Quang Âm Chi Ngoại
Sau khi nuốt tên ngốc trong miệng xuống, Ảnh Tử liền nghe được lời nói
của Hứa Thanh.
Nó lập tức trở lên kích động, tràn ra cảm giác phấn khởi mãnh liệt.
Giống như một con chó dữ vô cùng trung thành, trong vô hạn khát vọng, rốt
cuộc đã nhận được sự cho phép của chủ nhân, vì vậy toàn thân lập tức tràn ra
chấn động kinh khủng, điên cuồng lao ra.
Mà những cái kiến trúc trong thôn này hiển nhiên cũng đã nhận ra Hứa
Thanh không dễ chọc, chân của bọn nó lập tức lộ ra, muốn bỏ chạy về phía xa
xa, nhưng vẫn đã chậm.
Trong chớp mắt, Ảnh Tử từ dưới chân Hứa Thanh cấp tốc khuếch tán, nháy
mắt lan tràn về khắp bát phương, những nơi đi qua, những ngôi nhà muốn chạy
trốn kia liền phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Mà tiếng kêu thảm thiết này thường thường cũng không truyền ra quá lâu,
theo Ảnh Tử bao trùm, bị tiếng nhấm nuốt thay thế.
"Ăn...Ngon.... Ăn..."
Ảnh Tử cực kỳ vui vẻ, hết sức hưng phấn, thậm chí thân hình cũng bắt đầu
vặn vẹo, trên mặt đất dâng lên vô số xúc tu màu đen, lần nữa đuổi theo những
ngôi nhà bỏ chạy về bốn phía.
Xa xa nhìn qua, một màn này cực kỳ quỷ dị, nếu như có ngoại nhân đứng ở
nơi đây, trong lòng nhất định sẽ dâng lên cảm giác hoảng sợ, thật sự là giờ khắc
này cách Hứa Thanh sử dụng quỷ dị, so với quỷ dị thì còn quỷ dị hơn.
Cứ như vậy, từng gốc cây cây cối tan biến, từng ngôi nhà chia năm xẻ bảy,
bị Ảnh Tử thôn phệ cả da lẫn xương.
Lão tổ Kim Cương Tông cũng huyễn hóa ra ngoài, đứng ở một bên trừng
mắt nhìn, kích phát ra lôi quang, hình như đang nhắc nhở Hứa Thanh, mình
cũng đã từng xuất lực.
Hứa Thanh không hề để ý tới.
Vào thời khắc này, trong lòng Lão tổ Kim Cương Tông liền dâng lên sự
cảnh giác mãnh liệt, lão cảm thấy sự hiện hữu của mình càng ngày càng thấp.
Dựa theo bên trong sách cổ mà lão đã từng đọc, rất nhiều sủng thú bên
người nhân vật chính, cuối cùng đều bởi vì nguyên nhân cảm giác tồn tại, bất tri
bất giác biến mất.
Lão đã từng cho rằng là do tác giả viết sách cổ viết một hồi liền quên mất
chính mình, nhưng giờ phút này sau khi tự thân trải nghiệm, lão đã biết không
phải là như vậy, mà là do những con sủng vật kia chưa đủ cố gắng, không có
liên quan gì tới tác giả.
"Ta phải nhanh chóng đột phá, tranh thủ khiến mình có được lực lượng
Nguyên Anh nhanh hơn so với Hứa ma đầu, như vậy cảm giác hiện hữu của ta
nhất định sẽ vô cùng mãnh liệt!"
Lúc lão tổ Kim Cương Tông đang bất chấp trong lòng, Ảnh Tử bên đó càng
ăn càng vui vẻ.
Có lẽ thật sự là rất mỹ vị, cho nên Ảnh Tử còn huyễn hóa ra cả đầu lưỡi, sau
khi hút trên mặt đất lại liếm tới liếm lui, cho đến khi ba thước sâu trong lòng đất
truyền đến một tiếng gầm đầy giận dữ.
"Khinh người quá đáng!"
Từng cái xúc tu tương tự như Ảnh Tử, nhưng lại có máu thịt thực chất lập
tức chui ra từ trong lòng đất, kích xạ về bát phương, đánh tới Ảnh Tử đang
hưng phấn.
Không biết những thứ xúc tu này triển khai thủ đoạn gì, đột nhiên phun ra
rất nhiều khói đen, ngăn cản Ảnh Tử.
Ảnh Tử vốn không kị ăn mặn, chợt khẽ hấp, nuốt toàn bộ những cái sương
mù kia vào, sau đó lại tràn ra hưng phấn mãnh liệt hơn, giống như nhìn thấy thứ
đồ chơi gì tốt vậy, nhanh chóng tới gần những cái xúc tu kia.
Trong nháy mắt tiếp theo liền đụng chạm lẫn nhau, từng trận nhấm nuốt và
âm thanh thê lương truyền ra, những cái xúc tu kia nhanh chóng bị cắn xé, lập
tức tràn ngập vẻ hoảng sợ, trong nháy mắt, đám xúc tu này liền tự bạo hơn phân
nửa, hình thành một cỗ chấn động mãnh liệt, cứng rắn bức lui Ảnh Tử.
Sau đó vô số máu thịt từ lòng đất bay ra, hội tụ ở phía xa, hình thành một
con cự thú có bề ngoài như Kỳ Lân, toàn thân còn mọc ra đống xúc tu bằng thịt.
Con cự thú này dùng ánh mắt âm trầm nhìn Ảnh Tử trong chấn động vỡ vụn
nhanh chóng chắp vá lại, lúc sau liền nguyên vẹn lông tóc không tổn hao gì.
"Đây là thứ quỷ dị gì!"
"Ăn nhanh lên." Hứa Thanh nhàn nhạt mở miệng, hắn đang vội di chuyển.
Sau khi Ảnh Tử nghe được, lập tức tràn ra vẻ hung ác tới con cự thú máu
thịt kia, nhoáng một cái phía dưới, trực tiếp từ bốn phía trên mặt đất bay lên,
hóa thành một cái quan tài cực lớn, vô số con mắt phía trên mở ra, phóng về
phía cự thú.
"Sai khiến quỷ dị? Có chút ý tứ."
"Xem ra lão tử bị giam trong Hình Ngục Ti hơn hai trăm năm, bên ngoài đã
xuất hiện không ít biến hóa và pháp thuật kỳ dị, vậy thì... Lão tử liền ăn ngươi
trước!"
Cự thú máu thịt gào thét, thân thể oanh một tiếng, lần nữa nổ tung hóa thành
vô số khối vụn máu thịt, gào thét về phía trước.
Trong chốc lát chợt tụ tập đến bốn phía trước mặt Hứa Thanh, như muốn
bao phủ Hứa Thanh vào bên trong.
"Hình Ngục Ti?"
Hứa Thanh nghe lời nói của đối phương, trong mắt lộ ra vẻ lạnh lùng, giơ
tay phải lên, bỏ qua những khối vụn máu thịt bao phủ từ bốn phía, trực tiếp đưa
về một bên, trong vô số máu thịt, bắt được một vật trắng nõn, hung hăng kéo
một cái.
Tiếng kêu thảm thiết thê lương mãnh liệt hơn nhiều so với lúc trước truyền
ra, toàn bộ những khối máu thịt vụn ở bốn phía hóa thành tro bụi tiêu tán, duy
chỉ có một cái tiểu nhân màu đen bị Hứa Thanh cầm trong tay là đang kịch liệt
run rẩy.
Tiểu nhân màu đen này toàn thân ướt sũng, chỉ có một con mắt, vả lại thiếu
nữa cái đầu, vị trí đầu trống không, giống như bị người ta đào ra, không có bao
nhiêu óc cả.
Miệng vết thương đến bây giờ cũng không có khôi phục.
Hứa Thanh không cảm thấy kỳ quái, hắn biết không phải tất cả binh sĩ trong
Hình Ngục Ti đều thích giết chóc, vẫn có một chút người yêu thích nghiên cứu.
Bọn họ thường thường đều là hạng người có lý tưởng và khát vọng, thường
xuyên đào móc mổ xẻ dị tộc để nghiên cứu.
Chắc lúc tiểu nhân màu đen này trốn ra ngoài, đúng ngay lúc vừa bị nghiên
cứu xong.
Giờ phút này Ảnh Tử rất nhanh liền chạy đến, vờn quanh bên người Hứa
Thanh, tò mò nhìn tiểu nhân màu sắc tương tự cùng mình ở trong tay Hứa
Thanh.
"Ngươi dám giết ta, lão đại nhà ta là Hồn Thiên lão tổ và Trấn Hải Thạch
Ma, bọn họ từ trong nhà tù 132 khu Đinh ra ngoài, ngươi đã từng nghe nói tới
nhà tù 132 khu Đinh chưa! Đó là chỗ thần bí tàn khốc nhất của Hình Ngục Ti,
nếu như ngươi dám đụng đến ta, bọn họ nhất định sẽ giết chết ngươi!"
Tiểu nhân màu đen run rẩy, phát ra âm thanh hoảng sợ thê lương, nó không
biết Hứa Thanh...
Dẫu sao phạm nhân trong Hình Ngục Ti cũng quá nhiều, Hứa Thanh cũng
không có đi qua toàn bộ nhà tù, mà đa số phạm nhân gặp qua hắn, đều bị hắn
giết chết.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.