Quang Âm Chi Ngoại
Coi như là Hứa Thanh, trong tằm mắt của hắn cũng là một mảnh mông lung,
chỉ có thể nhìn thấy bên trong có ba thân ảnh đang giao chiến sinh tử, mỗi một
lần va chạm đều khiến thiên địa nổ mạnh.
Âm thanh ầm ầm siêu việt thiên lôi, dưới từng trận nổ vang cực hạn, hình
thành sóng âm tràn ngập tâm thần tất cả mọi người, khiến cho mọi người phải
tiếp tục rút lui khỏi.
Bên phía Thánh Lan tộc cũng tương tự như thế.
Kiếm khí lăng lệ ác liệt quét ngang, trời sập đất sụt.
Cho đến nháy mắt tiếp theo, theo bầu trời truyền đến một tiếng nổ vang
mạnh, xen lẫn âm thanh vỡ vụn, vô số khối đất trôi lơ lửng ở trong không trung
nổ tung, ba thân ảnh giao chiến cũng tách nhau ra.
Hết thảy, mới một lần nữa trở nên thông thoáng rõ ràng hơn một chút.
Bước chân Cung chủ đi về phía trước, cuối cùng bị cắt đứt, lão ngẩng đầu,
nhìn bầu trời.
Mà bên phía Hoàng của Hồng Linh cùng Hoàng của Nguyệt Vụ, Thiên Lan
sơn mạch phía sau bọn họ đã sụp xuống hơn phân nửa, có vài khe rãnh lan tràn
xuyên suốt nơi ánh mắt nhìn thấy, giờ phút này hai người bọn họ tương tự
ngẩng đầu, nhìn qua bầu trời.
Giờ khắc này toàn bộ tu sĩ Thánh Lan tộc, bao gồm nhân tộc Phong Hải
Quận nơi đây, đều ngẩng đầu lên, tâm thần dâng lên sóng lớn vô cùng, nhìn bầu
trời.
"Cửa của Hắc Thiên Cửu U, phủ xuống." Sau khi giao chiến với Cung chủ,
sắc mặt của Hoàng của Hồng Linh trắng bệch, khàn khàn mở miệng.
Đầu nguồn của tiếng nổ vang và âm thanh vỡ vụn trên bầu trời, chính là từ
vòng xoáy cực lớn này.
Lực lượng cực hàn từ bên trong vòng xoáy đã đạt đến trình độ có thể đóng
băng sinh mệnh, bản thân vòng xoáy cũng đang ngưng kết, mơ hồ có thể nhìn
thấy đầu nhọn của một cái binh khí từ bên trong vòng xoáy, xuất hiện ở bên rìa!
Tầng ngoài màu đen, lộ ra sát cơ tuyệt thế, càng ẩn chứa nồng đậm tử vong.
Cực hàn bọc phát ra từ bên trong cực kỳ khủng khiếp, khiến cho tu sĩ Quy
Hư cũng phải run rẩy.
Giờ phút này, đạo chuông trấn áp bên ngoài đang run rẩy và vỡ vụn, không
ngừng hiện ra từng đạo khe hở, chiếc đạo chuông được Hoàng Đô ban tặng này,
đã bắt đầu tan vỡ.
Bởi vì, thứ nó đối mặt, là một cái chí bảo chiến tranh.
Tài liệu của nó thần bí, được Hồng Nguyệt ban cho, theo lời đồn là do Hồng
Nguyệt dùng binh khí Thần Linh biến thành.
Nó có thể tràn ra cực hàn, khiến cho thế gian trở thành tuyệt địa.
Đây là Vực Bảo chiến tranh.
Vực Bảo chiến tranh, là nội tình của bộ tộc, uy lực của nó vượt xa tưởng
tượng, nó là tồn tại có thể chấn nhiếp Thần Linh.
Trình độ trọng yếu cũng tương tự như pháp bảo Cấm Kỵ của các tông môn
trên đại lục Vọng Cổ.
Sự hiện hữu của nó, là một trong những căn cứ để chứng tỏ một cái tộc quần
có cường đại hay không.
Thánh Lan tộc, cũng không có Vực Bảo.
Rất nhiều tộc quần, đều không có Vực Bảo.
Nhân tộc đã từng có, nhưng bây giờ cũng không còn.
Mà bất kỳ một cái tộc quần nào có Vực Bảo, cũng chẳng khác gì lấy được
lực lượng có thể bảo vệ bản thân không bị xâm lấn ở trên đại lục Vọng Cổ, có
thể uy hiếp bát phương, có thể chinh chiến.
Thứ xuất hiện ở nơi này, không phải là chân thân Vực Bảo của Hắc Thiên
tộc, chỉ là hình chiếu của cái Vực Bảo chiến tranh đó.
Nhưng lực lượng tràn ra từ bên trong, vẫn khiến cho Quy Hư không thể
chống cự hay ngăn cản.
Thiên địa khô héo, lạnh đến cực hạn, chính là diệt vong, hết thảy không còn,
toàn bộ đều là bụi bặm.
Nơi xa, trên lưới lớn màu vàng, vô số khí linh hiện ra ở bên trong, phát ra
âm thanh thê lương, muốn chống cự lại nhưng không cách nào làm được, đang
không ngừng toái diệt.
Một màn này, rơi vào trong mắt đại quân nhân tộc Phong Hải Quận, tất cả
bọn họ đều bị một màn này làm cho thất thần.
Trong đầu Hứa Thanh …trống rỗng.
Thế giới bọn họ, bị rét đậm thay thế.
Trên chiến trường, Hoàng của Hồng Linh cùng Hoàng của Nguyệt Vụ chú ý
đến thân ảnh Cung chủ trong mảnh thiên địa tràn ngập sương lạnh, Hồng Linh
chậm rãi mở miệng.
"Tướng sĩ nghe lệnh, tiến về phía Phong Hải Quận, mục tiêu Quận Đô, sát
nhập thiên phong cùng địa thổ hai nước!"
Lời nói vừa truyền ra, vùng đất vô tận phía sau gã lập tức truyền đến ngàn
vạn tiếng gầm nhẹ, hòa hợp cùng một chỗ, chấn động thiên địa.
"Rõ!"
Sau khi âm thanh này xuất hiện, vô số đại quân nương theo rất nhiều các tộc
trong Thánh Lan vực, từng thân ảnh giống như thủy triều, phô thiên cái địa xuất
hiện.
Sau đó, Hoàng của Hồng Linh cùng Hoàng Nguyệt Vụ đi đến phía Cung
chủ Chấp Kiếm Cung.
Từng bước tới gần.
"Ta có một kiếm!" Cung chủ đứng trước ngàn vạn đại quân, nhìn vòng xoáy
trên bầu trời, nhẹ giọng mở miệng, giơ tay phải lên, khẽ nắm hư vô ở phía sau
lưng một cái.
Một thanh Đế Kiếm rực rỡ chậm rãi hình thành ở trong tay lão, đây là thanh
Đế Kiếm thứ chín, cũng là một kiếm thuộc về bản thân Cung chủ.
Giờ phút này theo lời nói của Cung chủ truyền ra, bên trong lưới lớn màu
vàng, hơn mười vạn quan tài thanh đồng trôi lơ lửng ở trên không trung, đồng
thời mở ra!
Cũng có âm thanh đồng dạng, vang vọng khắp bát phương.
"Ta có một kiếm!"
"Ta có một kiếm!!"
"Ta có một kiếm!!!"
Từ lúc mở quan tài, từng câu ta có một kiếm truyền ra, vô số cỗ thân ảnh từ
bên trong quan tài hiện ra ở giữa thiên địa.
Bọn họ, đều là những Chấp Kiếm Giả đạt đến tu vi cực hạn của bản thân từ
xưa đến nay, những người này sống ở trong thời điểm tương đối hòa bình, cho
nên vào thời khắc cuối cùng đã lựa chọn ngủ say, tính mệnh tương tu cùng Đế
Kiếm, lựa chọn vào thời khắc mấu chốt nhất, trảm ra một kiếm vì Phong Hải
Quận!
Từng đạo kiếm quang bộc phát ra từ trên người những Chấp Kiếm Giả thức
tỉnh này.
Bầu trời lấp lánh hơn mười vạn kiếm quang, hội tụ thành một cái kiếm hà,
lao thẳng đến Cung chủ, đồng thời thân hình những Chấp Kiếm Giả này cũng
nhanh chóng héo rũ, cuối cùng giống như bị xóa đi vậy, tiêu tán khỏi thế gian.
Mỗi người, trước lúc tiêu tán đều nhìn về phía quê nhà bọn họ trong Phong
Hải Quận.
Có lưu luyến, có chúc phúc, có thoải mái, có hồi ức, nhưng duy nhất là
không hề hối hận.
"Ta có một kiếm!"
Cung chủ ngẩng đầu, hơn mười vạn kiếm quang hội tụ vào trong tay của
lão, cùng với Đế Kiếm của lão dung hợp cùng vào một chỗ, bắn ra tia sáng rực
rỡ, coi như là rét lạnh trên bầu trời, hình như cũng né tránh trong thời khắc này.
Kiếm ra trời chấn, tiếng vang muôn đời.
"Bảo vệ gia viên của ta!"
Trong lúc nói, Cung chủ rút kiếm ra, một kiếm chém xuống phía Hồng Linh
và Nguyệt Vụ đã đến đằng trước.
Một kiếm này địa rung trời chấn, khí toái vạn quân.
Một kiếm này, thần binh mất đi ánh sáng, cực hàn tránh lui.
Hai vị Hoàng thay đổi sắc mặt, vạn tu kinh hãi, một kiếm hội tụ hơn mười
vạn kiếm Chấp Kiếm Giả, biến khô gãy thành mục nát, trở thành ánh sáng rực
rỡ duy nhất trong thiên địa, lấy Thiên Đạo hóa quy tắc, trảm ác niệm, giết xâm
lăng.
Hoàng của Hồng Linh nhanh chóng thối lui, lấy loan giá hồng điểu đặt ở
phía trước, chống đỡ tai kiếp đánh đến.
Kiếm khí toái diệt, tiếng kêu rên thê thảm tột cùng vang lên, xuyên qua mi
tâm đầu chim.
Một phân thành hai.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.