi vào trên tay Hứa
Thanh, nhẹ nhàng vuốt ve, lộ ra vẻ thân thiết.
Trong lòng Hứa Thanh mềm nhũn, tay phải nhẹ nhàng khép lại, sau đó ánh
mắt của hắn đảo qua trên ba cái bình khác.
Bên trong ba cái bình này cũng có hồn, nhưng không phải là Linh Nhi.
Bọn họ hẳn đều là người Cổ Linh tộc, trải qua tình cảnh tương tự như Linh
Nhi, từ những linh uyên khác rơi vào cái mảnh đại thế giới này, truyền thừa thất
bại, cho nên linh hồn rơi xuống giới này.
Nhưng để tránh sai sót, Hứa Thanh vẫn phất tay một cái, ba cái bình lập tức
bị mở ra, hiện ra linh hồn khác biệt, riêng phần mình thành hình, Hứa Thanh
cẩn thận kiểm tra, sau khi xác định không có hồn của Linh Nhi, hắn thu hồi ánh
mắt, quay đầu nhìn về chỗ xà nữ bị độc cấm và sương mù tím giam cầm.
Trong đầu hiện ra một màn xà nữ ngồi trong kiệu kia.
"Có thể là ả đang hấp thu..."
Đây cũng là nguyên nhân trước đó Hứa Thanh không hoàn toàn xóa bỏ ả,
bởi vì hắm cảm thấy phương thức đặt bốn chiếc bình ở trên cỗ kiệu này, giống
như là đặt cống phẩm để chờ đợi được hưởng dụng vậy.
Trong mắt Hứa Thanh lộ ra cảm xúc lạnh như băng, cất bước đi tới.
Ảnh Tử tràn ngập phía sau hắn, que sắt màu đen đi theo bên phải, độc cấm
tản ra ở trước mặt hắn, sương mù màu tím cũng phân ra một con đường, để Hứa
Thanh đi tới chỗ xà nữ kia.
Hồn thể xà nữ đang dần tan vỡ, nhưng biểu cảm vẫn lạnh lùng như cũ, hình
như ngoại trừ một loại cảm xúc này, trên người của ả không có bất luận cái suy
nghĩ chấn động nào khác.
Hứa Thanh lạnh lùng liếc mắt nhìn xà nữ, phía sau lập tức biến ảo hiện ra
Kim Ô, hỏa diễm tràn ngập, tiếp theo Kim Ô cực lớn khẽ hấp một cái về phía xà
nữ, hồn thể xà nữ lập tức run rẩy, tán loạn ra, hóa thành một đám sương mù linh
hồn.
Bên trong sương mù pha vài tia linh hồn màu sắc bất đồng, trong đó có một
đám là màu trắng.
Hứa Thanh giơ tay trái lên, hóa thành trạng thái Quỷ U, đưa vào bên trong
đám linh hồn sương mù, nhẹ nhàng lấy ra sợi linh hồn màu trắng kia, đưa đến
trên người tiểu bạch xà.
Thân thể tiểu bạch xà chấn động, từ trạng thái mơ hồ trở nên rõ ràng hơn
một chút, chậm rãi mở mắt ra, trong mắt có chút mờ mịt, truyền ra âm thanh.
"Ọt ọt ọt ọt..."
Trong lòng Hứa Thanh đau xót, hắn phát hiện hai mắt Linh Nhi vẫn tràn
ngập mờ mịt như cũ, không có quá nhiều thần thái, cái loại cảm giác không
hoàn chỉnh vẫn còn tồn tại, giờ phút này theo thời gian dần trôi qua, hình như
lại muốn ngủ say.
Mà Hứa Thanh thông qua những mảnh tơ vàng vỡ vụn, cảm nhận được
phương hướng Minh Hà chảy tới, ở trong chỗ sâu cuối Minh Hà, có tồn tại chỉ
dẫn.
Chỗ đó, chính là nơi chứa một bộ phận hồn khác của Linh Nhi.
Hứa Thanh ngẩng đầu, nhìn tới chỗ sâu của Minh Hà xa xa.
Trong một cái chớp mắt, từ điểm cuối cùng của Minh Hà liền vang vọng
truyền ra từng trận âm thanh gào thét trầm thấp, tiếng gào này có thể chấn nhiếp
linh hồn, khiến cho Minh Hà cũng bắt đầu run rẩy, thiên địa dấy lên chấn động,
phảng phất như có một vị Thần Linh ở trong tận cùng chỗ sâu đang thở dốc.
Cảm giác nguy hiểm vô tận không ngừng dâng lên ở trong lòng Hứa Thanh,
càng lúc càng đậm, càng lúc càng mãnh liệt, cuối cùng liền trở thành một loại
run rẩy, khuếch tán ra khắp toàn thân.
Dường như mỗi một tấc máu thịt cũng đang nhắc nhở Hứa Thanh, chỗ đó…
Rất nguy hiểm.
Loại cảm giác này dần dần đã trở thành hơi mù, bao phủ tâm thần hắn.
Hứa Thanh trầm mặc, cúi đầu nhìn tiểu bạch xà đang ngủ say trong lòng bàn
tay, lại ngẩng đầu nhìn về phía chỗ sâu của Minh Hà.
Hồi lâu sau, hắn khép tay phải lại, theo Quỷ U Đoạt Đạo Công vận hành,
sau khi toàn bộ cánh tay biến thành hơi mờ, tay phải của hắn vươn vào bên
trong lồng ngực của mình, cho đến khi đưa vào đến bên trong thức hải, liền nhẹ
nhàng buông ra, để hồn ngủ say của Linh Nhi xuống.
Trước mắt thì nơi đây chính là chỗ an toàn nhất trên người Hứa Thanh, làm
xong những thứ này, Hứa Thanh nhấc chân lên, từng bước đi về điểm cuối cùng
của con sông này.
Có một số việc, dù là nguy hiểm nhưng vẫn phải làm, hắn sẽ không phụ
lòng bất kỳ một người nào đối tốt với hắn.
Theo hắn đi về phía trước, tiếng gào thét đến từ chỗ sâu của Minh Hà càng
lúc càng vang vọng.
Hứa Thanh nghe ngóng, bỗng nhiên giơ tay phải lên, chỉ một ngón tay lên
bầu trời, bên trong đại thế giới lờ mờ này lập tức có một mặt trăng màu tím
mang theo độc hình thành sương mù, chậm rãi lăng không hiện lên.
Tia sáng tung bay, ánh sáng màu tím phủ xuống mặt đất.
Trong vô số năm qua, đây là một lần duy nhất bên trong đại thế giới ngay từ
đầu đã không có ánh trăng này, xuất hiện mặt trăng!
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.