Quang Âm Chi Ngoại
Hứa Thanh đang rất cần thời gian, cho nên hắn mới nói với ngón tay Thần
Linh rằng Yên Miểu Tộc có thể phụ trợ, mà Triêu Hà Quang liền có thể khiến
hoạt tính đạt đến mức cao nhất.
Vốn tưởng rằng ngón tay Thần Linh phải đi tìm rất lâu, như vậy là hắn sẽ có
đầy đủ thời gian để Kim Ô hoàn thành tiến giai, từ đó thoát khốn phá vỡ cấm
chế bốn phía.
Chỉ là hắn không thể nghĩ tới, thế mà ngón tay Thần Linh lại trở về nhanh
như vậy, còn mang về cả Triêu Hà Quang.
Trong khi tâm thần Hứa Thanh chấn động, ngón tay Thần Linh vừa trở về
liền hất một cái, mấy nghìn Yên Miểu Tộc lập tức phát ra tiếng kêu thê lương
thảm thiết, bay thẳng đến Hứa Thanh, dung nhập vào bên trong máu thịt di hài
mặt trời chung quanh hắn.
Trong chốc lát, đám Yên Miểu Tộc này liền trở thành chất dinh dưỡng,
nhanh chóng bị máu thịt di hài mặt trời hòa tan hấp thu, tới bồi dưỡng Hứa
Thanh.
Mà đạo Triêu Hà Quang giống như chí bảo kia, cũng được ngón tay Thần
Linh bắn ra, bay thẳng đến Hứa Thanh...Hứa Thanh im lặng.
Đạo ánh sáng này ngay lập tức tới gần, chui vào bên trong máu thịt chung
quanh hắn, sau một khắc lại bị Kim Ô hút tới, không ngừng bộc phát ra từ trong
cơ thể của nó, hình thành ánh sáng bảy màu, tản đi khắp nơi trong di hài máu
thịt mặt trời.
Từ xa nhìn lại, giờ khắc này di hài mặt trời dường như thật sự xuất hiện khôi
phục.
Từng trận chấn động mạnh mẽ tản ra từ bên trong, ầm ầm vờn quanh bốn
phía, nguồn dinh dưỡng đến từ mấy nghìn Yên Miểu Tộc cũng nhanh chóng
biến thành hoạt tính bên trong máu thịt.
Đuôi của Kim Ô, trực tiếp tăng đến 99 chiếc.
Chiếc đuôi thứ 100 cũng đang nhanh chóng xuất hiện, thời khắc này tu vi
của Hứa Thanh cũng nhanh chóng tăng vọt, một cỗ khí tức Nguyên Anh không
ngừng hình thành từ trên người Kim Ô.
Cùng lúc đó, ngón tay Thần Linh truyền ra âm thanh vù vù, sau khi đảo thần
niệm qua máu thịt mặt trời, nó bỏ qua Kim Ô của Hứa Thanh đang tăng tu vi
lên, bay thẳng đến lão đầu Đan Thanh, chỉa vào trán của lão.
Thần thức tàn bạo bộc phát, hình như nó đã hoàn toàn không còn kiên nhẫn
nữa, cái loại cảm giác điên cuồng và thèm giết chóc này đã sắp không khống
chế nổi, giống như nếu vẫn không có cách nào vẽ ra thân hình, lửa giận của nó
sẽ lập tức bộc phát, khiến bốn phía tan biến dễ như trở bàn tay.
Lão đầu Đan Thanh Tộc run rẩy, cảm nhận được tử vong tới gần, lớn tiếng
mở miệng.
"Không thành vấn đề, đại nhân được trời chọn, tiểu nhân lập tức vẽ thân
hình cho ngài!"
Trong lúc nói, lão đầu Đan Thanh Tộc vội vàng lấy bút vẽ ra, vẩy một cái về
di hài mặt trời chỗ Hứa Thanh, bên trong máu thịt lập tức tràn ra một đám khí
huyết, hội tụ trước ngòi bút của lão đầu, tựa như đã trở thành nước sơn và mực
nước, sau khi lão điểm vài cái, liền nhanh chóng đứng ở một bên vẽ.
Lác đác vài nét bút, đường nét một thân hình đã đại khái thành hình.
Sau khi nhìn thấy một màn này, cảm xúc nóng nảy của ngón tay Thần Linh
giảm đi một chút, truyền ra khát vọng mãnh liệt, không quan tâm tới bốn phía,
hội tụ toàn bộ thần niệm lên trên đường nét thân hình mà lão đầu Đan Thanh
Tộc vẽ ra.
"Đại nhân được trời chọn, ngài có thể dung nhập thần niệm vào trong, theo
quá trình ta vẽ thì ngay từ khi bắt đầu ngài đã dần dần sinh ra sự dung hợp cùng
với thân hình này, đây chính là phương pháp xử lý tiểu nhân chuyên môn nghĩ
đến cho đại nhân ngài trong khoảng thời giờ này, có thể đề cao xác suất thành
công thật lớn, giảm thiểu sự bài xích."
Lão đầu Đan Thanh Tộc nhanh chóng mở miệng, không biết bởi vì vẽ tranh
tiêu hao, hay là vì để nổi bật sự cố gắng của mình, giờ phút này thân thể của lão
kịch liệt biến hóa, không còn bộ dạng nho nhã trước nữa, mà trong mắt lộ ra vẻ
điên cuồng, tóc tai bù xù, hiển ra chân thân.
Ngón tay Thần Linh lập tức dung hợp thần niệm vào trong đường nét thân
hình, theo lão đầu Đan Thanh Tộc vẽ tranh, càng lúc càng dung hợp chặt chẽ,
đồng thời thân hình cũng chầm chậm rõ ràng.
Mắt thấy một màn này, đáy lòng Hứa Thanh vô cùng lo lắng, hắn biết thời
gian của mình không nhiều lắm, một khi lão đầu Đan Thanh Tộc vẽ xong thân
hình, kết quả đằng sau sẽ hoàn toàn không thể khống chế được.
Nhất là hắn không tin bất luận lời nào mà lão đầu Đan Thanh Tộc nói, màn
phối hợp lúc trước của đối phương rõ ràng là cố ý làm ra, mặc dù không biết
được mục đích cụ thể, nhưng chung quy vẫn là không có ý tốt.
"Trước khi lão đầu này vẽ xong, Kim Ô phải hoàn thành tiến giai...." Hứa
Thanh nghiến răng, xem xét chiếc đuôi thứ 100 của Kim Ô.
Chiếc đuôi cuối cùng này rất quan trọng, giờ phút này tốc độ hình thành
không phải rất nhanh, bây giờ mới chỉ tạo thành một nửa bộ dạng.
"Nhanh thêm một chút!" Hứa Thanh gầm nhẹ trong lòng.
Kim Ô cũng cảm nhận được sự lo lắng của Hứa Thanh, đồng dạng trở nên
cấp bách hơn, điên cuồng hấp thu di hài máu thịt mặt trời, cũng nhanh chóng
luyện hóa thôn phệ những tộc nhân Yên Miểu Tộc bị dung nhập vào bên trong
máu thịt nhưng chưa triệt để hòa tan.
Cứ như vậy, thời gian một nén nhang trôi qua.
Từ xa nhìn lại, cảnh tượng nơi đây cực kỳ quỷ dị.
Một lão đầu mắt đỏ, tóc tai bù xù, toàn thân đều là dấu vết cắn xé đang điên
cuồng vẽ tranh, thứ đang vẽ rõ ràng là một thân hình lớn vài trăm trượng.
Bây giờ thân hình này đã được vẽ xong, máu thịt đang hình thành, thoạt
nhìn vô cùng quỷ dị, nhìn thấy mà giật mình.
Bên trên thân hình này còn tản mát ra chấn động mặt trời, nhất là theo ngón
tay Thần Linh dung nhập thần niệm vào trong, bên trong còn có cả thần uy
khuếch tán, dấu hiệu khôi phục ngập trời dựng lên.
Xa xa, trên di hài mặt trời, Hứa Thanh nhắm chặt hai mắt không hề nhúc
nhích, nhưng máu thịt mặt trời quanh hắn lại héo rũ trên phạm vi lớn.
Loại héo rũ này, một mặt là do Hứa Thanh hấp thu, một phương diện khác
thì là lão đầu Đan Thanh Tộc dùng để vẽ tranh.
Chỗ xa hơn, sư tử bằng đá kéo theo cái đầu đang cẩn thận lùi ra phía ngoài,
rất nhanh liền đụng phải cấm chế, không cách nào lao ra, trong lòng dâng lên
một trận hoảng sợ.
"Hai người này đang tiêu hao lẫn nhau, đây rõ ràng là tiết tấu muốn đổ hết
oan ức cho đối phương, ta nhìn thấy rồi... Trời ạ, thật là đáng sợ, mắt của ta mù
rồi!"
Trong mắt của cái đầu lộ ra ánh sáng kỳ lạ, nó đang phát động năng lực của
mình để nhìn tương lai, nhưng nó mới chỉ liếc mắt, đáy lòng liền kêu gào lên.
"Toàn bộ đều chết, toàn bộ chết hết." Cái đầu muốn khóc, nó cảm thấy tại
sao mình lại xui xẻo như vậy, thậm chí cũng bắt đầu hoài niệm lúc còn trong
Hình Ngục Ti, mà vào thời khắc này, Kim Ô của Hứa Thanh rốt cuộc đã hoàn
toàn hình thành chiếc đuôi thứ 100.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.