Quang Âm Chi Ngoại
Nghe lời nói của đội trưởng, Hứa Thanh không khỏi nhớ lại lúc đi tới Thi
Cấm, vị trí của sư tôn trong trận pháp hình như còn mấu chốt hơn so với lão tổ.
Vì vậy cũng sâu sắc chấp nhận, nhẹ gật đầu.
Mắt thấy Hứa Thanh nhận thức đề nghị của mình, đội trưởng mặt mày hớn
hở, thấp giọng mở miệng.
"Chúng ta đi tìm sư tôn, việc này không cách nào truyền âm, cũng không
tiện mượn nhờ tay của Chấp Kiếm Đình truyền đi....."
Đội trưởng trừng mắt nhìn, sau đó đảo mắt qua trên người Hứa Thanh.
"Chuyện này chỉ có thể lừa gạt sư tôn tới, sau đó trực tiếp nói ở trước mặt."
"Cho nên là?" Hứa Thanh hồ nghi, hắn cảm thấy ánh mắt đội trưởng có
điểm gì là lạ.
"Cho nên…..Bây giờ chúng ta phải căn nhắc thật tốt, xem làm thế nào để sư
tôn có thể cấp tốc ngựa không dừng vó vội vàng chạy đến đây mới được."
Đội trưởng ho khan một tiếng.
"Tiểu sư đệ ngươi xem, việc này ấy à, chỉ có thể nói là ta hoặc ngươi, một
trong hai người có một người sắp chết rồi mới được, vả lại nhất định phải chân
thật, mặc dù nói ta sắp chết, sư tôn sẽ vô cùng lo lắng, lập tức liền đến, dẫu sao
sư tôn cũng rất thương yêu ta, nhưng ta cho dù chỉ còn lại cái đầu cũng không
có việc gì, đoán chừng sư tôn vừa suy nghĩ liền có thể đoán được chúng ta đang
lừa gạt lão."
"Chẳng lẽ không có mật hiệu gì sao?" Hứa Thanh mặt không cảm xúc, bình
tĩnh mở miệng.
"Không có mật hiệu, quả thật không có cái đồ chơi này!!" Đội trưởng che
mặt thán một tiếng, liếc mắt nhìn lén Hứa Thanh, sau đó tiếp tục nói.
"Chỉ có thể ủy khuất tiểu sư đệ ngươi rồi, để chân thật hơn, ngươi không
nên phản kháng, ta cũng sẽ ra tay điềm đạm một chút, cố gắng để thương thế
bảy ngày liền có thể chuyển biến tốt đẹp."
"Ngươi yên tâm, tối đa cũng chính là cắt chân mà thôi, trên người nhiều
thêm mấy cái lổ thủng, xương cốt vỡ khoảng trăm tám mươi khối, óc người lại
rơi vãi ra một chút, trước kia chúng ta đã làm rất nhiều lần, ta có kinh nghiệm."
"Chủ yếu nhất là, sau khi sư tôn đến trông thấy thương thế của ngươi, sẽ
không cho rằng chúng ta lừa gạt lão, tiếp đó chúng ta liền thuận lý thành
chương nói ra chuyện này, nhất định thuận buồm xuôi gió, an tâm, trước kia ta
thường xuyên làm như vậy."
Đội trưởng cười hắc hắc, nội tâm kích động, mỗi lần cởi bỏ phong ấn, y đều
mơ tưởng dựng lên uy nghiêm của đại sư huynh trước mặt Hứa Thanh.
Nhất là lúc trước xém chút nữa không đuổi theo tốc độ tu luyện của Hứa
Thanh, cho nên lần này tâm tình của đội trưởng rất nồng nhiệt, dự định lập uy
thật tốt.
Hứa Thanh nhẹ gật đầu, lấy ra Kiếm Lệnh, đổi quyền hạn truyền âm cùng
Đại Trưởng Lão Chấp Kiếm Đình, sau đó nhanh chóng truyền âm.
"Làm phiền Đại Trưởng Lão, giúp ta truyền đi cho ta sư tôn một lời nhắn."
Hứa Thanh liếc mắt nhìn đội trưởng, tiếp tục cầm lấy Kiếm Lệnh truyền âm,
mà loại truyền âm này, người ngoài không nghe được.
"Xin báo cho sư tôn của ta, đại sư huynh của ta muốn thông hôn cùng một
con Vân Thú trong Quận Đô, ta không cách nào khuyên can, hôn kỳ chính là ba
ngày sau, y không dám báo cho sư tôn biết, nên ta mới báo cho biết, mời lão
nhân gia người tới đây để tham gia hôn lễ."
"..." Đại Trưởng Lão bên đó trầm mặc, sau đó nở nụ cười, hiển nhiên nghe
ra tính chân thật bên trong lời nói này, vì vậy nhàn nhạt đáp lại.
"Ta nghĩ sư tôn ngươi nhất định rất vui vẻ khi nghe việc này."
"Đa tạ Đại Trưởng Lão!" Hứa Thanh trịnh trọng nói, sau đó bỏ Kiếm Lệnh
xuống, nhìn về phía đại sư huynh đang hiện lên vẻ mặt hồ nghi.
"Tiểu sư đệ, tại sao ta cứ cảm thấy có điểm gì là lạ, ngươi có nói theo lời
chúng ta đã bàn lúc trước không đấy?" Đội trưởng cẩn thận quan sát Hứa
Thanh.
"Đại sư huynh, ngươi phải tin tưởng ta." Hứa Thanh vẻ mặt nghiêm túc,
nhìn qua ánh mắt đội trưởng.
Đội trưởng tổng cảm thấy không đúng, nhưng vẫn xoa xoa đôi bàn tay, ánh
mắt sáng lên.
"Được rồi, ta sẽ động thủ nhẹ nhàng một chút, tiểu sư đệ, đại sư huynh của
ngươi vừa mới đột phá, hiện giờ rất là lợi hại, đúng lúc lấy ngươi luyện tay một
chút." Đội trưởng nói xong, liền muốn động thủ.
Hứa Thanh nhìn qua đại sư huynh, lắc đầu.
"Đại sư huynh, ta truyền tin nói là ta trúng độc, loại độc mà ta không giải
được."
Nói xong, Hứa Thanh lấy ra một chút độc thảo từ túi trữ vật, nuốt xuống.
Đội trưởng trợn mắt thật to, nhìn Hứa Thanh.
Hứa Thanh vẻ mặt vô tội, nhìn qua đội trưởng.
"Bị thương sư tôn cũng sẽ không tin, dẫu sao quá thường gặp, cho nên ta nói
mình bị trúng độc, ngươi cũng biết ta hiểu rõ độc đạo, độc mà ta cũng không thể
giải, nói rõ loại độc này cực kỳ nghiêm trọng."
Hứa Thanh nói xong, lại lấy ra một chút phấn độc thành phẩm, nuốt xuống.
Đội trưởng nhìn thấy Hứa Thanh đang ăn độc, bản năng cảm giác trong này
có lừa dối, nhưng hình như lại phù hợp suy luận, vả lại Hứa Thanh một hồi tiếp
theo liền ăn rất nhiều độc.
Nhưng tưởng tượng đến những gì trải qua trước kia, đội trưởng lại trừng mắt
nhìn, bày ra thần sắc cười nhạt.
"Tiểu sư đệ, một chiêu này của ngươi vẫn là quá non rồi, ngươi thật sự cho
là ta sẽ tin tưởng sao, ha ha ha." Đội trưởng nhàn nhạt mở miệng, sau đó duỗi
lưng một cái.
"Từ Nghênh Hoàng Châu đến đây, coi như là truyền tống, nhanh nhất cũng
phải ba ngày. Được rồi, ta không đánh ngươi nữa, ngươi tiếp tục ăn đi, ăn nhiều
một chút, ta đi trước, tra xét tình báo về Tiên Cấm."
Nói xong đội trưởng chắp tay ra sau lưng, mang theo thần sắc đắc ý, bộ
dáng ta tuyệt đối sẽ không tin ngươi, rời đi.
Hứa Thanh đưa mắt nhìn đội trưởng rời đi, lắc đầu, tiếp tục ăn độc.
Bên ngoài Kiếm Các, thần sắc đội trưởng vô cùng thong dong, nghênh
ngang đi về phía trước, cho đến khi đi tới bên trong Quận Đô, y mới tìm một
nơi hẻo lánh, nhanh chóng cúi đầu nhìn tay phải của mình.
Trong lòng bàn tay của y mọc ra một con mắt, bên trong chiết xạ ra cảnh
tượng Hứa Thanh đang ăn độc.
"Vẫn còn ăn? Chẳng lẽ hắn phát giác được con mắt ta thả ra, không thể nào,
hiện giờ ta đã cởi bỏ phong ấn, có lẽ tiểu Thanh không phát hiện được." Đội
trường có chút do dự.
"Lại quan sát thêm vậy."
Cứ như vậy hai ngày trôi qua, vào lúc chỉ còn cách thời gian từ Nghênh
Hoàng Châu chạy tới nơi này nhanh nhất là một đêm, đội trưởng lần nữa đi đến
Kiếm Các của Hứa Thanh, sau khi đi vào, y vỗ vỗ bụng, ngồi trước mặt Hứa
Thanh.
Hứa Thanh mặt không cảm xúc, toàn thân xanh đen, một bộ dạng trúng độc
cực kỳ nghiêm trọng.
"Cái kia….tiểu sư đệ à, không cần thiết phải tới mức như vậy chứ."
Đội trưởng nhìn bộ dạng Hứa Thanh, trong lòng càng thêm do dự, hai ngày
này y nhiều lần quan sát, phát hiện Hứa Thanh thật sự đang ăn độc, không
ngừng ăn.
"Sau khi sư tôn đến, một khi phát hiện chúng ta lừa gạt, nhất định sẽ rất tức
giận." Hứa Thanh nói xong, tiếp tục cầm lấy một cây độc thảo, cho vào trong
miệng rặc rặc rặc rặc cắn mấy cái.
"Cho nên, ta càng thê thảm một chút, sư tôn cũng sẽ không tức giận như vậy
nữa."
Đội trưởng hãi hùng khiếp vía, đồng thời cũng lo lắng kết quả mà Hứa
Thanh phân tích, nếu như thật sự là như thế, vậy sau khi sư tôn đến, mặc dù sẽ
sinh ra tức giận, dù sao cũng bị hai người bọn họ lừa gạt tới, nhưng thái độ của
Hứa Thanh rất thành khẩn, diễn trò thì diễn nguyên bộ, điều này nói rõ hắn rất
tôn trọng sư tôn.
Lừa gạt cũng có đạo của lừa gạt.
Nói như vậy, thật đúng là có khả năng sư tôn sẽ nguôi giận.
Mà nếu như mình chuyện gì cũng không làm, lấy hiểu biết của mình đối với
sư tôn, sư tôn nhất định sẽ cho là mình không tôn sư trọng đạo.
Dẫu sao lừa gạt sư tôn, bất kể nguyên do gì, cũng phải có một cái thái độ tốt.
Nếu không có ai để so sánh thì cũng đành, bây giờ lại có người để so sánh.
Nghĩ tới đây, đội trưởng có chút xoắn xuýt, u oán liếc mắt nhìn Hứa Thanh.
Mắt thấy thời gian dần trôi qua, trời bên ngoài cũng đang bắt đầu tờ mờ
sáng, đội trưởng hung hăng nghiến răng một cái, giơ tay lên vươn về phía Hứa
Thanh.
"Cho ta chút độc dược!"
Hứa Thanh vẻ mặt kinh ngạc.
"Ngươi cũng muốn?"
"Cho ta!" Đội trưởng hiện ra vẻ mặt bi phẫn nói.
Hứa Thanh lặng lẽ đưa độc dược ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.