Quang Âm Chi Ngoại
Ngoài Triêu Hà Sơn, bên cạnh hạp cốc, Hứa Thanh ngồi ở đó nhìn thoáng
qua, sau đó liền xoay người rời đi.
Phía sau hắn truyền đến từng trận âm thanh thê lương, theo sau là tiếng gào
thét vang vọng, trong đó còn có âm thanh nổ vang truyền khắp bốn phương.
Rất nhanh, từng đạo thân ảnh con rối Yên Miểu Tộc lao ra khỏi hạp cốc, sau
đó liền toàn diện bộc phát thần thức, mang theo bi phẫn và cuồng nộ, tỏa thần
niệm ra khắp bốn phía.
Giờ phút này trong hạp cốc là một mảnh hỗn độn, nguyên bản mấy trăm tộc
nhân Yên Miểu Tộc, bây giờ còn thừa không có mấy, dưới lực lượng độc cấm
của Hứa Thanh, hơn phân nửa đều đã hình thần câu diệt.
Thật sự là độc của Hứa Thanh, quá mức hung tàn.
Mà những tộc nhân Yên Miểu Tộc chưa bị chết kia, cũng đều đang thống
khổ kêu rên, dùng hết mọi biện pháp đều không thể cải biến tình trạng hư thối
của bản thân, chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể sương mù của mình bị ăn mòn,
dần dần trở thành tàn khói, hình thần câu diệt mà chết.
Về phần pháp bảo bọn họ đang bố trí, cũng bởi vì trận biến cố này, sau khi
bị khói độc bao phủ, dị chất bên trong pháp bảo nhanh chóng tăng thêm, khiến
nó không cách nào trường tồn.
"Là ai!"
Một giọng gào thét từ trong hạp cốc truyền ra bên ngoài, bảy tám Nguyên
Anh Yên Miểu Tộc sử dụng con rối, riêng phần mình tản mát ra chấn động kinh
khủng, vẻ lo lắng tìm kiếm hung thủ.
Dưới độc cấm, con rối của bọn họ cũng đang nhanh chóng hư thối, thậm chí
chân thân ẩn ở bên trong cũng khó có thể đào thoát, cho dù có làm biện pháp
nào cũng đều không thể ngăn cản.
Cho nên đáy lòng bọn họ vô cùng lo lắng, muốn tìm được hung phạm để lấy
thuốc giải, dù là dựa theo kế hoạch cần phải ẩn nấp chấn động, nhưng lúc này
bọn họ cũng bất chấp tất cả, nhao nhao bộc phát, phân tán ra tứ phía tìm kiếm.
Nhưng ngọc giản ẩn nấp của Hứa Thanh là Tử Huyền Thượng Tiên cho,
không phải là thứ mà những Nguyên Anh này có thể tìm được, vả lại vừa rồi
sau khi phóng độc xong, hắn chỉ nhìn thoáng qua liền lập tức rời đi, bây giờ đã
tiếp cận Triêu Hà Sơn.
Sau khi cảm thụ chấn động phía hạp cốc, Hứa Thanh mặt không cảm xúc,
hắn chuẩn bị đợi đám Yên Miểu Tộc chỗ đó chết sạch sẽ, sau đó mới lại đi qua
dò xét.
"Bình thường mà nói, một canh giờ bọn họ hẳn phải chết, như vậy ta chờ ba
canh giờ, có lẽ sẽ không có gì đáng ngại nữa." Hứa Thanh trầm ngâm, cấp tốc đi
về phía trước, nhưng ngay vào lúc này, một cỗ cảm giác tim đập vô cùng mãnh
liệt đột nhiên bộc phát bên trong tâm thần của hắn.
Thần sắc Hứa Thanh biến đổi, chợt quay lại, hô hấp có chút dồn dập, hắn
cảm nhận được một cỗ khí tức kinh người từ phía hạp cốc truyền đến, khí tức
này tràn đầy kinh khủng, hết lần này tới lần khác hắn lại có chút ít quen thuộc.
Mà theo khí tức xuất hiện, hoàn cảnh dưới uyên hải cũng bị ảnh hưởng, dị
chất rõ ràng trở nên càng mãnh liệt hơn.
Càng làm cho tâm thần Hứa Thanh chấn động là, hết thảy mọi thứ ở nơi đây
cũng bắt đầu vặn vẹo, xuất hiện cảm giác mơ hồ.
"Thần Linh!"
Hứa Thanh liên tưởng tới những lời cái đầu nói về lão đầu Đan Thanh Tộc,
hắn ngay lập tức đoán được nguồn gốc của cỗ khí tức này, sắc mặt không khỏi
âm trầm, tốc độ đi về phía trước trở nên nhanh hơn.
Hắn có thể cảm nhận được, cỗ khí tức này hình như cũng không phải bộc
phát từ trong hạp cốc, mà từ hướng khác nhảy vào trong hạp cốc.
"Hẳn là bị chấn động chỗ đó hấp dẫn!"
"Ngón tay Thần Linh không phải dẫn theo lão đầu Đan Thanh Tộc đi tìm di
hài mặt trời sao, tại sao lại bị chấn động như thế hấp dẫn tới…Chẳng lẽ, trong
hạp cốc có di hài mặt trời?"
Hô hấp của Hứa Thanh trở nên dồn dập, sau khi biết được việc này từ chỗ
cái đầu, hắn vốn không quá coi trọng cho lắm, bởi vì hắn biết rất rõ, mình và
ngón tay Thần Linh chênh lệch quá lớn, cho nên hắn cũng không có ý định đi
tìm nó.
Mà là chuẩn bị ẩn nấp bản thân hoàn thành nhiệm vụ, sau đó báo cáo việc
này cho Chấp Kiếm Cung.
Vả lại Triêu Hà Châu lớn như vậy, khả năng gặp phải cũng không phải rất
lớn.
Dẫu sao sau khi mặt trời vẫn lạc, di hài của nó cũng đã chia năm xẻ bảy, lại
trôi qua vô tận năm tháng dài dòng buồn chán, đã sớm bị nhân tộc và thế lực
khắp nơi tìm kiếm lấy đi.
Về phần nơi gần Triêu Hà Sơn lại càng là như vậy, không thể nào tồn tại di
hài mặt trời.
Cho nên Triêu Hà Châu lớn như vậy, xác suất gặp phải ngón tay Thần Linh
không lớn.
"Chẳng lẽ là do cái đầu và sư tử bằng đá đưa tới?" Sắc mặt Hứa Thanh âm
trầm, chợt cúi đầu nhìn sư tử bằng đá.
Sư tử bằng đá lập tức run rẩy, không ngừng lay động thân thể, giống như
muốn nói cho Hứa Thanh, tất cả không liên quan với nó, mà cái đầu cũng nhanh
chóng mở miệng.
"Đại nhân, không phải ta, thật sự không phải là ta, ta cũng không có bổn sự
gọi ngón tay Thần Linh tới nha."
Cái đầu muốn khóc, nó thật sự là người vô tội.
Trong mắt Hứa Thanh lóe lên sát cơ, hạ quyết tâm trong lòng, đợi sau khi
bản thân an toàn, nhất định phải chỉnh đốn sư tử bằng đá cùng cái đầu thật tốt,
vì vậy liền thu hồi ánh mắt, sắc mặt âm trầm, cấp tốc đi về phía trước.
Hắn không dám vận dụng lực lượng độc cấm, toàn bộ nội liễm, mặc dù lực
lượng độc cấm cũng có thể che lấp, điểm này rất rõ ràng trên Tử Nguyệt, nhưng
đó là tùy huống khi Hồng Nguyệt không có ở gần đó, cho nên độc cấm cũng chỉ
có tác dụng ngăn cản tín hiệu bình thường.
Bây giờ, hắn cũng không biết là khi mình vận dụng, có thể sinh ra phản hiệu
quả hay không.
Hứa Thanh lo lắng trong lòng, toàn lực thôi phát ngọc giản ẩn nấp, nhưng
cũng chỉ trong thời gian hơn 10 hơi thở, chấn động phía sau hắn đột nhiên trở
nên kịch liệt, mơ hồ và sự vặn vẹo bốn phía đồng dạng trở nên nồng đậm hơn so
với trước.
Cái loại cảm giác tim đập nhanh trong chốc lát bộc phát đến cực hạn, lúc
này một đạo thần niệm kinh khủng, từ sương mù sau lưng Hứa Thanh tản ra,
bao trùm bát phương.
Bao phủ Hứa Thanh ở bên trong.
Ngay sau đó, bát phương nổ vang, hết thảy đều trở nên vô cùng mơ hồ, một
cái ngón tay kinh người khoảng 100 trượng đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Hứa
Thanh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.