Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1122: Đây là thế giới ăn thịt người (3)



Ngoài trướng, thần sắc một đám Quy Hư đều trở nên nghiêm nghị, lần lượt

đi vào bên trong lều vải.

Rất nhanh, ngoại trừ những thân vệ thủ hộ ngoài lều lớn, nơi này cũng chỉ

còn lại có Hứa Thanh cùng với đám người Khổng Tường Long.

Trong lúc chờ đợi ở nơi này, Hứa Thanh nhìn qua Khổng Tường Long vẻ

mặt tiều tụy có chút thất thần.

"Khổng đại ca, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Hứa Thanh nhẹ giọng hỏi.

"Dạ Linh...Chết rồi." Khổng Tường Long trầm thấp mở miệng, trong giọng

nói mang theo nỗi bi thương, còn có cơn đắng chát, khuôn mặt tiều tụy đã mất

đi vẻ sáng bóng.

Tâm thần Hứa Thanh chấn động, hắn biết rõ Dạ Linh rất thích Khổng

Tường Long.

"Trước khi chết, nàng nói cho ta biết, nàng thích ta....."

Thân thể Khổng Tường Long có chút run rẩy, vươn tay túm bờ vai Hứa

Thanh, đôi mắt đỏ lên, cánh tay run rẩy.

"Hứa Thanh, ta rất khó chịu."

Khổng Tường Long nói, đôi mắt càng trở nên đỏ hơn, cuối cùng nhắm

nghiền cả hai mắt lại.

Hứa Thanh trầm mặc, mặc kệ Khổng Tường Long nắm lấy bờ vai của mình.

Sinh ly tử biệt, hắn cũng không phải mới trải qua một lần, cho nên hắn có

thể hiểu được loại cảm giác này, đó là một loại cảm thụ không chân thực, không

cách nào quen thuộc, cũng không thể quen được.

Điều hắn có thể làm, chỉ là đứng bên cạnh Khổng Tường Long, trong lúc

Khổng Tường Long run rẩy, đưa cho y một bầu rượu.

Khổng Tường Long tiếp nhận bầu rượu, uống một ngụm lớn, sau đó thì thào

nói nhỏ.

"Hóa ra rượu, cũng có lúc không có tư vị."

Khổng Tường Long buông lỏng bàn tay nắm lấy bờ vai Hứa Thanh, nhẹ

nhàng vỗ vỗ sau đó quay người rời đi.

Y tới đây, là vì áp lực trong lòng, nghe nói Hứa Thanh đến liền đi đến đây

xem.

Hứa Thanh trầm mặc.

Trước mắt hắn hiện ra cảnh lần đầu tiên nhìn thấy Dạ Linh trong Chấp Kiếm

Cung.

Thiếu nữ ăn hạt dưa máu thịt kia nói cho hắn biết, có thể đi tới Thái Hư Hóa

Yêu tông để học tập Hóa Yêu Quyết, bất cứ lúc nào, trong mắt thiếu nữ kia

cũng đều chỉ có Khổng Tường Long.

Hồi lâu sau, Hứa Thanh than nhẹ.

"Đây là một cái thế giới ăn thịt người." Hứa Thanh thì thào, tâm tình phức

tạp.

Một lát sau, theo những tu sĩ Quy Hư liên tục đi ra khỏi lều vải, sau khi

Huyết Luyện Tử cùng hai vị Đại Trưởng Lão của Chấp Kiếm Đình cũng đều lần

lượt tuân lệnh rời đi, lúc này bên trong lều vải lại truyền ra giọng nói của Cung

chủ.

"Hứa Thanh, ngươi vào đi."

Hứa Thanh giữ vững tinh thần, đi tới, bước vào trong lều lớn.

Một khắc đi vào, hắn nhìn thấy Cung chủ ngồi ngay ngắn phía trước, cũng

nhìn thấy bên trong lều vải có một cái sa bàn thật lớn do pháp thuật hình thành.

Bản đồ sa bàn này, phác hoạ cực kỳ nguyên vẹn toàn bộ tiền tuyến phía Tây,

có thể nhìn thấy Thiên Lan sơn mạch ở bên trong, chỉ là một bộ phận của đạo

phòng tuyến này.

Đạo phòng tuyến này kéo dài từ trên dưới trái phải, lan tràn toàn bộ phía

Tây, kết nối cùng tiền tuyến phía Bắc, phạm vi cực lớn.

Đây cũng là việc tất nhiên, dẫu sao đây cũng là một trận chiến tranh quy mô

cực lớn.

Mà vị trí này tuy chỉ là tổng thể của một bộ phận phòng tuyến, nhưng Cung

chủ lại lựa chọn đặt bộ chỉ huy ở đây, có thể nghĩ nơi này chính là hạch tâm của

phòng tuyến.

Hứa Thanh hít sâu, dịch chuyển ánh mắt khỏi sa bàn, nhìn tới Cung chủ.

Cung chủ rõ ràng tiều tụy hơn nhiều so với lúc trước, trong mắt đều là tơ

máu, vả lại trên người còn có thương thế, một thân áo giáp Hứa Thanh mặc giúp

Cung chủ lúc trước vẫn còn ở trên người như cũ, giống như chưa bao giờ cởi ra.

Mà sát khí, lại càng nồng đậm hơn nhiều so với trước.

Giờ phút này Cung chủ ngồi ở chỗ kia, cho Hứa Thanh cảm giác tựa như

một con hung thú tuyệt thế, hội tụ toàn bộ khí thế của đại quân trên thân, giống

như thời khắc có thể cắn xé nuốt người, khiến cho người ta theo bản năng nổi

lên cảm giác hãi hùng khiếp vía.

"Bái kiến Cung chủ." Hứa Thanh biểu cảm nghiêm túc, chắp tay cúi đầu.

(Bản dịch này đăng duy nhất ở B.ạch Ng.ọc Sá.ch.vip, vui lòng không sao

chép)

"Hứa Thanh, vật tư ngươi đưa tới lúc trước, ta đã nhận được."

Cung chủ ngóng nhìn Hứa Thanh, hình như muốn thu liễm sát khí trên

người, nhưng vận khí của đại quân hội tụ, khiến cho y không thể tùy tiện tản đi

một thân huyết sát, cho nên y chỉ cố gắng làm cho biểu cảm của mình ôn hòa

hơn một chút, trong mắt cũng lộ ra nồng đậm tán thưởng.

"Ta cũng đã biết nguyên nhân mà binh lực của hai Châu có thể hội tụ, lần

này, ngươi lập rất nhiều đại công!"

Hứa Thanh cúi đầu, bình tĩnh mở miệng.

"Đây là việc ty chức phải làm, mặt khác, bên phía Triêu Hà Sơn, ta...."

Hứa Thanh vừa nói đến đây, không đợi hắn nói xong, bầu trời bên ngoài đột

nhiên biến sắc, tựa như vật đổi sao rời, địa phát sát cơ, kịch liệt rung động lắc

lư, dường như long xà rời đất.

Càng có từng trận tiếng thét đến từ tu sĩ Thánh Lan tộc vang vọng bên trong

thiên địa.

Sau khi tạm thời nghỉ ngơi và khôi phục, chiến tranh, lần nữa bộc phát!

Sát cơ như gió lớn từ phương hướng Thiên Lan sơn mạch thổi tới, oanh kích

tới trên tấm lưới lớn Cấm Kỵ của Phong Hải Quận.

Lưới lớn màu vàng lập tức rung động lắc lư, phát ra từng đạo ánh sáng rực

rỡ chói mắt.

Gió lớn ẩn chứa cuồng bạo, quét ngang khe rãnh phòng tuyến, gào thét lướt

qua khắp mọi căn lều bên ngoài của nhân tộc Phong Hải Quận, khiến cho vô số

lều vải hành quân lắc lư kịch liệt.

Cũng thổi vào ngoài lều lớn của Cung chủ, thổi bay tấm vải che trước

trướng, khiến cho tấm vải cấp tốc hất vào phía trong, lộ ra bầu trời tràn ngập

mây đen cùng với vô số tia chớp xuất hiện ở phía chân trời bên ngoài.

Ầm!

Đại địa và bầu trời đồng thời truyền ra tiếng nổ mạnh.

Tóc Hứa Thanh theo gió bay lên, tâm thần đồng bộ cùng với tóc, đều mang

theo gợn sóng kịch liệt.

Trên chiến trường, âm thanh gào thét giống như vô số thú lớn kêu gào, siêu

việt thiên lôi, như là chuông lớn, vang vọng khắp bát phương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.