Quang Âm Chi Ngoại
Giờ phút này trong hố sâu Hình Ngục Ti, quanh bốn phía trận pháp thạch
trùy Tiên Cấm, từng đạo thân ảnh tu sĩ đang liên tục phủ xuống.
Phía trước, đám người Hứa Thanh đã đến, nhưng bọn họ cũng không tới gần
lỗ thủng trận pháp vỡ vụn, mà đứng ở vào bên ngoài một chút, duy trì cảnh giác
quan sát lỗ thủng.
Thế giới bên trong lỗ thủng, chính là Tiên Cấm, trong đó là một mảnh u ám,
tràn ngập sương mù.
Đó là dị chất nồng đậm đến trình độ nhất định tạo thành.
Hết thảy đều rất mông lung và vặn vẹo, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy chỗ sâu
bên trong giống như tồn tại rất nhiều kiến trúc cung điện, còn có từng trận gào
thét thê lương từ trong vang vọng ra, giống như nơi đây chính là cánh cửa nối
với Hoàng Tuyền.
Trong lúc Hứa Thanh quan sát hoàn cảnh nơi đây, đội trưởng bên cạnh có
chút kinh ngạc nhìn Ninh Viêm bị chính mình ôm cổ.
Câu trả lời của đối phương khiến đội trưởng cảm thấy tên này nhất định là
thiếu cắn.
Vì vậy liền lộ ra một nụ cười nhạt, sờ sờ lên đầu Ninh Viêm, liếm liếm bờ
môi.
"Tiểu Ninh Ninh, ngươi rất ngoan đúng không!"
Ninh Viêm tương tự cười nhạt, nhìn về phía đội trưởng, tay phải hình như
muốn giơ lên, giống như chuẩn bị đánh người, cũng giống như là đang vùng
vẫy.
Nhưng sau khi nhìn qua chung quanh thì vẫn khắc chế lại, quay đầu không
để ý tới đội trưởng nữa.
Mắt thấy Ninh Viêm như thế, đội trưởng liền hài lòng.
Đội trưởng tự nhiên không cho rằng Ninh Viêm có đảm lượng đánh mình,
làm như vậy nhất định chính là muốn thoát khỏi cánh tay của mình, nhưng hiển
nhiên cuối cùng đối phương nhớ tới điểm tốt của mình, vì vậy liền cảm động,
quyết định bỏ qua chống cự.
"Như này mới đúng nha, tiểu Ninh Ninh, ta thật sự đặc biệt nhớ ngươi."
Đội trưởng cười hắc hắc, ôm Ninh Viêm đến trước mặt Hứa Thanh, nháy
mắt ra hiệu về phía Hứa Thanh, vẻ mặt kia người ngoài nhìn không hiểu, Hứa
Thanh quét mắt một cái đã biết rõ đối phương muốn biểu thị cái gì.
Đây là đang nói với Hứa Thanh, lần này chúng ta phải hảo hảo sử dụng cái
vũ khí này.
Hứa Thanh mặt không cảm xúc, liếc mắt nhìn Ninh Viêm, vừa muốn mở
miệng, nhưng vào lúc này, sau khi rất nhiều tu sĩ phủ xuống nơi đây, bỗng có
một đám tu sĩ mặc hắc bào, trên người tràn ra chấn động rất là mịt mờ, từ bên
trên gào thét đến.
Khí tức trên thân đám người kia phần lớn đều âm lãnh, không giống với tu
sĩ bình thường, hình như tu hành một bộ công pháp cực kỳ đặc biệt, nhìn như
từng thân thể, nhưng lại giao hòa lẫn nhau vào cùng một chỗ.
Làm cho người ta có một cảm giác rất kỳ dị, đồng thời theo bản năng sẽ
hiện lên cảm giác muốn cách xa.
Điểm này có thể nhìn ra từ trên người tướng sĩ Hoàng Đô bốn phía, sau khi
nhìn thấy bọn họ, đám tướng sĩ này liền theo bản năng lui ra phía sau vài bước.
Mà thứ để cho Hứa Thanh trọng điểm chú ý là, những người này đều đội mũ
trùm cả đầu, thân hình toàn bộ tu sĩ trong đó đều được bao phủ trong lớp hắc
bào màu đen, mà bên trong bọn họ còn có một vị tu sĩ khí tức khác biệt.
Người này bị túm tụm vây ở giữa bên trong, nhìn như được bảo hộ, thế
nhưng lại ẩn chứa hàm ý giam lỏng.
Bước chân lảo đảo, tu vi cấp độ Kim Đan mở Thiên Cung, lúc phủ xuống
nơi đây, bị làn gió thổi ra dị chất từ lỗ thủng bên trong trận pháp nhấc lên một
góc mũ bào, hé lộ ra chút gương mặt.
Chính là Trương Ti Vận.
Gã cũng có chỗ bất đồng cùng với lúc Hứa Thanh nhìn thấy vào nửa tháng
trước.
Nửa tháng trước tuy khuôn mặt của Trương Ti Vận tiều tụy trắng bệch, cả
người uể oải, nhưng hôm nay trên gương mặt của gã thình lình xuất hiện vô số
mạch máu màu đỏ, tựa như một cái mạng nhện, thoạt nhìn rất là quỷ dị, đồng
thời biểu cảm kia hình như cũng đang rất đau khổ.
Nhìn qua một màn này, Hứa Thanh lập tức thu hồi ánh mắt, hắn nhớ tới lời
của ngón tay Thần Linh nói ngay lúc đó.
"Hồng Nguyệt, sắp thức tỉnh."
Hứa Thanh bất động thanh sắc lui ra phía sau vài bước.
Đội trưởng bên cạnh cũng nhìn thấy hết thảy, nụ cười trên mặt tan biến,
tương tự lui về phía sau một chút, Ninh Viêm bị ôm, cũng thuận thế lui ra phía
sau.
Cũng không biết có phải Ninh Viêm cố ý hay không, giờ phút này trong lúc
thuận thế lui ra phía sau, gã lựa chọn đứng ở phía trước Hứa Thanh cùng đội
trưởng, cản trở một chút tầm nhìn đến từ đám người mặt hắc bào kia.
Mà sau khi đám người mặt hắc bào kia đến, đảo qua mắt nhìn qua bốn phía,
sau đó chọn một nơi hẻo lánh đứng im.
Tu sĩ nguyên bản đứng ở chỗ đó cũng đều theo bản năng rời xa.
Cho đến một lát sau, thân ảnh Huyết Yểm đại soái chịu trách nhiệm thăm dò
lần này từ bên trên phủ xuống, trôi lơ lửng ở trên lỗ thủng trận pháp, khí tức
huyết sát trên người bộc phát, tràn ngập bốn phương, gã cúi đầu liếc mắt nhìn lỗ
thủng, nhàn nhạt mở miệng.
"Quy Hư tiến vào trước nhất, Linh Tàng tiếp theo sau."
Lời nói vừa ra, chấp sự ba Cung cùng với Đại Tướng Hoàng Đô lập tức đi
ra, không chần chờ chút nào, nháy mắt chui thẳng vào trong lỗ thủng.
Sương mù bên trong lỗ thủng cuộn mình, mơ hồ truyền đến tiếng gào thét
thê lương, một lát sau liền biến thành im lặng, lúc này liền có bạch quang từ chỗ
sâu trong lỗ thủng sương mù lập lòe.
"Đại quân, tiến vào!"
Huyết Yểm đại soái khẽ quát một tiếng, thân thể bước một bước về phía
trước, tiến vào lỗ thủng, những người khác cũng đều lần lượt đi theo.
Hứa Thanh cùng đội trưởng cũng ở trong đó, Thanh Thu cùng với Khổng
Tường Long cũng đồng dạng ở bên trong.
Theo mọi người nhảy xuống, một cái thế giới mông lung lập tức chiếu vào
trong mắt Hứa Thanh.
Phiến thế giới này không nhìn thấy điểm cuối, mặt đất là một mảnh mơ hồ,
có thể lờ mờ nhìn thấy kiến trúc ở khắp mọi nơi ẩn giấu ở trong sương mù, chỉ
là bản thân ở trên không trung, cho nên nhìn thấy rất nhỏ, chỉ có thể đại khái
cảm thụ được một cảm giác cổ xưa.
Cụ thể khó có thể thấy rõ.
Mà bốn phía đều đang vặn vẹo, ở giữa thiên địa chẳng những tràn ngập dị
chất, trong thế giới sương mù phía dưới càng truyền đến vô số tiếng gào thét thê
lương.
Về phần bầu trời, không phải tự nhiên hình thành, mà là do người tạo ra.
Thoạt nhìn tựa như một tấm gương cực lớn, nhưng không phải bằng phẳng,
mà là đường cong hình cung, nhất là vị trí của bọn họ tiến vào lúc này, đường
cong ở đây càng lớn.
Màn trời bốn phía ở đây cũng lõm xuống, tạo thành một cái lối đi, giống
như một cái miệng bình thật lớn.
Nhìn qua tất cả mọi thứ, trong lòng Hứa Thanh chấn động, đồng thời cũng
cảm nhận được cảm giác thoải mái từ thân thể truyền ra càng lúc càng mãnh
liệt, giống như đang khát vọng muốn hấp thu.
Giờ phút này hắn không dám vọng động, lần nữa kiềm chế, lúc này bên
cạnh liền truyền đến lời nói của đội trưởng.
"Tiểu sư đệ, ngươi nói xem, nơi đây sẽ không phải là một cái bình đó chứ."
Đội trưởng kéo Ninh Viêm lại, đứng bên cạnh Hứa Thanh, nhìn bốn phía
chung quanh và truyền ra âm thanh kinh ngạc, đồng thời Hứa Thanh cũng có
điều xem xét, nhanh chóng quay đầu, trông thấy thân ảnh đám người mặc hắc
bào vây quanh Trương Ti Vận đi xa.
Những người này sau khi tiến vào Tiên Cấm, hình như đã có mục đích
chuẩn xác, giờ phút này dùng tốc độ bay nhanh, trong chốc lát liền tan biến ở
sâu trong sương mù.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.