Quang Âm Chi Ngoại
Lão đầu Đan Thanh Tộc kinh hãi, vừa muốn giơ tay lên để vẽ, nhưng vào
lúc này Hứa Thanh cố nén loại cảm giác không khỏe khi đối mặt với Thần Linh,
trầm giọng mở miệng.
"Thần Linh đại nhân, thật ra bây giờ hoạt tính của di hài mặt trời vẫn chưa
hề đủ, ngài có thể kiểm tra thử.”
“Ngài cho ta một chút thời gian, ta có thể khiến cho hoạt tính của khối di hài
mặt trời này trở nên càng cao hơn, mà khi dùng máu thịt mặt trời đã hoàn toàn
kích hoạt hoạt tính, thân hình được vẽ ra sẽ càng thêm hoàn mỹ hơn, vả lại xác
xuất thành công cũng sẽ cao hơn."
"Dẫu sao di hài mặt trời cũng rất thưa thớt, thất bại một lần là ít đi một lần."
"Thần Linh đại nhân, sao ngài không chờ thêm chút nữa?"
Trong lúc Hứa Thanh nói chuyện, Kim Ô trong cơ thể tản ra phạm vi lớn,
khiến cho khí tức khôi phục của khối máu thịt di hài mặt trời này trở nên càng
đậm hơn, giờ phút này ngón tay Thần Linh đảo thần niệm kinh khủng qua, sau
đó có chút hỗn loạn, giống như đang suy tư.
Trong mắt lão đầu Đan Thanh Tộc bên cạnh lóe lên một tia sáng nhỏ không
thể phát hiện, Hứa Thanh mở miệng hoàn toàn không giống với kế hoạch mà
bọn họ đã thương nghị lúc trước.
Hứa Thanh không quan tâm tới lão đầu, hắn nhìn qua ngón tay Thần Linh,
đè xuống căng thẳng trong đáy lòng, lần nữa mở miệng.
"Thần Linh đại nhân, như những tên Yên Miểu Tộc ngài mang về lần này,
kết cấu thân thể của chúng nó đặc thù, vô cùng thích hợp gia tăng hoạt tính,
ngài cũng thấy rồi đấy, chúng nó rất hữu dụng, cho nên nếu như có nhiều thêm
nữa, hoạt tính sẽ càng tốt hơn."
"Mặt khác, nếu như có thể có một đạo Triêu Hà Quang mà nói, cũng có thể
khiến cho hoạt tính của khối di hài mặt trời này, lập tức đạt đến mức cao nhất!"
Hứa Thanh nghiến răng một cái, chậm rãi mở miệng.
Hắn đã nhìn qua ghi chép trên Triêu Hà Sơn, đạo Triêu Hà Quang cuối cùng
xuất hiện là vào hơn 70 năm trước, đã bị Chấp Kiếm Cung lấy đi, bây giờ Triêu
Hà Quang đã rất lâu không xuất hiện lại.
Mà từ đầu đến cuối Hứa Thanh cũng không nói bất luận câu nói dối nào, tất
cả những gì hắn nói đều là chân thật.
Hắn thật sự có thể khiến cho hoạt tính gia tăng càng nhiều hơn, đặc thù của
Yên Miểu Tộc cũng đúng là có thể cung cấp phụ trợ rất tốt, về phần Triêu Hà
Quang, nó vốn có liên quan với mặt trời vẫn lạc, nếu có thể dung nhập thì dĩ
nhiên là hoàn mỹ nhất.
Ngón tay Thần Linh đảo thần niệm qua, sau đó trên người nó tràn ra chấn
động khó chịu, sau mấy hơi thở bỗng nhiên tan biến khỏi nơi đây, bay thẳng đến
phương xa.
Nhìn qua ngón tay rời khỏi, đáy lòng Hứa Thanh nhẹ nhàng thở ra, vừa nãy
hắn đã đánh cược một lần, hắn đánh cược chấp niệm đối với thân hình vượt qua
hết thảy của ngón tay Thần Linh.
Hơn nữa nếu như lão đầu Đan Thanh Tộc có thể dùng cái phương thức đơn
giản này để lừa ngón tay Thần Linh, vậy Hứa Thanh cảm thấy hắn cũng có thể
làm được, vả lại càng chuẩn bị sức thuyết phục lớn hơn, sau đó cướp lấy quyền
chủ động.
"Thủ đoạn của đại nhân thật cao minh!" Lão đầu Đan Thanh nở nụ cười,
trong mắt hơi chớp động.
Hứa Thanh không để ý tới lão, mượn nhờ cơ hội ngón tay rời khỏi, lập tức
thôi phát Kim Ô, tăng mạnh cường độ hấp thu, vả lại lần này nếu ngón tay Thần
Linh quả thật đi tìm Triêu Hà Quang, thời gian trở về nhất định sẽ rất chậm.
Bởi vì Triêu Hà Quang chẳng những thưa thớt, cũng đã rất lâu không xuất
hiện, cho nên trong sự phán đoán của Hứa Thanh, ngón tay Thần Linh sẽ không
thể nào tìm được.
Mà lúc này, đuôi của Kim Ô đã bạo tăng lên tới hơn 80 chiếc.
Đã cách thời điểm đột phá không xa.
Tâm tình Hứa Thanh kích động, hắn rất có nắm chắc, một khắc Kim Ô đột
phá trở thành đệ tam giai, bản thân mình liền có thể thoát khốn ra, đồng thời
mượn nhờ lực lượng một kích của pháp bảo Cấm Kỵ mà Cung chủ ban cho, hắn
có sự tin tưởng rất lớn có thể chạy thoát khỏi nơi đây.
Về phần cái đầu nơi xa, nó đã sớm nhìn ra Hứa Thanh và lão đầu Đan
Thanh Tộc âm thầm đấu cờ với nhau, vì vậy liền lén lút lăn tới trên lưng sư tử
bằng đá, xì xào bàn tán cùng nó, chuẩn bị đợi hai vị này làm ra kết quả, sau đó
thừa cơ chạy trốn.
Cứ như vậy, thời gian trôi qua.
Khí tức trên thân Hứa Thanh càng dần càng đậm, đuôi của Kim Ô cũng tăng
đến 90 chiếc.
Vẫn đang tiếp tục tăng lên.
94, 95, 96 chiếc...
Mà ngay khi đuôi của Kim Ô tăng đến 97 chiếc, uyên hải xa xa đột nhiên
truyền đến chấn động kịch liệt, trong nháy mắt tiếp theo …vậy mà ngón tay
Thần Linh đã trở về!
Lần này phía sau của nó rõ ràng vòng quanh hơn mấy nghìn tộc nhân Yên
Miểu Tộc, cả đám đều đang tràn ngập sự tuyệt vọng, phát ra tiếng kêu rên thê
thảm.
Vẻn vẹn như thế thì cũng đành, nhưng còn một điều càng làm cho đáy lòng
Hứa Thanh dâng lên chấn động mãnh liệt, đó là trên ngón tay Thần Linh, thế lại
có một đạo ánh sáng bảy màu rực rỡ tươi đẹp bị nó buộc lại!
Đạo ánh sáng này hình như có được sinh mệnh, làm cho người ta có một
loại cảm giác mới sinh ra, càng hiện ra cảm giác thần thánh thuần khiết, dường
như nó mặc dù sinh ra vào thời điểm mặt trời vẫn lạc, nhưng lại đại biểu cho hy
vọng, đại biểu cho tân sinh!
Bây giờ nó đang không ngừng lập lòe, tràn ra những tia sáng vô cùng rực rỡ,
tràn ra uy áp vô cùng kinh người, khiến cho Hứa Thanh cảm giác nó còn trân
quý hơn nhiều so với nhánh cây Thập Tràng.
Khi nhìn về phía đạo ánh sáng kia, hô hấp của Hứa Thanh lập tức trở nên
dồn dập, đôi mắt trợn to, trong đầu trực tiếp nổi lên một chữ.
"Triêu Hà Quang!!"
Giờ khắc này, Kim Ô sau lưng đang hấp thu di hài mặt trời cũng lập tức tràn
ra khát vọng mãnh liệt, hình như cả di hài và ánh sáng này, nó đều muốn.
"Thế mà thật sự tìm được?" Tâm thần Hứa Thanh dấy lên gợn sóng cực lớn,
hắn cảm thấy việc này quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Hắn không biết ngón tay Thần Linh đến cùng đã làm việc này như thế nào,
Triêu Hà Quang rõ ràng cực kỳ thưa thớt, vả lại đã thật lâu không xuất hiện,
nhưng hôm nay ngón tay Thần Linh lại thật sự mang về một đạo.
Về phần mấy nghìn Yên Miểu Tộc kia, hắn không hề đặt vào trong lòng, giờ
phút này toàn bộ lực chú ý của hắn đều bị đạo Triêu Hà Quang kia hấp dẫn.
Đổi thành bất cứ lúc nào, khi Hứa Thanh nhìn thấy tạo hóa như vậy, tâm
thần sẽ đều chấn động mãnh liệt, nhưng hôm nay …Đáy lòng của hắn có chút
xoắn xuýt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.