Quang Âm Chi Ngoại
"Không tệ đúng không!" Đội trưởng cười đắc ý, ngồi ở một bên, cũng túm
một miếng bắt đầu ăn, vừa ăn vừa mở miệng nói.
"Ta nghe lão Khổng nói, ba ngày sau chúng ta trở về, cảm giác rất lâu không
quay về Quận Đô rồi, những đạo quả chúng ta kiếm được kia, lần này trở về thì
phải hảo hảo đổi một chút."
"Ta đã nghe ngóng qua rồi, dù là bên trong Hoàng Đô, thứ đồ chơi kia cũng
là một món đồ tốt." Đội trưởng nói xong, nhìn khắp nơi một chút, thấp giọng
nói.
"Ta còn thăm dò được, chiến tranh bên Hoàng Đô Đại Vực vẫn còn đang
tiếp tục, lần này Hắc Thiên tộc xâm nhập toàn diện, càng có tộc quần khác rục
rịch, Phong Hải Quận, là địa phương duy nhất của nhân tộc báo tin thắng lợi."
"Nghe nói nơi đây báo tin thắng lợi, để cho các đại tộc có ý nghĩ không tốt ở
quanh bốn phía Hoàng Đô Đại Vực có chỗ thu liễm, lựa chọn đứng ngoài quan
sát... Mà vị Thất hoàng tử này, đánh một trận thiên hạ liền biết."
"Mặt khác, ta thám thính biết được Nhân Hoàng có 12 người nhi tử 3 nhi
nữ. Nhưng không hề tồn tại sự tình mưu đồ tranh vị, Nhân Hoàng thủ đoạn lôi
đình vả lại vẫn còn tráng niên, tính cách lãnh khốc, thân tình lạnh lùng, tất cả
mọi thứ đều chỉ nhìn xem có lợi đối với tộc quần hay không."
"Điểm này có thể thấy được lốm đốm từ trên người nhi tử thứ bảy vừa tới
lần này, mà Thất hoàng tử hình như cũng chưa có ý nghĩ trở về Hoàng Đô, vả
lại ngươi nhớ lại một chút cách làm của gã sau khi đến đây xem, đây là tiết tấu
muốn biến Phong Hải Quận thành thuộc địa của gã."
Đội trưởng ý vị thâm trường nói.
"Đây là một bàn cờ lớn, mặc dù không biết tiếp theo sẽ như thế nào, nhưng
trời của Phong Hải Quận, đổi rồi.”
“Cho nên tiểu sư đệ à, ngươi cũng đừng quá cố chấp, trong cái thế giới này
thì tử vong chỉ là việc bình thường, còn sống mới là quan trọng nhất."
"Cũng giống như nồi thịt này vậy, tuy rằng khó hầm, phải hấp cách thủy mới
dễ mềm, nhưng nếu đầy đủ thời gian mà nói, vẫn vừa cho vào miệng liền nát.”
“Cho nên là, hết thảy tâm tình bi thương trên thế gian này, không có gì là
thời gian không thể san bằng, nếu có, chẳng qua chỉ là thời gian chưa đủ mà
thôi."
"Trước khi trở về lão tổ cũng đã nói với ta, kêu ta cố gắng tu luyện, không
nên nghĩ tới chuyện nữ nhi, đợi sau này tu vi cao, nữ tử dạng gì gì mà không có
chứ? Sau khi ta cân nhắc những lời này, ta thấy rất có đạo lý."
"Bên phía Phong Hải Quận cũng là cùng một ý như vậy, nếu như không
thích hợp với chúng ta, chúng ta rời khỏi là được, đợi sau này chúng ta mạnh
rồi, trở về quét ngang là được, từng tộc quần đều đứng xếp hàng tới tìm chúng
ta để xin phụ thuộc."
Đội trưởng lộ ra thần sắc ngạo nghễ, cầm một miếng thịt lớn, đặt vào trong
tay Hứa Thanh.
Hứa Thanh cầm lấy miếng thịt, lặng lẽ đút vào trong miệng, một miếng lại
một miếng, vô cùng dùng sức cắn.
…
Cùng lúc đó, trong cuộc chiến giữa Thánh Lan tộc cùng Phong Hải Quận,
đại quân Thánh Lan tộc bị ngọn lửa bốn Châu ngăn cản nên phải tạm hoãn xâm
lấn, trong trung tâm Thánh Lan tộc, ở trong thánh địa cát trắng phủ kín, bên
trong tòa miếu thờ Tổ Hoàng của Thánh Lan tộc, bốn vị Hoàng của Thánh Lan
tộc đang quỳ bái ở đó.
Phía trước bọn họ, là một tọa y đặc thù do huyết tinh chế tạo.
Ở bên trên có một người đang ngồi ngay ngắn, chìm vào bên trong bóng tối,
toàn thân mơ hồ không nhìn rõ bộ dáng, chỉ có thể nhìn thấy một tia hắc khí
tràn ra từ trên người, dung nhập vào bên trong những cái huyết tinh kia, dường
như đang tinh lọc huyết mạch.
"Tổ tiên, tất cả đều hoàn thành dựa theo kế hoạch."
"Nhưng hình như Hắc Thiên tộc có hoài nghi."
Dưới tọa y, Hoàng của Hồng Linh đã có thân thể mới, chỉ là sắc mặt có chút
tái nhợt, giống như khí huyết vẫn còn trong trạng thái tan vỡ, giờ phút này trầm
thấp mở miệng.
Ba vị Hoàng của Thiên Phong, Nguyệt Vụ và Địa Linh, bên cạnh đều riêng
phần mình cúi đầu.
Sau một hồi lâu không thấy đáp lại, Hoàng của Thiên Phong truyền ra âm
thanh trầm thấp nói.
"Tổ tiên, lần này Thánh Lan tộc chúng ta tổn thất hơn 3000 vạn, vả lại nhi tử
thứ bảy này của Nhân Hoàng thủ đoạn tàn nhẫn, tâm tính kiên quyết, không
phải hạng người tầm thường, nếu như người hợp tác cùng bên ta... Lừa chúng
ta, hoặc là Thất hoàng tử bội ước..."
Hoàng của Thiên Phong không nói tiếp, bị Hoàng của Nguyệt Vụ cắt ngang.
"Thiên Phong, đây là kế mà Tổ Hoàng định ra, chúng ta chỉ cần hoàn thành
là được, ngươi vẫn nên kiềm chế lại những tâm tư đó của mình đi.”
Vẻ mặt của hai Hoàng khác không nhìn ra chút nỗi lòng nào, đều trầm mặc.
Sau một lúc lâu, trên ghế ngồi huyết tinh, thân ảnh mơ hồ kia truyền ra
giọng nói tang thương.
"Bốn người các ngươi không cần thăm dò nữa, ta biết các ngươi có tâm tư
khác nhau, có người muốn độc lập ra ngoài, có người trong lòng vẫn còn cảm
thấy mình là nhân tộc, có người còn nghĩ đến vị trí của lão phu, còn có người
muốn đổi một vị chủ tử càng mạnh hơn, nếu là ngày xưa ta không để ý tới các
ngươi, nhưng lần này ai dám làm hỏng việc của tộc ta, ta liền giết, đổi Hoàng
khác."
Bốn vị Hoàng cúi đầu.
"Hồng Linh."
Hoàng của Hồng Linh hiện ra vẻ mặt nghiêm túc.
"Lần này ngươi hi sinh rất lớn, tộc quần sẽ bù đắp đối với ngươi, mặc dù
đạo của ngươi đã đoạn, nhưng lão phu cũng sẽ vì ngươi nối lại!"
Thân thể Hoàng của Hồng Linh run rẩy, trùng trùng điệp điệp cúi đầu.
"Về phần Hắc Thiên tộc hoài nghi mà ngươi nói, đây là lão phu cố tình báo
cho Hắc Thiên tộc biết, dẫu sao chỉ có ẩn giấu chân tướng ở bên trong chân
tướng khác, như vậy mới có thể ẩn tàng càng sâu."
Thân thể trên ghế ngồi truyền ra âm thanh khàn khàn, bốn vị Hoàng nghe
xong, thần sắc khác nhau.
"Thiên Phong." Giọng nói khàn khàn lần nữa vang vọng.
Hoàng của Thiên Phong thở sâu, vẻ mặt nghiêm nghị.
"Lão phu biết sự băn khoăn của ngươi, nhưng mà Thất hoàng tử kia, rõ ràng
cho thấy bản thân muốn làm anh hùng, dẫu sao dưới ánh mắt của thế nhân, mặc
kệ gã đã từng làm gì, cuối cùng vẫn khiến cho Thánh Lan tộc chúng ta chết
3000 vạn người, về phần nhân tộc đã chết bao nhiêu hay chết những ai, không
người nào nào để ý cả.”
“Nhân tộc khát vọng anh hùng, thứ bọn họ nhìn thấy đều là quang huy trên
người, về phần đen trắng bên trong, ngoại trừ người trong cuộc thì người ngoài
sẽ không để ý, chẳng ai quan tâm bên trong chôn bao nhiêu xương người, ngoại
trừ thân gia của người chết ra, sẽ không có ai để ý.”
“Mà dựa theo kế hoạch tương lai, gã còn có thể mở rộng biên cương lãnh
thổ, khơi dòng mới cho nhân tộc trong vài vạn năm, hoạt động lớn như thế, cho
dù có chết nhiều hơn nữa, ai dám nói một chữ không?”
“Nhất tướng công thành vạn cốt khô."
"Cho nên, vì trở thành anh hùng của nhân tộc, ít nhất trước khi thành công,
gã tuyệt đối sẽ không bội ước, cũng sẽ thuận lợi đưa vật chúng ta cần tới."
"Mà các ngươi, vì tương lai của tộc ta, cũng phải như thế, nhất thời không
thể tránh được hi sinh, chúng ta đã đã hoàn thành bước đầu tiên của kế hoạch,
vả lại nhìn kẻ đứng giữa bắt cầu cho bên ta cùng Thất hoàng tử, đến tiếp sau sẽ
làm như thế nào hạ bàn cờ lớn này.”
“Quan trọng nhất là, phương pháp của kẻ đó, hữu hiệu."
"Tuân chỉ!" Bốn vị Hoàng bên dưới nghe vậy đều biểu hiệu ra sự kích động,
cung kính dập đầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.