Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1072: Không muốn đoạt xá nữa.. (2)



Sau khi ngón tay Thần Linh xây dựng đắp nặn thân thể thích hợp của mình,

phải tiến hành một bước cuối cùng, đó chính là…Đoạt xá.

Thần phải thôn phệ hồn của Hứa Thanh, lấy Thần Tính bản thân hóa thành

thần hồn của thân thể này, từ đó hoàn toàn trở thành một vị Thần chân chính

độc lập trên ý nghĩa!

Một khi thành công, Thần có thể từ trạng thái là một đầu ngón tay út của

phân thân Thần Linh, trở thành một tôn Thần Linh mới, có được tương lai vô

hạn.

Đây là mộng tưởng của nó, đồng thời cũng là mộng tưởng khát vọng thay

thế của lão đầu Đan Thanh Tộc.

Bây giờ nó đã hoàn thành hơn phân nửa cái mộng tưởng này, chỉ kém một

bước cuối cùng, cũng là bước đơn giản nhất, chính là thôn phệ linh hồn, dẫu sao

bản chất của nó là Thần Linh, Thần Linh thôn phệ linh hồn của con người phàm

trần, chỉ cần trong tích tắc, dễ như ăn kẹo.

Cho nên trong nháy mắt tiếp theo, ý thức ẩn chứa bên trong thân hình của

ngón tay Thần Linh liền từ bốn phía thân thể bỗng nhiên bộc phát, hội tụ vào

cùng một chỗ, lao thẳng đến linh hồn nằm ở chỗ sâu trong thức hải của Hứa

Thanh.

Linh hồn hôn mê của Hứa Thanh cảm thấy một cỗ khí tức tà ác lạnh như

băng, tuy hắn không có vùng vẫy, nhưng ý chí chiến đấu vẫn còn tồn tại như cũ.

Dù đã mất đi quyền khống chế thân thể, mất đi quyền nắm giữ thần thức,

cũng mất đi cảm giác đối với ngoại giới, nhưng trong lòng của hắn vẫn có một

cái ý niệm điên cuồng.

"Đối với ta mà nói, năm đó Ảnh Tử cũng chính là một tồn tại vô cùng cường

đại, lúc nó khởi xướng muốn đoạt xá ta, ta cũng không có cách nào phản kháng,

giống như lúc này, khi ta đối diện với ngón tay Thần Linh đoạt xá, cũng không

cách nào phản kháng."

"Như vậy thì, thủy tinh màu tím có thể làm cho mười tòa Thiên Cung trong

thức hải của ta cũng run rẩy, lúc trước nó có thể ngăn cản Ảnh Tử đoạt xá, hôm

nay phải chăng cũng có thể ngăn cản ngón tay Thần Linh đoạt xá!"

Bên trong linh hồn Hứa Thanh tràn ra ý niệm điên cuồng, trên thực tế thì

đây cũng là nguyên nhân hắn bỏ qua sự chống cự, trơ mắt nhìn lực lượng Thần

Linh đắp nặn lớp vỏ bên ngoài thân thể của mình, trơ mắt nhìn đối phương ra

sức làm tất cả mọi thứ, hắn đang đợi..... Đợi đối phương tới thôn phệ linh hồn

của mình.

Mà giờ phút này, hắn đã chờ đến thời điểm đó.

Trong thời gian ngắn ngủi, theo khí tức tà ác lạnh như băng xâm phạm, theo

nguy cơ tử vong phủ xuống, thủy tinh màu tím bên trong ngực Hứa Thanh, tựa

như nhận thấy sự mạo phạm nên ầm ầm bộc phát.

Bên trong thủy tinh màu tím trực tiếp khuếch tán ra cỗ lực lượng mênh

mông động trời, tạo thành một mảnh ánh sáng màu tím chí cao vô thượng, có

thể trấn áp thiên cổ, mang theo bá đạo, bay thẳng đến ý thức của ngón tay Thần

Linh, hung hăng chạm vào.

Trong đầu Hứa Thanh truyền ra âm thanh nổ vang, tựa như vô số thiên lôi

nổ tung, vào thời khắc này dưới cơn bạo phát kinh thiên động địa, thần trí vốn

mơ hồ của ngón tay Thần Linh dường như bị kích thích, dần tỉnh táo trở lại, sau

đó liền truyền ra một tiếng gào thét vừa thê lương lại vừa hoảng sợ.

"Đây…Đây là cái gì!!"

"Tại sao bên trong thân thể này lại có thể có tồn tại như thế này!!"

"Lực lượng này…Sức mạnh này..."

Trong ý thức của ngón tay Thần Linh truyền ra hoảng sợ mãnh liệt, ẩn chứa

sự mơ hồ không rõ cùng với hoảng sợ không cách nào hình dung đối với thủy

tinh màu tím, giờ phút này trong lúc tiếng gào vang vọng, ý thức của ngón tay

Thần Linh lập tức điên cuồng rút lui, nó…Không muốn đoạt xá nữa.

Hứa Thanh cược đúng rồi!

Hắn nhớ từ sau khi hắn thu được thủy tinh màu tím, trên cơ bản thủy tinh

màu tím đều kích phát bị động, cho dù hắn nhiều lần gặp nguy hiểm sinh tử

cũng không thấy nó lộ ra tác dụng gì, có thể khẳng định một việc, cho dù hắn có

chết nó cũng mặc kệ.

Duy chỉ có một lần năm đó, lúc Ảnh Tử tiến hành đoạt xá hắn, nó mới bạo

phát một lần.

Điều này đủ để nói rõ, thủy tinh màu tím không hề có hứng thú đối với thân

thể, cũng không thèm để ý tới nguy cơ sinh tử của Hứa Thanh, nó chỉ dâng lên

hứng thú đối với những tồn tại muốn đoạt xá.

Năm đó Ảnh Tử là như thế, mà bây giờ ý thức Thần Linh cũng là như vậy.

Giờ phút này ý thức Thần Linh truyền ra sự hoảng sợ vô tận, thần trí khôi

phục khiến cho nó đã có được năng lực suy tư và cân nhắc, vì vậy nó lập tức

quyết đoán bỏ qua đoạt xá, như thuỷ triều rút xuống, cấp tốc rút lui.

Nhưng đã chậm!

Lúc trước Ảnh Tử cũng đã từng làm như vậy, nhưng không có thành công.

Trong nháy mắt tiếp theo, thủy tinh màu tím trong ngực Hứa Thanh tràn ra

chấn động kinh khủng, biển ánh sáng màu tím ầm ầm bộc phát, bỗng nhiên bao

trùm tới ý thức của ngón tay Thần Linh.

Trong khi ý thức Thần Linh phát ra âm thanh thê thảm, một cỗ lực lượng

phong ấn, trực tiếp từ bên trong thủy tinh màu tím khuếch tán ra ngoài.

"Không!!" Ngón tay Thần Linh vùng vẫy kịch liệt, truyền ra tiếng gầm ngập

trời, vang vọng trong đầu Hứa Thanh.

Hiển nhiên giờ khắc này đối với ngón tay Thần Linh mà nói, nguy cơ sinh

tử của nó còn mãnh liệt hơn nhiều so với Hứa Thanh trải nghiệm vừa nãy.

Trong khi nó cấp tốc vùng vẫy và phản kháng, bộ thân hình hơn ba trăm

trượng bên trong uyên hải kia cũng kịch liệt run rẩy lên, trên ngực thân thể mơ

hồ hiện ra một gương mặt quỷ dữ tợn, lồi ra bên ngoài, tản ra một trượng muốn

lao ra.

Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, một mảnh ánh sáng tím giống như đại thủ

khuếch tán bao phủ, hung hăng kéo một cái, mặt quỷ kêu rên thảm thiết, bị đại

thủ kéo trở về.

Cảm giác tuyệt vọng trước đó chưa từng có dâng lên trong ý thức ngón tay

Thần Linh.

"Ngươi rốt cuộc là ai?"

"Đây rốt cuộc là cái gì!!"

Tiếng gào thét kèm theo bi phẫn, điên cuồng cũng trở nên càng mãnh liệt

hơn, theo thân hình Hứa Thanh rung động lắc lư mãnh liệt, ý thức ngón tay

Thần Linh không ngừng vùng vẫy, muốn chạy trốn.

Nhưng lại không làm được.

Mà giờ phút này Hứa Thanh cũng đã nhận ra không đúng, hắn phát hiện ra

sức mạnh của thủy tinh màu tím cũng không phải là không có cực hạn, giờ phút

này thế mà lại không có cách nào lập tức hoàn thành phong ấn giống như Ảnh

Tử lúc trước, mà xuất hiện dấu hiệu lôi kéo giằng co cùng với ý thức của ngón

tay Thần Linh.

Vả lại linh hồn của hắn cũng truyền đến tiếng xé rách đau khổ, dường như

muốn héo rũ.

"Không phải lực lượng của thủy tinh màu tím chưa đủ, mà là ta không cách

nào chèo chống để nó bộc phát ra toàn lực..."

Hứa Thanh như có chỗ hiểu ra, trong mắt lập tức lóe lên hàn mang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.