Quang Âm Chi Ngoại
Chỉ có chín đạo ánh sáng từ bên trong cơ thể tan vỡ bay ra, hóa làm thiên
hồn và địa hồn cùng với bảy phách, bọn họ cũng có chút mờ mịt, cảm xúc rõ
ràng chấn động.
Trải qua một việc lần này, khiến cho trong lòng bọn họ xuất hiện gợn sóng
rất lớn.
Nhưng bọn họ cũng hiểu rõ, loại việc này rất khó có thể xuất hiện lần thứ
hai, trừ phi bọn họ có thể làm cho Hứa Thanh cam tâm tình nguyện lần nữa hiện
ra, vả lại còn cần Thần quang của Thanh Cầm thủ hộ, quan trọng nhất là Chấp
Kiếm Đình phối hợp cùng với hội tụ lực lượng một Châu cùng với gần trăm
ngoại tộc, tăng thêm hơn mười cái pháp bảo Cấm Kỵ cùng với gần trăm Quy
Hư gia trì.
Điều này hiển nhiên là không thể nào.
Họa nạn Thi Cấm cuối cùng cũng đã được tạm thời giải quyết!
Không ai có thể xóa bỏ cấm địa, cho nên từ xưa đến nay, bất kỳ một tai hoạ
cấm địa nào xuất hiện, biện pháp giải quyết đều là phong ấn.
Mà nhân tố chủ yếu của họa Thi Cấm là do người làm nên.
Thánh Lan tộc vì để cho chiến tranh thuận lợi hơn, vì để kiềm chế chiến lực
của Phong Hải Quận, vì vậy đã bố cục từ sớm, phái người đến bên trong Thi
Cấm, mở ra một đạo khe hở của Thanh Đồng Cổ Môn.
Khe hở này xuất hiện, khiến cho Thi Hoàng bị cắn nuốt.
Mà không có Hoàng, đủ loại tồn tại bên trong Thi Cấm mất đi chấn nhiếp,
bắt đầu lan tràn.
Đây là một trong tai hoạ.
Về phần sau khi khe hở kia được mở ra, truyền ra khí tức Thần Linh thông
qua Thanh Đồng Cổ Môn, là tai hoạ thứ hai.
Cho nên trận phong ấn này, ngoại trừ không cho đủ loại tồn tại tà ác tồn bên
trong Thi Cấm ra ngoài làm loạn, còn lại chính là đóng lại một đạo khe hở do
cánh cửa kia bị mở ra.
Đây cũng là chỗ mấu chốt và gian nan nhất lúc hội tụ hai trăm vạn người
dùng trận pháp phong ấn.
Cánh cửa ngăn cách Thần Linh, dù là chỉ là một đạo khe hở, cũng không
phải là dễ dàng khép lại như vậy.
Từ lúc giao chiến đến nay, Nghênh Hoàng Châu hao hết trăm cay nghìn
đắng, rốt cuộc chỉ kém một tia là có thể phong ấn kín lại cánh cửa kia, mà nửa
bước Uẩn Thần xuất hiện, liền giúp quá trình tăng nhanh, cuối cùng giúp cho
phong ấn hoàn toàn hoàn thành.
Tiếp theo cũng tương đối dễ dàng một chút liền có thể kết thúc công việc.
Về phần Hứa Thanh, thu hoạch của hắn cũng tương tự cực lớn.
Giờ phút này thần sắc của hắn có chút hoảng hốt, thông qua liên hệ giữa hắn
cùng với hư ảnh Quỷ Đế, một cái chớp mắt vừa rồi kia, tinh thần của hắn giống
như đã trải qua một trận tẩy lễ kinh thiên động địa.
Trận tẩy lễ này mang đến cho hắn cảm ngộ cực kỳ sâu sắc.
Nửa bước Uẩn Thần xuất hiện, người ở bên ngoài nhìn vào, là một trận
trùng kích thị giác cùng tâm thần kinh tâm động phách không gì sánh kịp, có thể
ví von là một cảnh tượng khó quên.
Cho dù người bên ngoài có nhìn rõ ràng, nhưng cuối cùng cũng chỉ là "nhìn".
Nhưng Hứa Thanh lại không phải như vậy.
Hắn là một trong người sáng lập ra một màn trùng kích thị giác và tâm thần
này, hắn là người tham dự vào trong đó, cũng chính là một khâu không thể
thiếu, hắn không phải người đứng ở bên ngoài, mà là đứng ở bên trong cục.
Cảm ngộ mà hắn thu được, tự nhiên vượt qua người thường.
Đó dù sao cũng là lực lượng nửa bước Uẩn Thần, giống như một đạo ánh
sánh chỉ dẫn phương hướng tương lai cho Hứa Thanh, mở ra một cửa sổ đi
thông Uẩn Thần trong lòng hắn.
Thể hiện chủ yếu, là trong nhận thức cùng với trên linh hồn.
Nhận thức của hắn, đã nhận được mở rộng kinh người, việc này sẽ khiến
cho tương lai khi hắn đối mặt với cường giả, thể hiện trên tâm tính sẽ càng thêm
thong dong, tâm thần cũng trở nên càng mạnh hơn!
Trình độ mềm dẻo bền dai của linh hồn cũng là như thế, được nửa bước Uẩn
Thần chưa từng có đắp nặn, nhận được rèn luyện thật sâu.
Mặc dù thu hoạch này không trực tiếp, nhưng cũng đủ để cho Hứa Thanh
hưởng thụ hồi lâu.
Hứa Thanh hít sâu, nhìn gương mặt màu vàng bị phong ấn trên biển cấm,
sau đó nhìn đám người Đại Trưởng Lão trong âm trận dần dần xuất hiện.
Hắn biết rõ, mặc dù trong phong ấn, nhưng vô luận như thế nào, đây cũng là
một trận đại cơ duyên cực lớn mà Đại Trưởng Lão cho hắn, vì vậy hắn liền chắp
tay về phía Đại Trưởng Lão, trịnh trọng cúi đầu.
Đại Trưởng Lão khẽ gật đầu, trên gương mặt mệt mỏi lộ ra vẻ tán thưởng,
lão rất coi trọng đối với Hứa Thanh đi ra từ Nghênh Hoàng Châu này.
Huyết Luyện Tử tự nhiên cũng là như thế, Thất gia bên đó lại càng không
cần phải nói, giờ phút này đang vuốt chòm râu, thần sắc đắc ý đã đến trình độ
người qua đường đều biết.
Tử Huyền ở một bên nhìn qua, đôi mắt đẹp dào dạt thần thái khác thường,
giờ khắc này trong mắt của nàng, trên người Hứa Thanh giống như phát ra một
đạo hào quang rực rỡ.
Cho đến khi một tiếng ự...c to rõ vang vọng khắp bát phương, khiến cho ánh
mắt của mọi người rơi vào trên người Thanh Cầm.
Thanh Cầm ngạo nghễ đứng giữa thiên địa, giống như đang nhắc nhở các vị
ở đây rằng tác dụng của nó cũng không nhỏ.
"Đa tạ Thanh Cầm tiền bối!" Đại Trưởng Lão Chấp Kiếm Đình lộ ra thần
sắc nghiêm nghị, chắp tay cúi đầu.
Toàn bộ cường giả Quy Hư phía sau lão cũng đều bái tạ, còn có hai trăm vạn
tu sĩ phía dưới cũng đều đồng loạt cúi đầu.
Thanh thế như thế, khiến cho Thanh Cầm có phần đắc ý, theo bản năng nhìn
về phía Nam Hoàng Châu, thật ra nó cũng cảm thấy có chút kỳ quái, vì sao đại
ca không tới, nhưng mà nghĩ lại, nguyên tắc xử thế của đại ca rõ ràng không
thích tham gia cùng các tộc quần giao chiến, vì vậy đáy lòng cũng có một chút
phán đoán.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.