Quang Âm Chi Ngoại
Nghĩ đến mình mới tự do không bao lâu, thế mà lại gặp phải binh sĩ... Cái
đầu người vô cùng bi phẫn.
Nếu như gặp phải binh sĩ tầm thường thì nó cũng chấp nhận, ít nhất nó còn
có thể bùng nổ một chút, dù sao đối phương cũng không biết gì về nó, nhưng
đối mặt với Hứa Thanh, nó ngay cả nửa cái cọng lông cũng không dám dựng
thẳng lên, chỉ có thể toàn lực bỏ chạy.
Thật sự là nó đã bị Hứa Thanh giết chết không biết bao nhiêu lần, mà trong
lòng của nó cũng rõ ràng thủ đoạn của Hứa Thanh tàn nhẫn cỡ nào, những thứ
khác không nói, riêng chấn động Thần quyền quanh toàn thân cũng đã đủ khiến
nó hoảng sợ, còn có cái bóng đen thôn phệ.....
Nhất là lúc trước đối phương mỗi ngày đều thức tỉnh, mỗi lần thức tỉnh đều
một cước giẫm chết chính mình, sau khi trải qua vô số lần, nó cũng đã tạo thành
thói quen, sinh ra sợ hãi nồng đậm đối với Hứa Thanh.
Giờ phút này trong khi run rẩy, nó cuộn đầu bỏ chạy nhanh nhất có thể, mà
con sư tử bằng đá ở phía trước lại càng là như vậy.
Hứa Thanh không nhanh không chậm, tiêu sái đuổi theo, lạnh lẽo nhìn cái
đầu người và con sư tử bằng đá bỏ chạy phía trước, không có nhà tù 132 khu
Đinh ảnh hưởng, trong khoảng thời gian này, rất nhiều ký ức về Đinh 132 liền
hiện ra ở trong đầu hắn.
Nhất là..... Hắn nghĩ tới việc tại sao mỗi lần mình đều phải bóp nát thẻ tre.
Những thẻ tre bị hắn lấy ra từ nhà tù 132 khu Đinh sớm đã biến thành bất
thường, phía trên hội tụ lực lượng Thần Linh, đồng thời cũng tràn ngập vận khí
quên lãng kia.
Hỗn hợp cùng một chỗ, lần lượt chồng chất, sau đó bản chất những cái thẻ
tre kia đã hoàn toàn cải biến.
"Hẳn là mỗi một lần sau khi thức tỉnh, ta cũng đều nghĩ đến điểm này, cho
nên muốn mượn nhờ sức mạnh của nhà tù 132 khu Đinh, sáng tạo ra một cái
bảo vật đặc biệt."
Trong lúc Hứa Thanh như có điều suy nghĩ, phía sau hắn liền biến ảo hiện ra
Minh Linh Huyết Sí, một cánh đập xuống, tốc độ của hắn ầm ầm bộc phát, trực
tiếp liền vượt qua mấy trăm trượng, xuất hiện ở bên cạnh cái đầu người.
Tốc độ của hắn quá nhanh, cái đầu người chỉ cảm thấy ánh mắt hoa lên,
chớp mắt sau đã nhìn thấy Hứa Thanh đột nhiên xuất hiện, nó lập tức hét ầm
lên, trong khi sợ hãi vô hạn bộc phát, nó nhìn thấy Hứa Thanh giơ chân lên.
"A a a, lại là như vậy!" Đầu người kêu rên, theo bản năng nhắm nghiền hai
mắt, trong nháy mắt tiếp theo, phịch một tiếng.
Chân phải Hứa Thanh hạ xuống, trực tiếp đạp vỡ cái đầu người, sau đó mặt
không cảm xúc nhìn sư tử bằng đá ở xa, nhàn nhạt mở miệng.
"Cút về đây!"
Sư tử bằng đá ở xa dừng lại, run rẩy kịch liệt, có lòng tiếp tục trốn nhưng
cũng không dám, nhớ tới việc mình trải qua vô số lần bị đốt chết, cuối cùng nó
ngoan ngoãn xoay người, như tiểu cẩu quơ quơ cái đuôi, nhảy nhảy đáp đáp trở
về bên cạnh Hứa Thanh, phù phù một tiếng quỳ xuống.
Hứa Thanh lạnh lùng quét mắt con sư tử bằng đá này, bất kể là trong ký ức
chậm rãi hiện ra của hắn, hay là trong những nội dụng gom góp được khắc từ
trên những mảnh thẻ tre tàn phá kia, đều khiến hắn hiểu được, con sư tử bằng đá
này, chính là Phong Thú của nhà tù 132 khu Đinh.
Chuẩn xác mà nói là Phong Thú dưới trạng thái vận khí trấn áp, mà bộ dạng
chân chính của nó, chính là sư tử bằng đá không đầu này.
Đây cũng là lý do tại sao lúc trước cái đầu lần đầu tiên nhìn thấy Hứa
Thanh, liền bày ra thái độ, kêu Hứa Thanh đưa nó qua chỗ của Phong Thú, bởi
vì nó muốn trở thành đầu của sư tử bằng đá.
Giờ phút này, trong khi trong lòng Hứa Thanh đang suy nghĩ, những khối
thịt nát của cái đầu ở dưới chân hắn nhanh chóng dung hợp lại, cái đầu người rất
nhanh liền khôi phục, sau khi xuất hiện nó liền vội vàng mở miệng.
"Trấn thủ đại nhân, ta....." Hứa Thanh nhấc chân, lần nữa hạ xuống.
Phịch một tiếng, lại vỡ nát.
Thân thể sư tử bằng đá run lên, càng dùng sức lắc lư cái đuôi.
Rất nhanh, đầu người lần nữa khôi phục, kêu rên vô tận.
"Xong đời xong đời, không có nhà tù 132 khu Đinh quên lãng, ta....."
Phanh, lại lần nữa vỡ ra.
Cứ như vậy nửa canh giờ trôi qua, sau khi đạp vỡ mười bảy mười tám lần,
Hứa Thanh rời đi.
Chỉ là sau khi rời khỏi, lần này hắn không đi bộ đi về phía trước nữa, mà
ngồi ở trên người sư tử bằng đá không đầu, về phần cái đầu người... Bị buộc
trên đuôi của con sư tử bằng đá.
Theo bốn chân sư tử bằng đá đi về phía trước, hai cái chân sau của nó không
ngừng đá vào cái đầu người, cái đầu người bi phẫn, nhưng lại không dám xông
lên nổi giận với Hứa Thanh, vì vậy liền không ngừng chửi bới sư tử bằng đá.
Sau khi sư tử bằng đá nghe được, trong khi lắc lư đuôi, chân sau càng đá ác
hơn.
Hứa Thanh vốn là dự định giết chết hai tên phạm nhân nhà tù 132 khu Đinh
này, nhưng hiển nhiên phạm nhân trong Đinh 132 bị giam giữ cùng một chỗ với
Thần Linh trong thời gian dài, dưới sự ảnh hưởng nên lần lượt đã có được một
chút biến hóa kỳ dị, cũng có thể nói là một loại nguyền rủa đặc thù, đại giới là
gì thì không biết.
Nguyền rủa này, khiến cho bọn nó mỗi lần tử vong, đều rất nhanh liền phục
sinh.
Điểm này cũng giống như lúc Hứa Thanh trấn thủ nhà tù 132 khu Đinh.
Mà nếu như giết không chết, lại không thể thả chạy, vậy thì Hứa Thanh dứt
khoát đưa bọn chúng theo bên người.
Chỉ là cảnh tượng một màn này, rất là tà dị.
Tốc độ chạy của sư tử bằng đá không đầu rất nhanh, chân sau đá cũng rất
mạnh, cái đầu người bị buộc trên cái đuôi oa oa kêu gào mắng chửi, mà Hứa
Thanh mặt không cảm xúc ngồi trên lưng sư tử bằng đá, thi thoảng lại giơ một
ngón tay chỉ đường, sư tử bằng đá liền chạy như bay về bên đó.
Cứ như vậy vào lúc sắc trời sắp sáng, Triêu Hà Châu dần dần chiếu vào
trong mắt Hứa Thanh.
"Triêu Hà Châu?"
Cái đầu mặt mũi bầm dập phun ra một chút hòn đá cắn từ trên đùi sư tử
bằng đá, ngẩng đầu nhìn qua Triêu Hà Châu phía trước, trừng mắt nhìn, bỗng
nhiên mở miệng.
"Đại nhân đại nhân, ta muốn tố cáo!"
"Ta tố cáo lão bất tử của Đan Thanh Tộc kia, lão ở ngay trong Triêu Hà
Châu, không chỉ có lão, cái ngón tay Thần Linh của nhà tù 132 khu Đinh chúng
ta cũng ở trong đó!"
Hứa Thanh nhướn lông mi lên, quay đầu nhìn cái đầu người.
Cái đầu vội vàng lộ ra biểu cảm nịnh nọt, trong ngữ khí mang theo chính
nghĩa.
"Những tên phạm nhân này quả thật là quá phận, không hề có chút tâm ý
cảm ơn nào, Hình Ngục Ti đối tốt với chúng ta như vậy, có ăn có uống, không
những không giết chúng ta, còn cung cấp cho chúng ta nơi trú ngụ, nơi tốt như
thế thì đi đâu tìm được trong loạn thế này cơ chứ, nhưng bọn nó thì sao, thế mà
lại đi vượt ngục!"
"Đại nhân, thật ra trong khoảng thời gian ở bên ngoài, ta đặc biệt tưởng
niệm sinh hoạt trong Hình Ngục Ti, mỗi lần nhớ lại là trong lòng ta đều rất cảm
khái, rất là hoài niệm, thế nên một cái đầu đầy chính trực như ta đây, phải đứng
ra tố cáo bọn chúng!"
"Đại nhân, trên thực tế chính là lão bất tử Đan Thanh Tộc, chính lão dẫn đầu
vượt ngục!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.