Quang Âm Chi Ngoại
Lão đầu Đan Thanh Tộc tận lực bảo trì thân thể không run rẩy, nặn ra nụ
cười nịnh nọt trên mặt.
"Chủ nhân vĩ đại được trời chọn, ngài là vị Thần bầu trời khôi phục trên
xương cốt của mặt trời, ngài nhất định nhất thống Vọng Cổ, thành vị cách chí
cao."
Uy áp trên ngón tay Thần Linh rõ ràng có chút giảm bớt, tràn ra một tiếng
gào thét vang vọng bên trong thức hải chúng tu.
Thân thể lão đầu Đan Thanh Tộc không thể khống chế, run rẩy một chút
nhưng thần sắc của lão không lộ ra chút nào, vẫn vô cùng cúc cung tận tụy như
cũ, trong miệng truyền ra lời nói giống như ngâm xướng.
"Chủ nhân được trời chọn, ngày ngài khôi phục đã sắp tới gần, nước sơn
hoạt tính dùng để đắp nặn thân thể cho ngài đã hoàn thành non nửa, nếu đổi
thành những Thần Linh tầm thường khác, giờ phút này đã đủ để vẽ thân hình
rồi, nhưng ngài là Thần được trời chọn, tiểu nhân nhất định phải vẽ ra một thân
thể hoàn mỹ nhất thiên địa này cho ngài."
"Ngài, không thể bị khinh nhờn."
"Cho nên…Còn cần thêm một chút sinh mệnh, mới có thể khiến cho hoạt
tính của khối máu thịt này xứng với vị cách của Thần vĩ đại được trời chọn."
Ngón tay Thần Linh tràn ra âm thanh vù vù, hình như có chút khó chịu,
trong lúc nó chấn động, một chút miệng vết thương trên người nó liền rạn nứt
ra.
Nhưng ngón tay Thần Linh không thèm để ý chút nào, sau khi quay vài
vòng trên không, trong khi bốn phía vặn vẹo và mơ hồ, nó bỗng nhiên tan biến,
lần nữa đi xa.
Nhìn một màn này, ánh mắt Hứa Thanh nheo lại, nhanh chóng chuyển động
ý niệm trong đầu, hắn biết rõ bây giờ bản thân đang trong tình trạng nguy hiểm
vô cùng, nhưng đồng dạng cũng là cơ duyên cực lớn.
Giờ phút này hắn có thể cảm nhận được đồ đằng Kim Ô sau lưng mình đang
không ngừng nóng lên, phát nhiệt lộ ra khát vọng mãnh liệt, nhưng bị Hứa
Thanh gắt gao áp chế, không cho nó tản ra ngoài chút nào.
Vẫn chưa tới thời điểm.
Mà sau khi thấy lão đầu Đan Thanh Tộc và ngón tay Thần Linh đối thoại,
cảm giác đầu tiên của Hứa Thanh là trạng thái của ngón tay Thần Linh này có
chút không đúng.....
"Hình như thần trí có chút mơ hồ?"
Hứa Thanh nhanh chóng phân tích trong đầu, sau đó thử thay thế bản thân
thành lão già Đan Thanh Tộc, lấy góc độ của đối phương để xử lý hết thảy vấn
đề khó khăn trước mặt.
"Cái đầu, tại sao ngươi cũng ở nơi này? Chẳng lẽ không trốn kỹ, bị trấn thủ
đại nhân tìm được?" Sau khi ngón tay Thần Linh rời đi, lão đầu Đan Thanh Tộc
nhẹ nhàng thở ra, sau đó nhìn cái đầu chỉ còn khuôn mặt lộ ra ở bên ngoài, đi
qua vỗ vỗ.
"Dựa vào cái gì mà lão tử phải trả lời ngươi, ngươi có bản lĩnh thì giết chết
ta đi, tất cả mọi người đều bị đánh dấu như nhau, lão tử sợ ngươi chắc?" Cái
đầu trừng mắt, cũng không thấy lão đầu Đan Thanh Tộc có bất kỳ biểu cảm tức
giận nào, lão cười tủm tỉm giơ tay lên, hung hăng vỗ.
Oanh một tiếng, cái đầu liền tan vỡ.
Lão đầu Đan Thanh Tộc ngồi ở đó, nụ cười không thay đổi, quay đầu nhìn
Hứa Thanh, trong mắt lộ ra thâm ý.
"Trấn thủ đại nhân, vừa rồi ngài còn chưa nói xong đâu đấy, vì sao ta lại lập
công vậy?"
"Ta đang suy nghĩ, có phải trấn thủ đại nhân đang muốn nói, ngài cố ý bị
Thần Linh bắt được, sau đó ngài cũng không phải là một thân một mình đến
đây, bên trong Triêu Hà Châu còn có rất nhiều cường giả Phong Hải Quận, nào
là Cung chủ, Diêu Hầu, Quận Thừa, mục tiêu của bọn họ thật ra chính là bắt
ngón tay Thần Linh?"
"Mà ngươi ở nơi đây, là để trở thành tọa độ, cho nên bây giờ những đại nhân
vật kia đều đã phát hiện ra nơi đây, mà ngươi nói ta lập công, là bởi vì ta đã
tranh thủ thời gian, kéo dài ngón tay Thần Linh, để cho các ngươi có thời gian
quý giá để tìm tới nơi này?"
"Nhưng mà, trấn thủ đại nhân, ta cũng không phải đứa trẻ ba tuổi, ngươi cho
rằng ta sẽ tin những lời này sao?" Lão đầu Đan Thanh Tộc liếm liếm bờ môi,
trong mắt lộ ra vẻ bất thiện, đồng thời giơ tay phải lên, sờ mó chỗ máu thịt do
cái đầu vỡ vụn.
Rất nhanh, cái đầu lại phục sinh, ngay khi nó vừa muốn chửi bới, lão đầu
Đan Thanh Tộc cười mở miệng.
"Cái đầu, mọi người đều là người một nhà, ta giết chết ngươi cũng là vì cứu
ngươi, đừng làm rộn, mặt khác, cám ơn ngươi giúp ta đưa trấn thủ đại nhân tới
đây, ngươi nói rất đúng, nhà tù 132 khu Đinh chúng ta sắp đoàn viên."
Cái đầu cười lạnh một tiếng, trong mắt lộ ra mỉa mai, không thừa nhận cũng
không phủ nhận, cuộn đầu lăn đi tìm sư tử bằng đá.
Lão đầu Đan Thanh Tộc cũng không đi để ý tới cái đầu, lão đi đến bên
người Hứa Thanh, ngồi chồm hổm xuống, lè lưỡi liếm môi.
"Trấn thủ đại nhân, sao thế, bị ta nói trúng rồi đúng không?"
Hứa Thanh không có quan tâm tới lão đầu Đan Thanh Tộc, hắn mặt không
cảm xúc đảo qua bốn phía, phát giác được ở chỗ này còn có lực lượng cấm chế
để phòng ngừa chạy trốn.
Cấm chế này hẳn là ngón tay Thần Linh bố trí xuống, rất khó phá vỡ.
Sau khi xem xét xong, Hứa Thanh chú ý đến trên người lão đầu Đan Thanh
Tộc, bình tĩnh truyền ra lời nói.
"Ngươi không cần thăm dò như vậy, muốn sống, thì nhanh chóng báo toàn
bộ tình huống cho ta biết."
Lão đầu Đan Thanh Tộc nhướn lông mi lên.
Nơi xa, cái đầu vừa tìm được sư tử bằng đá, liền chế nhạo cười rộ lên.
"Lão đầu, ngày bình thường ngươi khôn khéo như vậy, tại sao bây giờ lại
ngu thế chứ, tất cả mọi người đặc biệt đoàn viên trong này rồi, hoặc là ngươi vẽ
thân hình ngón tay xong, sau đó chúng ta cùng nhau bị nó giết chết, hoặc là mọi
người nhanh chóng nghĩ biện pháp làm sao để cứu mạng, còn ở chỗ này thăm
dò với cả dò xét cái gì, lãng phí thời gian, có mệt hay không?"
Lời của cái đầu khiến cho đáy lòng lão đầu Đan Thanh Tộc thầm than, trên
thực tế thì đây cũng là việc lão phát sầu nhất, trên người lão có dấu ấn không
cách nào chạy thoát, bốn phía lại có cấm chế, mà những lời lão vừa nói, thật sự
lão muốn biến tất cả thành sự thật...
Nhưng lão cũng biết việc đó là không thể, cho dù Hứa Thanh thừa nhận, lão
cũng sẽ cảm thấy mình bị lừa gạt, vì vậy sau khi tâm tính phức tạp xoắn xuýt,
lão liền thở dài một hơi.
"Các ngươi có thể có biện pháp gì, tất cả mọi người đều sẽ chết...."
"Lui ra phía sau!" Hứa Thanh bỗng nhiên mở miệng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.