Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1075: Không làm mà cũng có ăn.. (1)



Bên trong uyên hải, khu vực ngón tay Thần Linh đoạt xá trở thành một

mảnh tĩnh lặng.

Dị chất trong nơi này vô cùng nồng đậm, cảm giác mơ hồ và vặn vẹo ở bốn

phía cũng rất mãnh liệt, khiến cho phiến khu vực này dần dần thật sự trở thành

cấm khu.

Mà đầu nguồn của cấm khu, chính là một cỗ thân hình sừng sững chống trời

bên trong chỗ sâu.

Thân thể này cao tới 300 trượng, tựa như là một Ma Thần.

Trên người không có bất kỳ quần áo nào, cả người trần trụi đứng đó, mây

mù lưu động khắp bốn phía, dường như là một vật chết, chỉ có phù văn lập lòe

bất định không nhìn rõ, tràn ra từng trận khí tức cổ xưa bên trên làn da, mới

khiến cho thân hình này tăng thêm một chút hoạt tính.

Mà xuyên thấu qua sương mù, có thể mơ hồ nhìn thấy một thân thể cường

tráng, làm cho người ta có một loại cảm giác như đối mặt với cự sơn, bờ vai

rộng rãi tựa như có thể nâng lên cả bầu trời, tỉ lệ thân thể hoàn mỹ cùng với khí

tức hùng hậu, còn có gương mặt tuấn mỹ yêu dị kia, tạo ra một cảm giác tràn

đầy tà dị bên trong khu vực sương mù do dị chất hóa thành này.

Cũng lộ ra lực hấp dẫn chí mạng.

Nhất là theo thời gian trôi qua, trên thân hình giống như Ma Thần này chậm

rãi tràn ra những tia thất thải hào quang.

Lúc đầu ánh sáng này cũng rất yếu ớt, nhưng dần dần càng lúc càng trở nên

sáng ngời rực rỡ, cho đến cuối cùng, hào quang bảy màu khuếch tán khắp bát

phương, khiến cho thân thể Thần Ma này dâng lên một cỗ cảm giác thần thánh.

Hết thảy mọi thứ, khiến cho thân hình vừa tà mị lại vừa thần thánh này dung

hợp hoàn mỹ lại với nhau.

Cho đến hồi lâu, thân thể khổng lồ này khẽ chấn động nhỏ, bắt đầu chậm rãi

phân giải.

Đầu tiên là phần đầu, theo sau là gáy, tiếp theo là thân hình và tứ chi, giống

như cởi mũ giáp vậy, hóa thành vô số sợi tơ máu thịt, trở về đến bên trong thân

hình, cũng chính là trong thân thể Hứa Thanh.

Sau một lúc lâu, khi tất cả sợi tơ máu thịt dung nhập vào thân thể Hứa

Thanh, thân hình Thần Ma 300 trượng tan biến, Hứa Thanh đứng ở nơi đó,

bỗng nhiên mở hai mắt ra, trong mắt lộ ra một tia mờ mịt, hết thảy mọi thứ lúc

trước đều phát sinh ở bên trong thức hải, cho nên sau khi khôi phục, liền giống

như vừa tỉnh một giấc mộng vậy.

Hai mắt Hứa Thanh vừa mở, lập tức há miệng phun ra một ngụm máu tươi

màu đen.

Nhưng lại không hề có biểu hiện bị thương nào cả, ngược lại còn cảm thấy

một cỗ cảm giác toàn thân thông thấu dào dạt khắp nơi trên cơ thể, còn có một

luồng lực lượng thân thể vượt qua lúc trước rất nhiều, trong một cái chớp mắt,

tràn ngập khắp toàn thân Hứa Thanh.

Dưới lực lượng thân thể không ngừng hiện ra, hô hấp của Hứa Thanh có

chút dồn dập, vẻ mờ mịt trong mắt cũng rất nhanh biến thành rõ ràng.

"Thân thể của ta..." Hứa Thanh cúi đầu cảm thụ thân hình của mình một

chút, sau đó tâm thần của hắn liền chấn động vài cái.

Cỗ thân thể này khiến cho hắn vừa quen thuộc lại vừa cảm thấy lạ lẫm, sau

khi trầm mặc mấy hơi thở, trong mắt Hứa Thanh lóe lên tinh mang, chợt nhoáng

một cái lao về phía trước, nhanh chóng di chuyển, thế mà lại trực tiếp dấy lên

tiếng xé gió bén nhọn, trong chớp mắt đã xuất hiện ở ngoài mấy trăm trượng.

Loại tốc độ này, cực kỳ kinh người.

Mà nơi hắn đứng lúc trước, lúc này vẫn còn có một đạo tàn ảnh đang từ từ

tản đi.

"Tốc độ của ta....." Hứa Thanh hít sâu, bị chính tốc độ của mình làm cho

thay đổi sắc mặt.

Hắn cảm giác tốc độ thân thể lúc này của mình, đã nhanh hơn lúc trước ba

lần trở lên.

Trong mắt Hứa Thanh lộ ra kỳ mang, nắm tay phải lại, đấm về phía trước

một cái.

Một quyền hạ xuống, rõ ràng không sử dụng bất luận pháp thuật gì, chỉ là

lực lượng thân thể, liền khiến cho hư vô trước mặt xuất hiện vòng xoáy, âm

thanh ầm ầm bộc phát, một cơn gió bão hình thành ở phía trước mặt hắn, cuốn

về bốn phía, những nơi đi qua, tất cả mọi thứ đều bị bẻ gẫy nghiền nát.

Con ngươi Hứa Thanh co rút lại, trong lòng dâng lên gợn sóng cực lớn, hắn

có thể cảm nhận được, thân thể của hắn bất đồng rất lớn với lúc trước.

Chẳng những tốc độ và sức mạnh tăng lên quá nhiều, ngay cả trình độ bền bỉ

cũng là như thế, năng lực chống đỡ công kích hình như cũng không giống với

lúc trước.

Dường như chỉ trong một khoảng thời gian thật ngắn, toàn bộ thân hình của

hắn đã trải qua một trận thuế biến nghiêng trời lệch đất.

Đó là cải biến cấp độ thân thể.

Tim Hứa Thanh đập rộn lên, từng trận âm thanh thình thịch truyền ra từ bộ

ngực của hắn, vang vọng khắp bát phương, đồng thời hắn cũng tản ra độc cấm

của mình, khiến nó tràn ngập khắp toàn thân, kiểm tra trình độ thừa nhận Thần

lực của thân thể mới.

Rất nhanh, Hứa Thanh liền phát hiện độc cấm cùng với thân hình của mình

có một loại hòa hợp thông suốt trước đó chưa từng có.

Trước kia lúc hắn triển khai độc cấm, thật ra bản thân của hắn cũng sẽ bị ăn

mòn, chỉ là dựa vào kháng tính và sự khống chế của hắn, cho nên ăn mòn mới

không nghiêm trọng như vậy, hơn nữa thêm cả sự khôi phục của thủy tinh màu

tím, mới tạo thành sự cân bằng.

Trong khoảng thời gian ngắn thì không sao, nhưng nếu như chống chịu

trong thời gian dài mà nói, cuối cùng vẫn là một tai hoạ ngầm.

Nhưng hiện giờ, sau khi Hứa Thanh cảm thụ thân hình của mình, hắn rõ

ràng phát hiện điểm này hầu như đã biến mất.

Bây giờ thân hình của hắn, rất thích hợp để hắn triển khai lực lượng độc

cấm.

Tâm tình Hứa Thanh lên xuống, lại thử Tử Nguyệt, phát hiện hiện giờ thân

hình của hắn cũng có chỗ tăng thêm trên việc thừa nhận lực lượng của Tử

Nguyệt.

Giống như cái thân hình này, vốn chính là chuẩn bị để thích ứng lực lượng

Thần Linh.

"Thân thể của Thần..." Hứa Thanh thì thào, trong đầu hiện ra từ ngữ này.

Tiếp theo hắn lần lượt triển khai những pháp thuật khác nhau, sau khi xác

minh từng cái, Hứa Thanh rốt cuộc xác định, lần này thân thể của hắn đã có

biến hóa toàn bộ mọi mặt.

Loại tạo hóa này, khiến cho tâm thần của hắn vô cùng phấn khởi, nhưng lại

cảm thấy hình như có chút không làm mà hưởng.

Hứa Thanh chợt nhớ tới lời một vị đại năng từng nói: "Không làm mà cũng

có ăn, chỉ có thể ăn c*t ăn đ*u bu*i."

Hắn cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng hắn rất nhanh liền bỏ đi cái ý nghĩ này, thì

thào nói nhỏ.

"Tất cả đều do ta vượt qua phong hiểm cực lớn mới có được!"

"Hơn nữa cái trạng thái này, có lẽ vẫn chưa phải là thân thể Thần Linh chân

chính..."Hứa Thanh nhớ lại ký ức trước lúc hắn thức tỉnh, nhớ lại cảm giác về

cái thân hình vỏ ngoài tới 300 trượng kia, lại nội thị thân hình lúc này của mình,

hắn phát hiện bên trong máu thịt của mình tồn tại rất nhiều sợi tơ màu vàng.

Số lượng những sợi tơ màu vàng này vô cùng nhiều, tràn ngập khắp toàn bộ

thân thể, bất luận một đạo nào đều ẩn chứa cảm giác thần thánh, sau khi Hứa

Thanh cảm ứng, liền biết chúng nó vô hại và cũng có thể điều khiển.

Chỉ là nguồn để điều khiển chúng nó không phải là pháp thuật và tu vi, chỉ

khi vận dụng lực lượng độc cấm và Thần nguyên của Tử Nguyệt mới có thể sử

dụng chúng nó.

Nhưng cho dù như vậy vẫn không thể khiến cho những sợi tơ màu vàng này

rời khỏi thân thể, tạo thành vỏ ngoài 300 trượng như trước kia.

"Như vậy xem ra, thân thể vỏ ngoài 300 trượng lúc trước kia mới thật sự là

thân thể Thần Linh, nhưng tiếc là bây giờ ta không cách nào hình thành được..

."Hứa Thanh thì thào trong lòng, hắn biết rõ, tình huống này là do Thần lực

trong cơ thể của hắn còn chưa đủ.

Chương 1076: Không làm mà cũng

có ăn... (2)

"Đây là thân hình mà ngón tay Thần Linh chuẩn bị cho nó." Thần thức Hứa

Thanh đảo qua Thiên Cung thứ mười trong thức hải.

Trong lồng giam giống ở nhà tù 132 khu Đinh, một ngón tay huyết sắc lẻ loi

trơ trọi nằm đó, đang ngủ say.

Hình như bởi vì bên trong quá mức cô độc, cho nên nó ngủ cũng không hề

an ổn, thỉnh thoảng lại rung người lắc lư vài cái.

"Tiếc là không thể khống chế, nhưng sẽ có một ngày, ta có thể sử dụng được

thủy tinh màu tím, hoàn toàn phong ấn nó, sau đó lấy ra sử dụng giống như là

Ảnh Tử."

Hứa Thanh cũng không bị lời mà ngón tay nói lúc trước ràng buộc suy nghĩ,

điểm này sư phó của hắn đã từng nói qua, lúc trước bọn họ đi tới rất nhiều tông

môn để trộm bí tịch pháp thuật, lúc rời đi, Thất gia đã kêu Hứa Thanh vái một

cái, sau đó nói cho hắn biết rằng như vậy đã là hoàn lễ rồi, về sau nếu mà đối

địch, có thể yên tâm mà đánh giết.

Giờ phút này, cũng là như thế.

Hứa Thanh cảm thấy lời sư phó nói rất có đạo lý, cho nên liền chắp tay vái

về phía trước một bái.

Mặc dù phía trước không có cái gì, chỉ là sương mù, nhưng Hứa Thanh biết

rõ, có một số việc tâm thành lại linh, chủ yếu nhìn ở việc thành tâm.

Bản thân mình thành tâm, vậy thì cho dù phía trước không có gì, nhưng

cũng tương tự như là bái tạ ngón tay Thần Linh vậy.

Cái suy luận này, chính là Thất gia truyền thụ cho Hứa Thanh, Hứa Thanh

cảm thấy rất đúng.

Nhưng mà vì để cho đối phương có thể yên tâm ngủ say, sau khi vái xong,

Hứa Thanh liền nhìn quanh bốn phía.

Sau khi cảm giác một chút, thân thể của hắn nhoáng một cái, tan biến ngay

tại chỗ, hóa thành một đạo tàn ảnh xuất hiện ở một nơi xa xa.

Trên mặt đất nơi này, có một bức tranh ố vàng.

Một nhà bốn thế hệ bên trong bây giờ chỉ còn lại có một mình lão đầu, biểu

cảm của lão vô cùng hoảng sợ, nhưng lão không hề cô độc, bởi vì tuy rằng nhân

số chỉ có một mình lão, nhưng bên người còn có một con Thương Long dữ tợn

đang mở cái miệng rộng về phía lão.

Nhìn qua bức tranh này, ánh mắt Hứa Thanh trở nên lạnh lẽo, giơ tay phải

lên, cách không trảo một cái, bức tranh lập tức từ mặt đất bay lên, rơi vào trong

tay Hứa Thanh, lúc này Thương Long ở bên trong cũng có cảm giác, nhanh

chóng bay ra từ bên trong bức vẽ.

Sau khi truyền ra một tiếng kêu về phía Hứa Thanh, nó liền nấc một cái,

chui vào trong cơ thể Hứa Thanh, quay về nội cung của tòa Thiên Cung thứ sáu.

"Cút ra đây!" Hứa Thanh lạnh nhạt nhìn bức tranh trước mặt, nhàn nhạt mở

miệng.

Thương Long trong Thiên Cung thứ sáu run lên, nhưng rất nhanh liền phát

hiện những lời này không phải nói với mình, vì vậy liền yên tâm lại.

Về phần lão đầu trong bức tranh, giờ phút này càng thêm run rẩy, không

dám ngỗ nghịch, nhanh chóng chui ra từ bên trong bức tranh, sau khi biến ảo

thành hình người, liền trôi lơ lửng ở phía trước Hứa Thanh, vẻ mặt hoảng sợ

nhìn Hứa Thanh.

Thân thể của lão không khống chế nổi mà run rẩy, mồ hôi lạnh tràn ngập

trên trán, trong mắt lộ ra kinh nghi bất định.

"Ngài... Ngài là Thần do trời trọn hay vẫn là trấn thủ đại nhân?" Lão đầu

Đan Thanh Tộc run rẩy, cẩn thận mở miệng.

Lão có chút không rõ người trước mắt này rốt cuộc là ai.

Hứa Thanh mặt không cảm xúc, truyền ra một đạo thần niệm về phía Ảnh

Tử.

Ảnh Tử lập tức bay lên khỏi mặt đất, tràn ra khí tức kinh khủng, bày ra tạo

hình dữ tợn, giương nanh múa vuốt.

Bề ngoài như thế, nhưng trên thực tế hiện giờ đáy lòng Ảnh Tử cũng sợ hãi

muôn phần, lúc trước Hứa Thanh bị đoạt xá nó liền trốn đi, trong lòng hoặc

nhiều hoặc ít mang theo một chút chờ mong, nó chờ mong thủy tinh màu tím bị

Thần Linh phá hỏng... Nói như vậy, nó không chừng có thể thừa cơ hội có

được tự do.

Nhưng theo thủy tinh màu tím cường hãn bộc phát, theo ngón tay Thần Linh

kêu rên, sợ hãi của Ảnh Tử cũng ngay lập tức tăng đến cực hạn, trong đó cũng

có một tia tuyệt vọng.

Nhưng vô luận như thế nào, nó cũng không muốn chết, vì vậy giờ phút này

vì biểu lộ trung thành, nó vội vàng truyền ra âm thanh nuốt nước miếng, trên

thân hiện ra vô số con mắt, toàn bộ đều gắt gao nhìn chằm chằm lão đầu Đan

Thanh Tộc, giống như chó dữ phát ra tiếng gâu gâu uy hiếp vậy.

Mà chớp mắt khi nhìn thấy Ảnh Tử, thần sắc của lão đầu Đan Thanh Tộc

hoàn toàn đại biến, nghẹn ngào kêu rên.

"Ngài ngài ngài... Ngài là trấn thủ đại nhân!!"

"Điều này sao có thể, không phải ngài đã bị ngón tay Thần Linh đoạt xá rồi

sao, Thần Linh đoạt xá, còn có thể thất bại?"

Thân thể của lão đầu Đan Thanh Tộc chấn động mãnh liệt, tự nhiên lão biết

Ảnh Tử, dẫu sao lúc ban đầu ở trong nhà tù 132 khu Đinh, Ảnh Tử cực kỳ hứng

thú với lão.

Hứa Thanh lạnh nhạt quét qua, Ảnh Tử lập tức hiểu ra, hóa thân chân chính

chó dữ, trực tiếp nhào tới, điên cuồng cắn xé.

Tiếng kêu thảm thiết thê lương từ trong miệng lão đầu Đan Thanh Tộc

truyền ra.

Hứa Thanh không đi để ý tới, đi về phía cái đầu và sư tử bằng đá.

Lúc này cái đầu cùng với sư tử bằng đá vẫn chưa có hoàn toàn khôi phục,

cho nên dù là chúng nó có lòng chạy trốn, nhưng cũng không cách nào làm

được.

Chân của sư tử bằng đá chưa mọc hết, cái đầu cũng mới chỉ khôi phục có

một nửa.

Lúc nhìn thấy thân ảnh Hứa Thanh, cả hai bọn nó đều kịch liệt run rẩy.

Cũng giống như lão đầu Đan Thanh Tộc, bọn nó vốn không biết Hứa Thanh

có còn là Hứa Thanh nữa hay không, nhưng âm thanh truyền ra từ trong sương

mù của lão đầu Đan Thanh Tộc cũng khiến cho bọn nó có chỗ phán đoán.

Nhưng phán đoán này, lại càng mang đến cảm giác sợ hãi mãnh liệt hơn.

"Thần Linh cũng không thể đoạt xá? Trời ạ..." Cái đầu khóc, nhất là khi

thấy Ảnh Tử một bên không ngừng cắn xé bức tranh kêu rên, thân thể của nó

run rẩy, vội vàng mở miệng.

"Chúc mừng đại nhân, chúc mừng đại nhân, lúc trước tiểu nhân đã đoán ra

tên Thần Linh vị cách hèn mọn kia làm sao có thể là đối thủ của đại nhân ngài

được, còn có lão bất tử Đan Thanh Tộc này nữa, cho dù lão giảo hoạt như thế

nào, đại nhân hơi động ngón tay chút, liền khiến cho lão vạn kiếp bất phục!"

"Giờ phút này tiểu nhân vô cùng kích động, nhà tù 132 khu Đinh chúng ta,

rốt cuộc sắp đại đoàn viên rồi!" Cái đầu hiện ra vẻ mặt nịnh nọt, nhanh chóng

mở miệng.

Lão tổ Kim Cương Tông quét một chút, bay ra từ trong trữ vật của Hứa

Thanh, ở một bên nhắc nhở.

"Chủ tử, cái đầu tà ác này nghĩ một đằng nói một nẻo, nhìn như đang nịnh

nọt, nhưng tròng mắt lại chuyển động, nói rõ nó đang cân nhắc chạy trốn như

thế nào, giống như Tiểu Ảnh, đám này đều là lũ phản cốt đâm sâu vào trong

xương tủy, một khi chủ tử gặp chuyện không may, bọn nó sẽ không phải nhất

thể cùng ngài, nhất định sẽ hả hê đứng nhìn, tiểu nhân đề nghị nên hoàn toàn

trấn áp!"

Cái đầu biến sắc, mở to hai mắt nhìn que sắt màu đen, hít sâu một hơi, vừa

định muốn phản bác.

Hứa Thanh dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn cái đầu một chút, vung lên tay phải

lên, tòa Thiên Cung thứ mười của hắn lập tức ầm ầm huyễn hóa ra ngoài, ở bên

trên tràn ngập một tầng ánh sáng màu tím, phong ấn ánh sáng màu đỏ trên thân

tòa Thiên Cung thứ mười.

Một khắc nhà tù 132 khu Đinh xuất hiện, cái đầu ngây ngốc một chút, đôi

mắt trợn to, lộ ra cảm giác mờ mịt và không cách nào tin.

"Không phải ngươi muốn đoàn viên sao, lăn vào trong đi." Hứa Thanh bình

tĩnh nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.