Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1114: Địa ngục trần gian (1)



Nghe thấy lời lão tổ nói, đội trưởng lập tức trở nên kích động, nước mắt

lưng tròng nhìn qua Huyết Luyện Tử.

Trong lòng của đội trưởng, thân ảnh của lão tổ trở nên vô cùng hùng vĩ, tản

mát ra từng trận tia sáng ấm áp.

Lần này y quả thật đã bị mấy trăm vạn tu sĩ của hai Châu dọa sợ, mà lão tổ

động thân đứng ra, nói lời công chính, nhận thức vô cùng chính xác về mình, tất

cả những thứ này, khiến cho vô hạn ủy khuất trong đáy lòng đội trưởng hóa

thành cảm động thật sâu.

Đội trưởng bỗng cảm thấy nhân gian vẫn còn ấm ám, thiên địa vẫn còn có

chân tình!

Mà sư tổ cuối cùng vẫn là yêu thích mình nhất, mình cũng vẫn là tiểu đồ tôn

mà sư tổ thương nhất.

Vì vậy đội trưởng dùng sức nhướn mí mắt lên, muốn nhìn Hứa Thanh.

Hứa Thanh mặt không cảm xúc, cầm theo đầu đội trưởng, nhìn về phía hai

vị Đại Trưởng Lão của Khuất Triệu Châu và Nghênh Hoàng Châu, bình tĩnh mở

miệng.

"Căn cứ Thư Lệnh ti Giáp tự số 1379 tổng hợp tình báo, chiến loạn hai Châu

đều có liên quan với Thánh Lan tộc, lại theo tình báo mật tự số 214 xác nhận,

xác thực Y Cấm là do Thánh Lan tộc làm thức tỉnh."

"Mặt khác, phong ấn bên Khuất Triệu Châu rõ ràng thuận lợi hơn so với

Nghênh Hoàng Châu, kết hợp tin tức hai Châu truyền đến so sánh, dù Khuất

Triệu Châu không có người viện trợ, nhiều nhất trong vòng một tháng là có thể

giải trừ được họa Y Cấm, mà Nghênh Hoàng Châu lại cần thời gian càng lâu

hơn."

"Lúc trong Thư Lệnh ti ta đã từng có nghi ngờ về việc này, vốn tưởng rằng

là do cánh cửa Thần Linh ở bên Thi Cấm khiến cho phong ấn bên đó trở nên

khó khăn hơn, nhưng giờ phút này nhìn lại, xem ra cũng có liên quan với việc

Trần Nhị Ngưu làm ra ở bên trong Y Cấm."

Đội trưởng lần nữa kích động.

Y nhanh chóng chuyển động đầu, bày ra động tác gật đầu, mà bộ dáng tiều

tụy của y, kèm theo râu ria xồm xàm, lộ ra vô tận thê thảm, bộ dáng này dù gì

cũng có được một chút sức thuyết phục.

Mà giờ phút này, từ đằng xa bỗng nhiễn truyền đến một giọng nói càng có

sức thuyết phục hơn.

"Loạn Y Cấm, không liên quan tới vị tiểu hữu nhân tộc này, ngược lại là y,

đã giúp tộc ta một đại ân."

Mọi người lập tức nhìn lại, chỉ thấy từng kiện từng kiện quần áo từ trên tấm

vải che thi thể phía dưới bay ra, huyễn hóa ra các loại màu sắc trên không trung,

chính là Y Tộc.

Chỉ là so với tộc nhân tử vong, những tộc nhân Y Tộc còn sống này chiếm

số lượng không nhiều lắm.

Người cầm đầu mở miệng truyền ra lời nói, chính là một kiện đạo bào Nữ

Đế, sau lưng nó hội tụ rất nhiều đạo bào thị vệ.

Sự xuất hiện của bọn nó, khiến cho tu sĩ nơi đây nhao nhao chắp tay, đối với

việc phong ấn Y Cấm lần này, Y Tộc trả giá nhiều nhất, mà lời nói của bộ Đế

bào kia, tự nhiên cũng có sức nặng rất lớn.

Mắt thấy Y Tộc xuất hiện, đội trưởng vội vàng nôn ọe vài cái, nhưng không

được trôi chảy cho lắm, vì vậy nhanh chóng mở miệng.

"Tiểu Thanh, giúp ta một chút."

Hứa Thanh mặt không cảm xúc, giơ tay lên đưa vào trong miệng đội trưởng,

móc tới cổ một chút, sau đó túm ra một cái bao tay từ trong miệng đội trưởng.

Cũng không biết đội trưởng ẩn tàng kiểu gì, cái bao tay này bị gấp lại ép vào

một chỗ, tràn đầy nếp uốn, giờ phút này sau khi bị lấy ra, dưới đội trưởng thổi

một ngụm khí, chiếc bao tay liền đón gió tăng trưởng, trực tiếp phồng lên, khôi

phục nguyên dạng.

Chính là bao tay năm ngón của nữ tử.

Nàng vừa mới thức tỉnh, hình như còn có chút mơ hồ, bay ra phía sau lảo

đảo vòng quanh cái đầu đội trưởng vài vòng, sau đó thanh tỉnh, tràn ra cảm xúc

vui vẻ, phất phất tay về phía đội trưởng rồi bay về phía tộc quần.

Hứa Thanh chú ý tới ánh mắt đội trưởng nhìn cái bao tay có chút không

đúng, quá nhu hòa, Hứa Thanh trước giờ chưa từng thấy qua ánh mắt như vậy ở

trên người đội trưởng.

Nhưng hắn biết rõ lúc này không phải thời điểm hỏi thăm, cho nên cũng

không mở miệng.

Mà lúc này phong ấn Y Cấm cũng đã cơ bản thành hình, kiện áo liệm màu

đen kia đã bị tấm vải che thi thể hoàn toàn bao phủ.

Thế là dựa theo kế hoạch, một lúc lâu sau, Chấp Kiếm Đình ở Khuất Triệu

Châu trù tính cùng rất nhiều tu sĩ nhân tộc của bản Châu, cùng với đại quân

Nghênh Hoàng Châu, bắt đầu chân chính đi trợ giúp tiền tuyến.

Đại quân gào thét, rời xa Y Cấm.

Trùng trùng điệp điệp, khí thế kinh người.

Về phần Thanh Cầm, sau khi đại quân Chấp Kiếm Đình ở Khuất Triệu Châu

mở ra truyền tống trận phạm vi lớn, lần lượt truyền tống rời đi, nó quay đầu về

phía Hứa Thanh ự...c một tiếng, trong mắt lộ ra ý muốn ly biệt.

Nó trợ giúp Hứa Thanh, là bởi vì lão đại nhắc nhở, nhưng việc này không có

nghĩa rằng nó không có lập trường của riêng mình, không thể luôn hăng hái làm

việc nghĩa, không hề chùn bước mà đi theo Hứa Thanh mãi được.

Mặc dù nó không có ác cảm đối với nhân tộc, nhưng cũng không có hảo

cảm gì đáng nói, nhất là loại chuyện hai tộc đại chiến này, nó không muốn tham

dự vào trong đó, đây cũng là nguyên nhân lúc trước Cung chủ tới mời, bị nó cự

tuyệt.

Cho nên, nếu là hỗ trợ cá nhân Hứa Thanh, nó rất nguyện ý, nhưng nếu vì

tộc quần thì nó không muốn.

Tuy từ đầu tới cuối Thanh Cầm không hề truyền ra bất luận đạo thần niệm

nào, chỉ dựa vào âm thanh, nhưng sau khi Hứa Thanh nhìn Thanh Cầm, hắn vẫn

có thể hiểu được quyết định của đối phương.

"Đa tạ Thanh Cầm tiền bối!"

Thần sắc Hứa Thanh nghiêm nghị, đứng trên thuyền lớn, chắp tay trang

trọng cúi đầu.

Thanh Cầm bay múa ở trên bầu trời, ba cái đầu nhìn về phía Hứa Thanh,

cuối cùng xoay vài vòng, sau đó liên tiếp truyền ra tiếng kêu.

Cạc cạc cạc!

Dưới tiếng hi..i...iiii, nó khẽ vỗ cánh, thân thể oanh một tiếng, bay thẳng đến

bầu trời, vọt về phía chân trời xa xa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.