Quang Âm Chi Ngoại
Nhưng, không có tác dụng.
Tốc độ của Thanh Cầm cực nhanh, chỉ trong chốc lát liền từ trên bầu trời hạ
xuống.
Mặt đất oanh một tiếng, kịch liệt rung động, sau khi thân hình vạn trượng
của Thanh Cầm hạ xuống, vô số thân núi hoặc là lay động kịch liệt, hoặc là trực
tiếp nổ tung sụp xuống.
Một khắc Thanh Cầm hạ xuống, gió bão do nó dấy lên liền ầm ầm khuếch
tán về bốn phía, khí tức đến từ Quy Hư tam giai đại viên mãn cũng theo đó mà
bộc phát.
Những nơi đi qua, phần lớn tộc nhân Di Linh tộc phạm vi bốn vạn dặm,
thậm chí ngay cả tư cách phản kháng đều không có, thân thể run lên một cái,
trực tiếp tan vỡ, huyết nhục văng tung tóe, tràn ngập bát phương.
Từ trên bầu trời nhìn xuống phía dưới, có thể thấy khắp nơi đều là một màn
này, tạo thành một luồng sóng thủy triều máu, nhuộm đỏ hết thảy, theo Thanh
Cầm hưng phấn hút một cái, thủy triều máu thịt vô tận này lập tức điên cuồng
chảy ngược trở về, chảy đến miệng lớn của ba cái đầu.
Chỉ trong chốc lát liền bị nó thôn phệ, giống như húp cháo vậy, chỉ nhai nhai
vài cái, liền nuốt trôi xuống bụng.
Nhìn thấy mà giật mình.
Da đầu của bốn vị tộc trưởng giống như đều muốn nổ tung, từng người
hoảng sợ điên cuồng phun máu tươi, riêng phần mình bị trọng thương trong cơn
bão táp này.
Trong đó hai người trốn chậm, thương thế quá nặng, chỉ thấy hoa mắt một
cái, trước mặt riêng phần mình bỗng xuất hiện một cái mỏ cực lớn, một hơi sau
bị Thanh Cầm nuốt xuống.
Tiếng kêu thảm thiết thê lương truyền ra, sau một âm thanh rặc rặc, liền im
bặt mà dừng.
Dường như đối với Thanh Cầm mà nói, hai vị tộc trưởng này tựa như là củ
lạc vậy, có chút tư vị hơn so với chút cháo vừa xong.
Một màn này, khiến cho tộc nhân Di Linh tộc bốn phía lập tức hoảng sợ đến
cực hạn, về phần hai vị tộc trưởng may mắn không chết, giờ phút này trên mặt
không còn chút máu, kinh hãi và sợ hãi tràn ngập khắp toàn bộ tâm thần, điên
cuồng trốn chạy để khỏi chết.
Trong mắt vị lão tổ Di Linh tộc kia cũng lộ ra sự kinh sợ, hét lớn một tiếng,
thân hình hơn tám nghìn trượng cất bước lao về phía Thanh Cầm, muốn ngăn
cản nó lại.
Nhưng mà sau khi cắn nuốt được huyết thực, Thanh Cầm rõ ràng càng trở
nên hưng phấn hơn, ánh mắt trên ba cái đầu cũng biến thành một mảnh đỏ thẫm,
những cái lông vũ lộn xộn trên thân thể cũng đều rung rung lên, dấy lên cuồng
phong ra phía ngoài, ba cái miệng lớn của nó đồng thời mở ra, ngẩng đầu lên
trời phát ra âm thanh phấn khởi.
Cạc cạc cạc!
Sau khi gào thét, nó không thèm quan tâm tới Di Linh lão tổ đang vọt tới,
mà dùng tốc độ cực nhanh tránh đi, hai cái móng vuốt thật lớn nhanh chóng di
chuyển trên mặt đất, mỗi một lần hạ xuống, đều đạp cho mặt đất nổ vang, dù là
giẫm lên trên ngọn núi cũng là như thế.
Thân núi bị giẫm phải lập tức tan vỡ sụp xuống, bị lực lượng đến từ chân
Thanh Cầm giẫm bẹp cùng với mặt đất.
Theo Thanh Cầm đi về phía trước, thân thể Hứa Thanh cũng nhanh chóng
rút lui, rời khỏi đầu nó, đứng ở trên thân thể Thanh Cầm.
Bởi vì tốc độ của ba cái đầu Thanh Cầm quá nhanh, không ngừng mổ xuống
liên tục, tựa như gà trống mổ thức ăn vậy, nhanh chóng mổ tới từng người Di
Linh tộc đang kêu rên trên mặt đất.
Đối với Thanh Cầm mà nói, những thứ này đều là thức ăn.
"Tiền bối, nếu như có Thiên Cung mà nói, thời điểm thuận tiện có thể lưu lại
cho ta một chút hay không? Nhưng mà... Không có cũng không sao."
Hứa Thanh có chút động tâm, nhanh chóng mở miệng.
Nhưng khi lời của hắn vừa ra, trên người Thanh Cầm lập tức hiện ra vẻ
hung ác, toàn bộ lông vũ trên người dựng thẳng lên, giống như lời nói của Hứa
Thanh khiến nó theo bản năng liền có ý bảo vệ đồ ăn.
Nhưng rất nhanh nó thu liễm lại, nhớ tới năm đó sau khi gặp phải lão đại
Nam Hoàng Châu, bị đối phương nhiều lần giáo dục không thể ăn mảnh, vì vậy
liền ự...c một tiếng, hất lên một cái, từ trong đông đảo đồ ăn lấy ra một tên Di
Linh tộc Kim Đan một cung đang hấp hối, đưa cho Hứa Thanh.
Còn lại Kim Đan cao Cung cùng với Nguyên Anh, nó lo lắng bọn họ bỏ
chạy, vì vậy một hơi nuốt vào toàn bộ.
Tay phải Hứa Thanh lập tức hóa thành trạng thái Quỷ U, tiến vào trong cơ
thể tên Di Linh tộc bị vứt tới, túm lấy Thiên Cung kéo ra hấp thu.
Hắn đã nhìn ra, Thanh Cầm không muốn phân chia thức ăn.... Mà với loại
tồn tại này, hắn chỉ có thể thương nghị, không thể nào khống chế, mà Hứa
Thanh cũng không muốn khống chế, cho nên giờ phút này hắn khoanh chân
ngồi xuống, mặc kệ Thanh Cầm chạy như điên bên trong Di Linh tộc để thôn
phệ.
Nhưng rất nhanh, vị lão tổ Di Linh tộc kia liền đuổi tới, trong tiếng gào thét
liền trực tiếp tung một quyền đánh về phía Thanh Cầm.
Lão tổ Di Linh tộc biết được chênh lệch giữa mình và đối phương, cho nên
trong khi xuất thủ, toàn bộ Khải Linh sơn cũng đồng thời chấn động, từng đạo
pháp thuật lăng không dựng lên, hội tụ giữa không trung, biến thành một cây
Chùy Phương Trượng.
Đây là pháp bảo Cấm Kỵ của bộ tộc bọn họ, giờ phút này dưới bạo phát,
kiện pháp bảo này liền hung hăng đập về phía Thanh Cầm.
Trong mắt Thanh Cầm lộ ra vẻ hung ác, cái đầu bên phải bỗng nhiên giơ
lên, dùng đỉnh đầu hướng về phía cái chùy đang hạ xuống kia, hung hăng va
chạm.
Oanh một tiếng, pháp bảo Cấm Kỵ cái chùy vạn trượng kia bỗng bay ngược
trở ra, về phần Thanh Cầm, cái đầu bên phải lắc lư vài cái, lông tóc không tổn
hao gì.
Nhưng hình như một chùy này, đã kích phát sự hung ác của Thanh Cầm,
trong mắt nó lộ ra khát máu và điên cuồng, phát ra tiếng kêu chói tai, cái cổ
nhanh chóng kéo dài, đuổi theo cái chùy kia, điên cuồng húc tới.
Về phần cái đầu bên trái, giờ phút này cũng nhoáng một cái, hung hăng
đánh tới lão tổ Di Linh tộc.
Âm thanh nổ vang định tai nhức óc truyền ra, thân thể khổng lồ của lão tổ
Di Linh cũng không cách nào thừa nhận cái đầu của Thanh Cầm, bị nó đụng
cho phun ra máu tươi, lảo đảo rút lui.
Nhưng cái đầu bên trái hiển nhiên cũng đã bị kích thích trở nên hung ác,
nhanh chóng đuổi theo, giống như trở nên điên cuồng, hoặc là va chạm, hoặc là
cắn xé, hoặc là há mồm phun ra vô số thần thông kinh khủng.
Song phương giao thủ, huyễn hóa ra phong vũ lôi điện, ảnh hưởng tới khí
hậu bốn phía, khiến cho thiên địa trở nên vặn vẹo và mơ hồ.
Đây đã là biểu hiện tiếp cận Thần Linh.
Đó là lấy Thiên Đạo bản thân thay thế trạng thái Thiên Đạo bên ngoài.
Duy chỉ có đầu ở chính giữa là bỏ qua tất cả, trong mắt lộ ra tham lam, cái
cổ kéo ra rất dài, đang không ngừng thôn phệ tộc nhân Di Linh tộc đang bỏ
chạy tứ tán trên mặt đất, mở miệng một cái, đồ ăn liền chui vào miệng, từng
đám lông vũ trên người cũng đang nhanh chóng rung động.
Hứa Thanh nhìn qua hết thảy, tính cách của hắn cũng không phải là thánh
mẫu, tự nhiên sẽ không thương cảm cho Di Linh tộc, nhưng mà giờ phút này
thông qua Thanh Cầm giết chóc, hắn cũng đã có thêm nhiều lý giải hơn về hàm
nghĩa của chữ hung cầm.
Hắn có thể cảm nhận được, Thanh Cầm càng nuốt càng điên, sự hung ác
trên người cũng đang không ngừng bộc phát, thậm chí đã sắp áp chế lý trí của
nó.
Mà trong khi mặt đất đang rung động lắc lư, theo pháp thuật bốc lên, một
cái lò đan cực lớn mơ hồ bao trùm toàn bộ Khải Linh sơn bỗng xuất hiện.
Đó là pháp bảo Cấm Kỵ của Di Linh tộc, là do một tộc nhân Quy Hư chết
đi, lấy bản thân biến thành.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.