Quang Âm Chi Ngoại
Phía ngoài Triêu Hà Sơn, mỗi một cây gai sắc gào thét phóng đến đều bộc
phát ra lực lượng hủy diệt.
Nhất là những cây gai này còn có hiệu quả giam cầm đối với trận pháp.
Đưa mắt nhìn tới, sau khi chúng nó xuyên thấu lớp phòng hộ của trận pháp
Triêu Hà Sơn, liền tạo thành từng đạo tia chớp màu đen ở bên trên, sau đó kết
nối vào một chỗ với nhau, phát ra tia điện sáng lóng lánh, cho dù trận pháp của
Triêu Hà Sơn cường hãn, cuối cùng cũng bị nó làm cho trở nên suy yếu xuống.
"Trập pháp sắp bị phá rồi!"
"Ha ha, mọi người tăng thêm chút sức!"
"Sau khi trận pháp bị phá, chúng ta liền toàn lực xông vào, giết tất cả mọi
người, đoạt toàn bộ đồ vật, phá hủy ngọn núi này!"
Trận vây công Triêu Hà Sơn lần này, là có dự mưu và chuẩn bị từ trước,
hiện giờ có tới hơn 1000 tu sĩ đang vây quanh Triêu Hà Sơn.
Trong này lấy hơn tám mươi phạm nhân Hình Ngục Ti làm hạch tâm, còn
lại phần lớn là tán tu ác độc được bọn họ hiệu triệu tới.
Thậm chí sau lưng của bọn họ còn có một chút đại tộc của Triêu Hà Châu ẩn
giấu danh tính.
Nếu nhìn lên những cây gai sắc trên trận pháp sắp tan vỡ của Triêu Hà Sơn,
cùng với đủ loại bố trí, liền biết tu sĩ tầm thường chắc chắn không thể làm được
điều này, thường thường chỉ có đại tộc mới có.
Về phần tu vi, bên trong hơn 1000 tu sĩ đa số là tu sĩ Trúc Cơ và Kết Đan,
mặc dù trong đó cũng có Nguyên Anh, nhưng cũng không nhiều, tựa hồ chỉ có
ba vị.
Ba vị Nguyên Anh, hai nam một nữ, đều là tu sĩ dị tộc, trong đó một tên
nam nhân trên mặt có mọc lân phiến, một tên có bốn cánh tay, còn người nữ kia
nhìn như trung niên, nhưng trên mi tâm lại có một gương mặt quyến rũ nhỏ
nhắn, có phần quái dị.
Về phần tu vi, từ trên khí tức tràn ra từ thân thể của bọn họ mà đoán, ngoại
trừ người nữ tử trung niên là Nguyên Anh trung kỳ, hai người còn lại đều là
Nguyên Anh sơ kỳ.
Bọn họ đều là phạm nhân chạy trốn từ khu Bính của Hình Ngục Ti, nhìn từ
mặt ngoài thì bọn họ cũng là người đề xuất trận vây công Triêu Hà Sơn lần này.
Giờ phút này ánh mắt của ba người đều hiện lên vẻ lạnh lẽo, nhìn chằm
chằm tới Triêu Hà Sơn phía trên màn trời.
"Chấp Kiếm Đình thế mà không hề cầu viện, ngược lại còn khiến tông môn
các tộc khác đừng tới! Như thế này, có chút không giống với tình huống chúng
ta dự đoán....."
"Là mấy đại tộc dự đoán, không phải chúng ta dự đoán, lại nói, lần này
chúng ta coi như cũng đã phối hợp vô cùng tốt rồi, tình huống hiện giờ đã như
thế này... Không bằng trực tiếp cướp đoạt xong lại tính!"
"Không sai, ta đã muốn ăn thịt Chấp Kiếm Giả từ rất lâu rồi."
Ba tên dị tộc Nguyên Anh này nhe răng cười, sau đó lập tức hạ lệnh kích
hoạt vũ khí phá trận ở bốn phía, rất nhanh lại có thêm càng nhiều những cây gai
sắc nhọn màu đen được bắn ra, oanh kích tới trận pháp.
Trận pháp chấn động kịch liệt, toàn bộ Triêu Hà Sơn cũng dấy lên gợn sóng.
Hơn mười Chấp Kiếm Giả lưu thủ bên trong Triêu Hà Sơn cũng cảm thụ
được đất rung núi chuyển, giờ phút này trên mặt từng người đều lộ ra vẻ bi
phẫn, bọn họ rất rõ ràng đây là một trận phòng thủ không có phần thắng.
Bởi vì bọn họ sẽ không có viện quân, cũng không thể có viện quân.
Toàn bộ Chấp Kiếm Đình cùng với nhân tộc chủ lực trên Triêu Hà Sơn đều
đã đi tới chiến trường, tất cả lực lượng pháp bảo Cấm Kỵ cũng đều bị Quận Đô
tiếp quản, tất cả đều vì thủ hộ Phong Hải Quận, giao chiến sinh tử cùng Thánh
Lan tộc rất khó có thể chạy về, cũng rất khó có thể cứu viện.
Khả năng viện quân duy nhất, thật ra chính là những tông môn và các tộc đã
phong sơn của Triêu Hà Châu.
Mặt khác, loạn tặc nơi đây còn có cả pháp khí quấy nhiễu, liên tục mở ra
nhưng mà thỉnh thoảng sẽ bởi vì một chút chấn động mà xuất hiện buông lỏng,
dường như cố ý lưu lại một đoạn thời gian, để cho Triêu Hà Sơn cầu viện.
"Lần này loạn tặc vây công Triêu Hà Sơn, mục đích không phải chỉ là Chấp
Kiếm Đình chúng ta, còn có những tông môn nhân tộc bên trong Triêu Hà
Châu, bọn họ muốn chúng ta đi cầu viện, từ đó khiến cho toàn bộ thế lực nhân
tộc bên trong Triêu Hà Châu chủ động mở trận pháp bảo vệ tông môn đi ra
ngoài."
"Lấy Triêu Hà Sơn làm mồi nhử!"
Trong hơn mười Chấp Kiếm Giả, trên mặt vị Chấp Kiếm Giả tu vi Nguyên
Anh mang theo vẻ kiên quyết thề sống chết, nghiến răng mở miệng.
"Cho nên từ đầu đến cuối, ta không hề cầu viện nửa câu, thậm chí ta còn
mượn nhờ thời gian đối phương cố ý buông lỏng, báo cho tất cả tông môn nhân
tộc trong Triêu Hà Châu biết, tuyệt đối không được tới cứu viện Chấp Kiếm
Đình dù chỉ một người nào!"
"Lần này, chúng ta sẽ chiến đấu một mình."
"Mà pháp bảo Cấm Kỵ lưới lớn, chúng ta cũng không có quyền hạn vận
dụng, bây giờ chiến trường bên ngoài đang nguy cấp, nhân tộc bấp bênh...."
"Nhưng ta tin tưởng Cung chủ, trận đại chiến này của Phong Hải Quận,
nhân tộc chúng ta nhất định có thể chiến thắng, cho dù chúng ta chết trận, một
khắc đại quân chiến thắng trở về, toàn bộ loạn tặc phía ngoài, toàn bộ ngoại tộc
tham dự phía sau của trận vây công lần này."
“Đều phải trả giá bằng việc diệt tộc!"
Vị Chấp Kiếm Giả tu vi Nguyên Anh Chấp gầm nhẹ một tiếng, hai mắt đỏ
thẫm, hô hấp của hơn mười vị Chấp Kiếm Giả bên cạnh cũng trở nên dồn dập,
đã làm xong chuẩn bị chịu chết.
Đúng lúc này, một tiếng nổ vang kinh thiên động địa vang vọng khắp bát
phương.
Uyên hải cuộn mình, thân núi lay động.
Đại trận của Triêu Hà Sơn, đã bị phá.
Theo trận pháp chia năm xẻ bảy, đám hung thần yêu ma quỷ quái bên ngoài
lập tức phát ra tiếng gào thét tham lam và hưng phấn, từ khắp bát phương bay
vọt đến Triêu Hà Sơn.
Trên Triêu Hà Sơn, những Chấp Kiếm Giả lưu thủ nhao nhao lao ra, còn có
từng đạo pháp khí bố trí trên Triêu Hà Sơn cũng đều được mở ra, tràn ra ánh
sáng oanh kích về bốn phương.
Đại chiến lập tức bắt đầu.
Pháp khí đến từ Triêu Hà Sơn bộc phát ra uy lực rất kinh người, chỉ trong
một khoảng thời gian ngắn, liền khiến cho luồng tán tu đầu tiên vọt tới từ khắp
bốn phía không thể tới quá gần.
Nhưng địch nhân cũng đã chuẩn bị đầy đủ mới tới, trong nháy mắt tiếp theo,
theo ba tên dị tộc tu vi Nguyên Anh ra tay, trên trời lập tức giáng xuống từng
đạo màn sáng.
Đó là giam cầm đến từ pháp bảo của đại tộc hình thành, sau khi xuất hiện
liền hóa thành từng đạo thủ ấn thật lớn, bao phủ Triêu Hà Sơn, trấn áp pháp khí
bố trí trên Triêu Hà Sơn.
Âm thanh phanh phanh vang vọng, có không ít pháp khí trên Triêu Hà Sơn
lập tức vỡ vụn.
Thiên địa nổ vang, đám phạm nhân và tán tu cùng hung cực ác thứ hai thứ
ba đỏ mắt vọt tới.
Nguy cơ trước đó chưa từng có hiện ra.
Mắt thấy như thế, trong mắt vị Chấp Kiếm Giả tu vi Nguyên Anh lộ ra điên
cuồng, hét lớn một tiếng, cùng hơn mười vị Chấp Kiếm Giả bên cạnh, toàn lực
phản kích.
Nhưng loại phản kích này, thật giống như thuyền nhỏ ở dưới con đê bị vỡ
vậy, không hề có ý nghĩa.
Trong khoảng thời gian ngắn, bọn họ đều riêng phần mình bị thương, máu
tươi phun ra, vô cùng thê thảm.
Nhất là vị Chấp Kiếm Giả tu vi Nguyên Anh kia, lập tức bị ba tên phạm
nhân tu vi Nguyên Anh đồng thời ra tay đánh tới, nháy mắt liền trọng thương.
Nhưng trên mặt của y không hề lộ ra bất kỳ vẻ thê thảm nào, ngược lại trong
mắt còn lộ ra sự điên cuồng, rút lui cùng với những vị Chấp Kiếm Giả khác, sau
đó tụm lại cùng một chỗ, cả đám nhìn lẫn nhau, thấy thương thế nghiêm trọng
của mọi người, thấy vẻ mặt bi phẫn của tất cả mọi người, mặt y lộ ra vẻ lăng lệ
ác liệt, lấy ra một khối ngọc giản truyền âm.
"Tất cả tông môn nhân tộc trong Triêu Hà Châu, nơi này là Chấp Kiếm Đình
ở Triêu Hà Sơn, lão phu Tôn Hải, đây là lần cuối cùng ta thông báo cho mọi
người biết... Tuyệt đối không được đi ra ngoài viện trợ!"
"Việc các ngươi phải làm bây giờ, là toàn lực mở ra đại trận hộ tông, phong
sơn chờ đợi... Nhân tộc chúng ta chiến thắng trở về!”
“Sau đó báo cáo lại chuyện đã xảy ra ở nơi này cho Cung chủ Chấp Kiếm
Cung chúng ta biết!"
"Các tộc xâm phạm, bất kể tán tu hay không, còn cả đại tộc đứng phía sau
bọn chúng, Tôn mỗ cùng với những Chấp Kiếm Giả bên cạnh ở dưới Hoàng
Tuyền Địa ngục chờ trước, đợi các ngươi và toàn bộ gia tộc đến cùng!"
"Chấp Kiếm Giả, hộ vệ nhân tộc, chết thì có làm sao!"
Tôn Hải cười to, giờ phút này toàn bộ Chấp Kiếm Giả bên cạnh mặc dù bi
phẫn nhưng cũng không còn lo lắng quá nhiều nữa, tất cả nhao nhao cười ha hả
trong cơn tuyệt vọng
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.