Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1120: Đây là thế giới ăn thịt người (1)



ư có một đôi mắt có thể nhìn thấy toàn bộ biên giới Phong Hải Quận,

liền có thể nhìn thấy phạm vi của nó lớn như thế nào, nối liên tiếp tới chiến

trường phía Bắc, đồng thời cũng bao trùm toàn bộ Phong Hải Quận cùng với

những địa phương giáp giới cùng Thánh Lan tộc.

Mà ở nơi đây, bên trong lưới lớn màu vàng, trên khe rãnh phòng tuyến thứ

tư nhân tộc đã lập ra từ sớm, xây dựng vô số phòng ngự, rất nhiều lều vải hành

quân, lan tràn ở khắp nơi này.

Vô số tu sĩ nhân tộc, trên người từng người đều mang theo vẻ cực kỳ mỏi

mệt, đang không ngừng xây dựng và bảo vệ từng dãy gai sắc giống như pháp

khí chiến tranh, vô biên vô hạn gai sắc dựng thẳng lên ở biên giới khe rãnh, chỉ

về phía Thánh Lan tộc.

Số lượng hơn mấy chục vạn, bây giờ đều đang lập lòe, khiến cho hư vô phía

trước trở nên vặn vẹo, thậm chí còn xuất hiện từng đạo vết nứt không gian, còn

có âm thanh oanh oanh đinh tai nhức óc không ngừng vang vọng.

Đây không phải là âm thanh bộc phát, mà là âm thanh đang súc thế.

Khi chúng nó bộc phát, không phải là loại pháp thuật mà mắt thường có thể

thấy được, mà là một loại lực lượng âm phù chuyên môn tạo thành đối kháng

với những bông tuyết màu đen.

Một khi toàn diện mở ra, có thể trong trình độ lớn nhất khiến cho những

bông tuyết màu đen của Thánh Lan tộc mất đi năng lực tổ hợp cùng một chỗ,

cũng bị hòa tan từ sớm.

Mà trong đây không chỗ nào là không có nổ vang, đây cũng là trạng thái

bình thường của tiền tuyến.

Mà ở bên trong tấm màn lớn màu vàng, có mấy trăm tu sĩ Quy Hư đang

khoanh chân ngồi, bọn họ là người điều khiển pháp bảo Cấm Kỵ, mượn nhờ lực

lượng của pháp bảo Cấm Kỵ để hình thành quấy nhiễu đối với pháp khí hình

thoi của Thánh Lan tộc, có tính nhắm vào đối kháng với những pháp khí hình

thoi kia.

Đồng thời cũng kiêm việc ký hiệu đánh dấu đám Thu Cát Giả kia, truyền

nhiệm vụ cho tu sĩ đi trọng điểm chém giết.

Trừ bên ngoài những cái này ra, còn có thể nhìn thấy bên trên tất cả vùng

đất, còn có vô số cỗ khôi lỗi chiến tranh cao lớn vô cùng.

Những cỗ khôi lỗi này mang đặc thù của nhân tộc, bất luận một cỗ nào cũng

đều giống như một ngọn núi vậy, chúng nó đứng ở mọi chỗ trên trận pháp,

muốn sử dụng một cỗ thì đều cần rất nhiều tu sĩ cùng nhau triển khai, tất nhiên

uy lực không hề tầm thường.

Mà thứ kinh tâm động phách cuối cùng, chính là chín chuôi Đế Kiếm cực

lớn!

Chín chuôi kiếm lớn cao cùng với trời, đứng sừng sững giữa thiên địa.

Chúng nó tràn ra uy nghiêm vô thượng, đồng thời cũng bộc phát ra uy hiếp

kinh tâm động phách, nếu như cẩn thận nhìn, có thể thấy chín chuôi Đế Kiếm

này rõ ràng là do vô số Đế Kiếm hội tụ mà thành.

Chúng nó có thể uy hiếp tổng thể, cũng có thể phân tán ra, chính là ngọn

mâu sắc bén của nhân tộc trong trận chiến tranh này.

Mà ở trên bầu trời, còn có một đạo chuông cực lớn.

Đạo chuông này, là một khắc khi Chấp Kiếm Cung ở Phong Hải Quận xây

dựng thành công, được tổng bộ Chấp Kiếm ở Hoàng Đô ban cho.

Vốn được treo ở bên trong Chấp Kiếm Cung, nhưng bây giờ lại được đặt

trên chiến trường, bởi vì bản thân nó là chí bảo của Chấp Kiếm Cung ở Phong

Hải Quận, đều là lực lượng nội tình của Chấp Kiếm Cung giống như Hình Ngục

Ti.

Tác dụng của nó không những có thể đối kháng bên ngoài, mà còn có thể trợ

giúp đối với bên trong phe mình.

Tiếng chuông vang ra bên ngoài, có thể công sát bát phương, còn đối với

người bên trong thì có tác dụng khiến mọi người thức tỉnh.

Từ xa nhìn lại, có thể thấy bốn phía đạo chuông cực lớn rõ ràng tồn tại hơn

mười vạn chiếc quan tài thanh đồng, trên mỗi một chiếc quan tài, đều được vẽ

tầng tầng phong ấn.

Nằm bên trong, không phải người chết.

Là người sống!

Trong bọn họ có nam có nữ, có già có trẻ, bọn họ chính là người dưỡng

kiếm được Chấp Kiếm Cung chuyên môn chuẩn bị cho chiến tranh trong nhiều

năm qua!

Phần lớn bọn họ đều là người từ trong năm tháng rất lâu trước kia, sinh sống

trong thời điểm tương đối hòa bình, cho nên vào một khắc dầu hết đèn tắt vẫn

không chém ra Đế Kiếm của mình, thế nên bọn họ thỉnh nguyện dùng bí pháp

ngủ say, dung nhập Đế Kiếm vào sinh mệnh.

Chỉ chờ một khắc khi thức tỉnh, chém xuống một kiếm đã uẩn dưỡng bằng

cả sinh mệnh của bản thân.

Còn có rất nhiều người tự biết tu vi của mình đã đến bước cuối cùng, cho

nên cam nguyện ngủ say vì Phong Hải Quận, dung nhập sinh mệnh để dưỡng

kiếm.

Mỗi người bọn họ đều biết, một khắc mình thức tỉnh, nhất định là thời điểm

Phong Hải Quận gặp nguy hiểm nhất.

Mà bây giờ, bên trong hơn mười vạn chiếc quan tài này, đã có ba thành quan

tài trống rỗng.

Chấp Kiếm giả trong đó, đã được thức tỉnh trong trận chiến lúc trước, khi

xuất hiện liền không chút do dự, chém ra một kiếm cuối cùng do sinh mệnh bản

thân dưỡng thành.

Giờ phút này, sau khi hết thảy mọi thứ ở đây chiếu vào trong mắt Hứa

Thanh, bên trong đạo phòng tuyến thứ tư của Phong Hải Quận bay ra hơn mười

đạo thân ảnh, đi thẳng đến chỗ một đoàn người Hứa Thanh.

Không lâu sau đám người đến tới gần, người dẫn đầu chính là phó Cung chủ

Chấp Kiếm Cung.

Phó Cung chủ tự mình đến đây nghênh đón, cũng đã nói rõ thái độ.

Trên khuôn mặt của phó Cung chủ mang theo mệt mỏi và kích động, đối với

đại tu cấp độ này mà nói, không hề thấy nhiều loại chấn động cảm xúc như thế

này.

Khổng Tường Long cũng ở bên trong đám người, trên người của y cũng có

thương tích, cảm xúc rất là sa sút, chỉ có lúc nhìn đến Hứa Thanh mới miễn

cưỡng nở một nụ cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.